☘29☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29: HỒI ỨC MỘT THỜI
_._._._._._._._._._._._._._.

Sadie điên tiết quăng lá thư vừa đọc xong xuống mặt bàn. Kurl cũng có mặt ở đó, nhưng anh chỉ chăm chú trau chuốt bức tượng gỗ trên tay, không để ý lắm đến dáng điệu của cô.

"Kurl, ngươi đọc xong thư sao vẫn bình thản như không?"

"Thư triệu hồi thì có gì đáng nói. Ta cũng không muốn ở lại Anh quốc nữa. Nơi đây chán quá."

"Không phải ngươi và Namjoon...?"- Sadie ngồi xuống ghế ái ngại hỏi.

"Có gì sao?" - Kurl ngưng tay nhìn lại Sadie. -"Nếu người đàn ông cô thích chỉ cho cô xem chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, thì cô hiểu điều gì rồi chứ? Namjoon thậm chí còn tệ hơn một tên đểu. Hắn moi hết thông tin từ ta rồi mới nói cho ta biết hắn đã kết hôn. Đây là lần đầu tiên ta làm ăn lỗ lã như thế."

"Với ai? Seokjin???"- Cô đăm chiêu.

"Ngoài thằng nhóc đó ra thì còn ai nữa?"

"Ngươi nói bị Namjoon moi hết thông tin. Là thông tin gì?"

Kurl lại tiếp tục công việc dang dở:

"Về vị hôn phu của cô Jimin Park. Không việc gì, từ lớn tới nhỏ liên quan đến tộc hunter mà ta không có thông tin. Ngay cả việc hắn từng cặp với cô và bị đám bạn cùng lớp ganh ghét suýt hại chết ta cũng rõ như lòng bàn tay."

"Ngươi cũng nhiều chuyện quá đấy, nhưng tại sao Namjoon muốn biết về Jimin? Hắn định làm hại anh ấy?"- Sadie tức tốc đập bàn hỏi.

"Ta không biết. Tuy nhiên, với quan hệ của Seokjin và Jimin, Namjoon không có động cơ làm chuyện đó. Cô quá lo xa thôi."

"Ta cũng cho là vậy. Thật ra ta không muốn Jimin biết ta đã trở về Anh quốc, chuyện bỏ đi cũng là sớm muộn mà thôi. Ta chỉ ghét đám trưởng lão xem chúng ta như những món đồ. Lúc thì gọi đi, lúc thì bảo về."

"Tại sao cô không muốn gặp Jimin?"- Kurl tò mò.

"Năm xưa..."- Cô do dự một hồi rồi cũng quyết định nói thật. - "Ta có chút ganh tỵ vì tình cảm Jimin dành cho Taehyung nên đã chia cách họ. Lúc hay Jimin mất tích, ta muốn tìm lại anh ấy coi như chuộc lỗi, ai ngờ cũng chẳng giúp được gì."- Nụ cười nhạt của Sadie trĩu nặng nỗi buồn.

Kurl lặng người đi. Sadie những lúc không làm dữ với anh trông cũng rất xinh đẹp.

"Này, nếu cô là con trai, ta sẽ theo đuổi cô."

"Ngươi lại lên cơn à?"

"Chút chút thôi! Các vị trưởng lão đã gọi chúng ta về, chúng ta ở đây lại quá nhàn rỗi, thôi thì hãy làm theo ý họ."

"Nhưng còn chuyện của Devan? Ông ta thực sự đã xuất hiện."- Sadie lo lắng.

"Ta linh cảm được một cuộc chiến, nhưng mấy lão già vô dụng không mấy quan tâm đến chuyện của ông ta, thậm chí ngay cả việc mật thư của ông ta đột nhiên biến mất, họ cũng không sai người điều tra. Mấy lão già nghĩ rằng không ai học được nó, và điều ngoại lệ đã xảy ra với Taehyung lẫn Jimin."

"Đúng là chuyện gì ngươi cũng biết."- Cô lườm mắt mỉa mai Kurl.

"Dĩ nhiên, ta không phải chỉ giỏi sưu tầm xác chết như mọi người vẫn nghĩ. Cái gì ta cũng biết, chỉ nhưng ta đã giả vờ như không biết. Taehyung và Jimin vì hiếu kỳ nên đánh cắp mật thư không lạ gì, cái lạ là hai thằng nhóc thật sự quá thông minh và việc làm này vô tình giúp đỡ cho sự tái sinh của Devan. Ta nghĩ cuộc chiến giữa Devan và Galvin cũng sắp mở màn rồi. Tại sao chúng ta không nán lại xem cho hết trò vui?"

"Một trò vui hay sự liên lụy?"- Sadie tiến về phía khung cửa sổ phân vân. -"Nay chúng ta đã biết ai là người mang linh hồn của Devan, coi như hoàn thành xong nhiệm vụ. Ta không muốn mấy kẻ cấp dưới nói rằng bọn trưởng lão chúng ta không làm được tích sự gì, nên sau khi diệt sạch lũ vampire lân cận gần đây, chúng ta hãy trở về cho sớm."

"Nếu cô không muốn vướng vào cuộc chiến này, thì cứ quyết định như vậy. Chúng ta cùng đến thì sẽ cùng đi."- Kurl đặt pho tượng thiên thần xuống mặt bàn và một nhát ghim con dao ngay đầu pho tượng. -"Thế giới này không bao giờ có thiên thần."

"Ngươi lại lảm nhảm gì vậy?"

"Ta chỉ nói sự thật thôi."- Anh mỉm cười dịu dàng nhìn Sadie. Trong một khoảnh khắc, hai gò má của cô đỏ ửng lên. Để che giấu sự lúng túng, cô hứ một tiếng rõ to rồi quay mặt ra ngoài khung cửa sổ đang phơn phớt ánh chiều buông.

--

Gió vờn hương hoa bay thoang thoảng trong không khí. Những nụ hồng mơn mởn sắc Xuân dìu dặt tựa vào nhau, dệt nên một khúc nhạc lâm li làm đau lòng người nghe. Jungkook quỵ một chân bên cạnh vườn hồng. Đôi tay anh mân mê luồn vào từng cánh hoa một với biết bao tâm sự ngổn ngang. Chính tại vườn hồng này, tình yêu của anh và Jimin đã bắt đầu.

Chuyện ấy đã xảy ra hơn hai trăm năm về trước, khi anh vẫn còn là một cậu bé mười tuổi, lần đầu tiên được cha dẫn đi thăm hai người em trai chưa từng gặp mặt trước đó. Cha rất yêu thương dì Fiona, nên đã quyết định dọn đến ở cùng dì, chính sự việc này khiến cho mẹ ruột của anh càng thêm tức tối. Anh không quan tâm đến cảm xúc của bà, anh đi theo cha chỉ vì muốn trốn tránh những cơn thịnh nộ vô thường bà hay trút lên anh.

Dì Fiona đẹp tựa như một thiên thần. Nụ cười hiền dịu còn ngọt ngào hơn cả ánh sương mai. Ấn tượng đầu tiên của anh về dì hoàn mỹ không một khiếm khuyết. Sau khi mẹ của người em trai thứ, Allen mất đi, Allen đã dọn đến sống cùng dì và người con ruột của dì, Jimin. Ngoài ra, dì còn nhận nuôi đứa con trai của người em họ, Namjoon Fang. Anh và Namjoon đã quen biết và kết bạn dần từ dạo ấy.

Thế nhưng, chuyến đi ngoài ý muốn này còn mang đến cho anh một cảm giác khắc cốt ghi tâm. Anh đã thương mến Jimin ngay lần đầu tiên gặp mặt. Jimin trông nhỏ nhắn hơn tuổi thật rất nhiều, thường quấn quýt bên Allen như một chú cún con. Màu mắt của cậu sáng rực, tóc buông lõa xõa trên hai bờ vai. Đôi môi hồng chúm chím nhiều lần muốn hỏi anh gì đó nhưng lại thôi. Cậu luôn giữ khoảng cách rõ rệt với anh, dường như là rất e ngại một người lạ. Anh chỉ định xưng tên với cậu, cậu đã lật đật chạy ra phía sau Allen trốn tránh.

Dẫu vậy, cậu luôn nhìn lén anh. Anh cảm nhận được điều đó rất rõ. Cứ mỗi lần anh làm gì, anh ăn gì thì cậu cũng lén lúc nhìn trân trân. Đến khi bị anh nhìn lại, cậu đỏ mặt chạy đi nơi khác. Cứ thế suốt ba tháng liền, cậu không nói với anh lời nào. Dì Fiona thì khác, luôn luôn ở cạnh quan tâm anh mọi mặt. Dì dạy anh cách trồng hoa hồng, kể anh nghe những câu chuyện về chúng và thường ôm anh vào lòng ru ngủ cứ như một người mẹ tuyệt vời trong tưởng tượng.

Có một lần tình cờ, anh ra vườn hồng để tưới hoa, chợt trông thấy Jimin đang ngồi bệt xuống mặt đất.

"Em bị sao thế?"- Anh vội chạy lại xem. Trên làn da thâm tím của cậu hiện rõ vết rắn cắn. -"Là rắn độc."

Jimin nhìn anh một hồi, gật gật mấy cái. Bờ môi nhỏ vẫn mím chặt. Đôi mắt xoe tròn long lanh khó tả.

"Em ghét anh lắm sao?"- Anh đặt tay lên chân Jimin và dùng phép thuật đẩy máu độc ứa ra. Anh không nghĩ một vampire lại bất cẩn đến mức bị rắn cắn, hơn nữa còn không biết cách tự ép máu độc cho mình. Tuy vậy, anh không quan tâm điều đó. Anh chỉ quan tâm đến thái độ của cậu dành cho anh.

Jimin lắc đầu.

"Tại sao không nói chuyện với anh."

Jimin suy ngẫm một lúc, mới chần chừ mở miệng:

"Cha bảo anh rất khó tính, em lại ăn nói vụng về, nên em sợ..."

Hai bàn tay cậu cứ mân mê vạt áo.

Anh thoáng chưng hửng vài giây, rồi mím nhẹ môi cười:

"Sợ làm anh ghét em?"

Jimin lại gật đầu.

"Thật ngốc!"- Anh xé tay áo ren lau vết máu cho cậu rồi choàng tay bế cậu lên.

"A!" - Jimin hơi ngạc nhiên, bờ môi nhỏ mở ra một cách vô thức.

"Anh sẽ không ghét em."

"Ngay cả khi em lỡ lời chọc giận anh?"

"Ừ"

"Vậy sau này em có thể đi chơi cùng với anh không?"

"Dĩ nhiên."

"Em có được sang phòng anh không?"

"Được."

"Em sẽ mang thật nhiều đồ chơi và chúng ta cùng chơi nhé."

Anh bật cười:

"Tùy em."

Năm tháng trôi qua nhanh, khi Jimin được mười bốn tuổi, cũng là lúc anh cảm thấy mối quan hệ giữa họ dần dần nảy sinh vấn đề. Đầu óc của Jimin quá ngây thơ, luôn nhắc về Allen mỗi khi có mặt anh, thậm chí để anh phát hiện cậu và Allen thường xuyên tắm chung. Lúc anh nổi giận lớn tiếng với cậu, cậu đã bỏ chạy về phòng khóc sướt mướt. Mấy ngày sau đó cũng nhất quyết không chịu bước ra làm dì Fiona lo lắng vô cùng. Bất đắc dĩ, anh phải sang phòng cậu năn nỉ.

" Jimin, mở cửa cho anh!"

Jimin không lên tiếng và cánh cửa phòng vẫn đóng im lìm.

"Nếu em không mở, suốt đời này cũng đừng mở nữa."- Anh giở giọng uy hiếp.

Jimin tiếp tục lặng yên, nhưng cậu đã chịu hạ mình bước ra mở.

"Em giận dỗi xong chưa?"- Anh nổi cáu bước vào trong.

"Em không giận dỗi gì hết. Chiều nay em sẽ theo anh Allen về miền Tây chơi. Anh không gặp mặt em nữa đâu."

Jungkook hít một hơi thật sâu, ngoảnh đầu lại nhìn cánh cửa đang mở. Hai cánh cửa lập tức khép chặt vào nhau, chốt khóa cũng tự động xoay chuyển.

"Tại sao lại khóa cửa?" - Jimin định bước ra mở liền bị anh nắm chặt lấy cổ tay quẳng lên giường.

Đôi bàn tay của anh như gọng kiềm khóa chặt Jimin vào chính giữa. Mắt anh long lên một màu đỏ rực.

"Allen! Allen! Lúc nào trong mắt em cũng chỉ có nó, ngay cả trong lời nói của em cũng chỉ toàn nhắc đến nó? Anh là ai? Anh là cái quái gì hả?"

"Bởi vì anh ấy tốt hơn anh. Anh ấy không nổi giận vô cớ với em?"- Jimin ngang ngạnh đáp lại.

"Anh nổi giận vô cớ à? Sao em không chịu kiểm điểm lại hành vi của mình đấy? Em còn dám nói anh nổi giận vô cớ? Không lẽ đợi em lên giường với Allen thì anh mới có quyền nổi giận?"

Jungkook cúi thấp xuống người Jimin, lửa giận trong anh đang sôi sùng sục.

"Anh nói bậy bạ gì đấy? Thả em ra, em không muốn nói chuyện với anh nữa."- Jimin dùng tay đẩy dạt Jungkook ra, nhưng anh nhanh chóng nắm tóc cậu kéo giật lại vào giường.

"Anh sẽ không nhường em cho Allen đâu. Em đừng mơ đi gặp được nó."

Jungkook dùng một tay đè vai Jimin xuống, một tay xé toang hàng nút áo của cậu và hôn lấy hôn để khắp vùng cổ trắng ngần. Jimin cố hết sức chống cự lại Jungkook, chỉ không dám thét to. Cậu sợ nếu để cha mẹ biết được hành vi của anh, họ sẽ la mắng anh.

"Buông ra đi, buông em ra."

Jungkook chẳng để lọt những lời nói của Jimin vào tai. Anh chỉ muốn cậu tức thời thuộc về mình nên sự dịch chuyển của đầu lưỡi vừa thô bạo vừa dứt khoát.

Jimin chưa từng nếm trải qua cảm giác nhột nhạt này, trong lòng thấy sợ hãi khó tả. Những khi tắm chung với Allen, dù rằng anh vẫn hay giúp cậu chà lưng và còn đùa giỡn da thịt với nhau, nhưng lại không nóng bằng đầu lưỡi ngọ nguậy liên tục của Jungkook.

"Buông em ra, nếu không em sẽ thét lên!"- Jimin hoảng sợ vì bàn tay của anh ngày càng trượt nhanh xuống nơi nhạy cảm nhất của cậu. Hai đầu nhũ bé con đã bị nước bọt anh tẩm ướt. Vải vóc trên cơ thể cậu đang rơi ra từng mảnh một. Phải chăng anh sắp cưỡng bức cậu? "Cứ la lên nếu em thích. Anh muốn để cho tất cả mọi người ở đây biết rằng em thuộc về anh. Anh không thích nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của bất cứ ai chạm vào em."

"Đừng, anh buông em ra đi."- Nước mắt Jimin bắt đầu nhỏ giọt xuống. -"Em rất khó chịu. Buông em ra!"

Anh nhìn thấy hai hàng mi đẫm lệ của Jimin thì thoáng chạnh lòng. Anh dừng tay nửa chừng, nhưng vẫn không rời khỏi thế áp đảo trên người cậu.

"Em còn dám nói anh nổi giận vô cớ nữa không? Khi anh nhìn thấy em và Allen thân mật, anh khó chịu gấp nghìn lần em bây giờ."

Jimin thút thít quay đầu vào trong:

"Anh...đang ghen...phải không?"

Câu hỏi của Jimin làm anh hơi giật mình. Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, không lẽ anh thực sự đang ghen?

"Anh không biết!"- Anh đáp cộc cằn.

"Nhưng trong buổi dạ tiệc lần trước...hic...khi anh quấn quýt bên cạnh những người khác...em đã ghen."- Jimin vò chặt hai tay đặt ngang ngực. -"Em đã ghen đấy, anh có biết không?"

Rồi cậu vùi mặt vào trong gối, tránh nhìn thấy biểu cảm nơi anh:

"Tại sao anh bắt em chỉ được thân thiết với mỗi mình anh, lại tùy tiện đi thân thiết với người khác ngoài em? Anh không thấy như vậy quá bất công hay sao? "

"Anh...anh không có thân thiết với họ, chỉ tại em tưởng tượng mà thôi." - Anh chối cãi.

"Anh không thân thiết nhưng anh đã hôn một cô gái trong bọn. Em nhìn thấy hết. Sao anh cứ luôn nói dối? Anh thậm chí không thể thành thật dù một lần. Em ghét anh! Em ghét anh lắm!"- Nước mắt của Jimin càng tuôn nhanh hơn.

"Đừng khóc, Jimin. Anh xin lỗi."- Jungkook đưa tay vuốt ve mái tóc cậu. Lẽ ra anh mới là người nên chất vấn, nay lại bị cậu chất vấn ngược, mà còn phải hạ giọng mềm mỏng. -"Thật tình thì anh...anh..."

Jungkook chưa kịp nói hết những điều còn ấp úng, Jimin đã bất ngờ xoay người qua ôm chầm lấy anh:

"Em yêu anh! Em cần anh! Em chỉ muốn chúng ta mãi mãi ở cạnh nhau vì em không thể nào sống thiếu anh. Từ ngày đầu tiên em gặp anh thì em đã biết rõ điều đó. Em giận dỗi là bởi em quá yêu anh. Em bướng bỉnh là bởi em muốn được anh quan tâm nhiều hơn. Tại sao anh không chịu hiểu? Tại sao anh toàn nổi giận với em?"

Anh cúi người lau đi những vệt nước mắt trên má cậu. Lẽ nào anh không hiểu tình cảm mà cậu dành cho anh, chỉ vì quan hệ giữa cậu và Allen quá thân thiết, thời gian cậu và anh ở bên nhau lại chưa lâu, sự nghi ngờ vốn là điều khó tránh.

Jungkook nâng cằm Jimin lên và hôn khẽ trên đôi môi ướt mọng rồi nói:

"Anh cũng yêu em, nên anh tuyệt đối không cho phép em thân mật với Allen nữa. Dù em có biện giải thế nào, bảo là anh em hay quan hệ nào khác bắt buộc, em cũng phải tránh xa Allen ra."

"Không được. Anh Allen chỉ xem em như một người em trai thôi. Anh ấy còn hứa sẽ biến nơi chúng ta đang ở trở thành một tòa lâu đài, để em luôn được nhìn thấy vườn hồng do mẹ trồng và lưu giữ những kỷ niệm ở đây. Anh ấy tốt với em như thế, sao em có thể tránh mặt anh ấy chứ?"

Jungkook nghiến răng:

"Nếu Allen quan trọng với em hơn anh, anh sẽ trở về nhà của mẹ mình."

"Đừng, anh ơi!"-Ánh mắt Jimin ngước lên nhìn Jungkook một cách tha thiết.

"Một câu thôi, em có làm hay không?" - Jungkook dứt khoát.

"Em....em không thể..."

"Đã vậy thì không còn gì để nói."

Jungkook đứng bật dậy, dứt tay khỏi Jimin và phủi vạt áo đi thẳng một mạch, bỏ mặc sau lưng những tiếng gọi thống thiết của người em trai tội nghiệp:

"Anh!!!! Anh ơi...."

Gần hai năm sau đó, dù Jimin ngày nào cũng chờ đợi, nhưng anh đã không hề quay lại. Mỗi lần lẻ bước ra vườn hồng, nỗi nhớ anh lại dâng lên chơi vơi trong tim cậu. Cuối cùng, cậu quyết định đi tìm anh. Cậu không chắc mình sẽ thuyết phục được anh, chỉ mong thoáng giây gặp gỡ làm nguôi bớt phần nào nỗi nhớ.

Trong đêm Jimin đến, một sự thật hãi hùng đã đập vào mắt cậu. Cậu chứng kiến toàn cảnh anh hút máu mẹ ruột của mình cho tới chết.

"Anh...anh...." - Jimin đứng tựa vào bục cửa, thảng thốt không nói nên lời.

Anh nhìn cậu giây lát, đôi mắt tựa hồ thất vọng, pha lẫn chút đau thương quằn quại rồi buông tay cho thể xác mẹ ruột tan rã theo cát bụi. Cặp răng nanh của anh chẳng buồn thu lại, máu nhỏ giọt từ đó kéo thành vệt trên mặt sàn.

"Thấy hết rồi sao?" - Anh chậm rãi tiến về phía cậu.

Jimin nuốt nước bọt vào trong vòm họng. Cậu rất muốn bỏ chạy. Cậu rất sợ. Tuy nhiên, đôi chân cậu đã không làm thế. Trái tim mách bảo rằng anh nhất định không tổn hại cậu. Dù cho có, cậu cũng tình nguyện chết dưới tay anh, bởi vì anh đã từng cứu cậu, đã từng đem lại cho cậu những ngày tháng ngập tràn tiếng cười và tình thương. Chút khoảnh khắc ở bên anh vốn không sao so sánh được cùng chuỗi ngày đằng đẵng cậu ở bên cạnh Allen. Dẫu là vậy, cậu hạnh phúc với chút khoảnh khắc nhỏ nhoi đó. Chỉ cần được ở cạnh người mình thật lòng yêu thương, một giây cũng sánh ngang trăm vạn năm trôi qua.

"Phải!"- Jimin nhìn sâu vào mắt anh trả lời.

"Sao không chạy? Em không sợ anh sẽ giết em sao?"- Anh dùng tay chắn ngang cạnh cửa. Hai chiếc nanh đỏ ngầu dí sát vào mặt Jimin.

"Em sợ, nhưng em sẽ không chạy."- Jimin nắm lấy bàn tay trái đẫm máu của anh. Những móng vuốt đen ngòm bỗng run rẩy trước hơi ấm cậu truyền sang. -"Anh khẳng định có lý do mới làm vậy."

Jungkook bần thần một lúc rồi thu cặp răng nanh ngắn vào. Anh đưa bàn tay còn lại quệt ngang vết máu trên môi:

"Ả muốn chạm vào anh. Thật kinh tởm. Anh tự hỏi mình chẳng làm gì sai cả? Anh bảo vệ cho bản thân là việc làm chính đáng."

Anh giựt mạnh tay ra khỏi Jimin:

"Nếu em thấy gớm ghiếc thì có thể đi. Anh sẽ không trách ngay cả khi em thuật lại cho cha biết."

"Không!" - Jimin thét lên rồi ôm chầm Jungkook từ phía sau lưng -"Em đến đây là để gặp anh. Em muốn nói cho anh biết em đã sống khổ sở thế nào trong suốt hai năm anh bỏ đi. Là em sai! Em biết lỗi rồi. Anh hãy quay về có được không? Những chuyện hôm nay em sẽ xem như chưa thấy gì. Em xin thề!"

"Em đã đến trễ hơn anh nghĩ, xem ra địa vị của anh trong lòng em cũng chẳng quan trọng mấy. Vài năm nữa thì em sẽ quên anh thôi. Đi về đi."

"Em không về! Em không về! Em rất nhớ anh. Em trì hoãn đến giờ chỉ vì sợ anh sẽ xua đuổi em, sợ anh chán ghét nhìn thấy mặt em. Tha thứ cho em một lần đi. Em không thể mất anh đâu!"- Jimin khóc trên vai áo của Jungkook. Tiếng khóc của cậu khiến trái tim anh đập thoi thóp. Mọi thứ như nổ tung trong đầu anh. Anh những tưởng có thể quên bẵng cậu trong suốt thời gian qua, giờ mới hay anh chưa một ngày làm được điều đó.

"Cho anh một câu trả lời. Anh hay Allen..."- Anh xoay người về phía cậu, những móng tay bén ngót vuốt ve quanh bầu má tròn trĩnh. -"...người quan trọng nhất trong tim em?"

"Anh Allen chỉ là anh trai của em mà thôi, nhưng anh thì không. Ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã không thể xem anh là anh trai. Người duy nhất hiện hữu ở đáy tim em...chỉ có anh và mãi mãi là anh trong suốt cuộc đời này."- Jimin hôn lên bàn tay thấm máu của anh. Nước mắt cậu đã rửa sạch những giọt nhơ bẩn vương trên đấy.

Anh ghì sát đầu của Jimin vào lòng mình. Nụ cười trong nháy mắt làm tỏa sáng khuôn mặt anh.

"Em yêu anh, yêu rất nhiều! Chúng ta có thể nào luôn ở bên cạnh nhau?"

"Chắc chắn chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau. Ngay cả khi mai này em đổi ý, em cũng không được phép rời khỏi anh."

"Em tin anh!"

Jungkook bừng tỉnh ra khỏi dòng ký ức, lặng lẽ nhìn hoàng hôn phủ bóng trên vườn hồng và mỉm cười:

"Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau. Anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc và mọi điều em ước muốn."

--

Bóng tối phủ mờ khắp mọi thứ. Jimin chưa từng nghĩ qua việc sống thiếu ánh sáng lại nặng nề đến thế. Bất kể cậu ngủ hay thức, vạn vật trước mắt đều chìm trong một màu âm u. Cậu nhớ về ngày tháng trước đây. Nỗi nhớ ấy chan chứa cùng những người thân cậu đã đánh mất. Một ông chú vui vẻ luôn cầm tẩu thuốc trên tay. Một cô em gái hồn nhiên thường vuốt mái tóc dài. Một con quạ quen thói lải nhải suốt ngày. Một người bạn vui buồn không lộ ra nét mặt. Tất cả họ đã vì cậu mà chết.

Cậu không hận Taehyung đã hủy đôi mắt mình, cậu chỉ hận Taehyung nỡ giết hại những người cậu yêu thương. Tại sao phải trả thù cậu bằng cách đó? Tại sao Taehyung không nhớ lại ngày tháng thơ ấu giữa hai người?

Thình lình, từ bên ngoài cửa sổ có tiếng gió mạnh làm lật tung tấm màn cửa. Trong không khí mang theo chút hơi lạnh và một mùi hương kỳ lạ khiến các giác quan của Jimin đánh mất ý thức. Cậu mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng xích sắt đứt ra. Một ai đó đã bế cậu lên và những việc xảy ra tiếp theo thì cậu không biết gì nữa.

Khi Jimin tỉnh lại, mùi hương đó vẫn còn luẩn quẩn bên mũi cậu. Cậu nhổm người khỏi chiếc giường và hoang mang sờ soạng khắp nơi.

"Đừng sợ Jimin, là ta đây." - Raven vội chạy lại nắm lấy tay Jimin để cậu bớt căng thẳng.

"Cậu???"- Jimin ngỡ ngàng. -"Không phải cậu đã chết hay sao?"

"Ta chưa chết, cùng lắm chỉ diễn một màn kịch để mọi người nghĩ rằng ta đã chết."

"Tại sao cậu phải làm vậy? Và...trên xác cậu còn có một thứ bột kim tuyến..."- Jimin thắc mắc ngay.

"Ta muốn được yên ổn sống hết nửa đời còn lại. Dù gì ta đã không còn phép thuật nữa. Nếu cứ ở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net