Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả đúng như dự đoán, Điền Chính Quốc bị công việc quấn chân, đến cơm trưa cũng không ăn uống đàng hoàng, đừng nói đến chuyện gọi điện hỏi thăm vợ yêu.

Việt gia quả nhiên có chút ý tứ, từ sau khi hắn nằm viện, đã công khai nẫng tay trên năm mối làm ăn quan trọng của Lý Thịnh. Thế mà tối hôm trước mặt vẫn đủ dày để đi tham dự tiệc rượu.

Nếu đã như vậy lần này đừng trách hắn không khách khí. Vốn dĩ Việt lão gia lúc còn sống là bạn tốt của ông nội hắn, nên hắn cũng thường một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua. Không ngờ lại là thể loại đục nước béo cò, không dạy cho một bài học là không được mà.

Chẳng qua có tí thành tựu trong lĩnh vực sản xuất thiết bị điện tử đã muốn cướp khách hàng với Lý Thịnh. Đây là không biết tự lượng sức mình. Điền Chính Quốc thẳng thắn nói với phó tổng đang ngồi đóng đô trong phòng làm việc của hắn.

"Quốc Huy, không phải anh nghẹn Việt gia đã lâu rồi à. Lần này không cần kiêng kị gì cho tôi. Cứ thoải mái chơi đùa tới bến đi"

Con người tên Quốc Huy liền chậm rãi ngước mắt nhìn lên, nhếch miệng cười "Tôi đã nói cái công ty con cung cấp vi mạch của Việt gia là loại làm ăn không đứng đắn rồi còn."

"Bớt nói nhiều." Điền Chính Quốc chặn ngay không để cho y phun tào.

"Ok, thành giao. Còn lại mấy vụ râu ria khác cậu xử lý nhé, anh đây phải đi đào thông tin cả gia phả nhà Việt gia lên để còn tiếp đãi bọn họ chứ"

Nói rồi phó tổng không thèm để ý đến sắc mặt của Điền Chính Quốc quay lưng đi mất. Thừa biết tính Quốc Huy, hắn cũng không chấp, tay lanh lẹ nhìn sang dự án tiếp theo.

Đây chính là dự án mở rộng du lịch khu vực ruộng hướng dương mà Lâm Tây từng phụ trách. Nhìn hình ảnh những bông hoa nở rộ nhuộm vàng khung cảnh xung quanh, hắn bất giác nhớ đến nụ cười của Kim Thái Hanh, não bắt đầu xuất hiện một tính toán khác.

--

Ở đầu này nỗi nhớ bận rộn là thế nhưng ở đầu kia nỗi nhớ, Kim Thái Hanh chỉ mới tỉnh dậy sau ba giờ liên tục ngủ không biết ngày mai là gì.

Vửa mở mắt ra liền thấy cả chục cặp mắt khác cũng đang mở to nhìn mình chằm chằm, Kim Thái Hanh giật mình theo phản xạ chui lại vào chăn nhưng không kịp.

Mấy đứa nhỏ xóm tình thương sau khi thức giấc nghe tin anh Kim Thái Hanh đến thăm, ai cũng nhanh tay nhanh chân rửa mặt chải đầu chạy đến phòng khách. Thấy cậu ngủ ngon quá không dám đánh thức nên mới có một màn ngồi canh cậu như vừa nãy.

Đứa nhỏ tuổi nhất trong đây cũng chỉ mới ba tuổi, bé được anh chị giúp đỡ bò luôn lên người Kim Thái Hanh, thành công kéo chăn ra khỏi người cậu. Sau đó liền nhào thẳng vào lồng ngực cậu mà cọ cọ.

Thấy động tác quá đáng yêu như vậy, Kim Thái Hanh cũng quên luôn lý do làm bản thân giật mình, tay nhanh nhẹn xoa đầu từng đứa một.

A Bảo lúc này vừa mới đón tiếp bố mẹ bé Lan xong, bước vào liền thấy cậu đã tỉnh. Nó không nói hai lời lôi cậu đi rửa mặt, sửa soạn một chút đặng còn ra chào hỏi người ta.

Bé Lan lúc này đã khẩn trương gần chết ngồi chờ ở phòng sinh hoạt chung. Bé đã bắt đầu thân thiết với cha mẹ nuôi của mình, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, cũng không tránh khỏi hồi hộp.

Kim Thái Hanh nghe thấy người nhà bé Lan đã đến cũng đẩy nhanh tiến độ, chưa đầy năm phút cậu đã đến phòng sinh hoạt chung rồi.

Bé Lan vừa thấy bóng người quen thuộc liền kích động, chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cậu, không cẩn thận tông vào vùng bụng Kim Thái Hanh.

Tuy lực đạo của trẻ con vốn không mạnh, nhưng do mới vừa mệt mỏi quá độ lúc trưa, Kim Thái Hanh liền không khách khí té ngửa xuống đất. A Bảo thấy thế giật mình vội chạy lại đỡ cậu lên, sau đó nghiêm giọng nhắc nhở bé Lan.

"Anh Thái Hanh đang không khỏe trong người, em lần sau đừng chạy nhanh như vậy, nguy hiểm lắm biết không?"

Bé Lan cũng bị Kim Thái Hanh dọa cho sợ hết hồn, vội gật đầu lia lịa, sau đó còn chạy tới xoa xoa bụng cậu, xin lỗi nhiều lần. Cha mẹ nuôi của bé thấy cảnh này càng thêm yêu thương, quả nhiên là đứa nhỏ được dạy dỗ rất tốt.

Cả quá trình gặp mặt sau đó đều diễn ra hết sức tốt đẹp. Đám nhỏ xóm tình thương lúc chia tay bé Lan đứa nào cũng nhịn không được khóc rấm rứt. Cha mẹ bé phải hứa đi hứa lại sẽ thường xuyên mang bé về thăm mọi người thì mấy nhóc mới chịu để xe lăn bánh.

A Bảo thấy sắc trời đã bắt đầu tối dần, cũng xin phép về sớm cho kịp buýt. Khỏi nói để thoát khỏi đám tiểu quỷ bám người này cả hai đã phải tốn bao nhiêu công sức. Cho đến khi thành công leo lên xe buýt cũng đã hơn sáu giờ tối.

Những tưởng trời về đêm mát dịu hơn thì Kim Thái Hanh sẽ không bị say nắng nữa, thế quái nào lần này còn nhanh hơn lần trước. Mới chưa được mười lăm phút, cậu bắt đầu day day thái dương, đầu óc quay cuồng.

A Bảo bất đắc dĩ lại phải gọi taxi chở cậu về Điền gia. Lên taxi Kim Thái Hanh liền lim dim mắt nhắm mắt mở gắng gượng một hồi rồi ngủ mất, còn không có hình tượng chảy hết cả nước dãi ra cổ áo.

Khi đi ngang qua bệnh viện K, A Bảo nhịn không được liền thức Kim Thái Hanh dậy, hỏi xem cậu có muốn ghé vào khám một chút không. Thật không giống với thường ngày mà.

Kim Thái Hanh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, vừa nghe đến hai chữ "bệnh viện" cậu liền lắc đầu nguây nguẩy.

"Không đi đâu. Có cái gì nghiêm trọng đâu mà đi. Mày đừng có xúi bậy anh. Giây trước anh vào đây, giây sau đảm bảo Điền gia sẽ lật luôn cả bệnh viện lên ấy chứ". Kim Thái Hanh tỏ vẻ rất hiểu mọi người trong Điền gia, cũng không hề xấu hổ nói thẳng với A Bảo.

A Bảo thì lại không hiểu trình độ cưng chiều cậu của nhà người ta, thấy anh mình nhất quyết không chịu vào bệnh viện cũng không nói gì, liền yêu cầu bác tài chở thẳng về biệt thự.

Bỗng dưng Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh chồm lên phía trước hỏi tài xế "Gần đây có quán bún bò nào ngon không bác ơi"

A Bảo trợn mắt nhìn thằng anh trước đó vài tiếng còn nôn thốc nôn tháo như sắp chết đến nơi, giờ này lại đòi ăn là thế quái nào.

Thấy có người hỏi mình, bác tài liền vui vẻ chỉ điểm "Cách đây một con phố có quán bún bò bán lề đường hương vị không tồi. Các cậu có muốn qua nhìn xem một chút?"

"Quán lề đường ạ?" A Bảo không phải ghét bỏ gì, chẳng qua Kim Thái Hanh lúc trưa nôn xong hẳn là bụng bây giờ chưa ổn, còn ăn thứ không sạch sẽ, có khi nào phải thật sự đi bệnh viện không.

Bác tài thấy A Bảo nhăn mày liền nhanh chóng biện hộ "Cậu yên tâm, tuy là hàng rong, nhưng đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Tôi đã ăn ở đấy gần hai mươi năm, có thấy vấn đề gì đâu"

Kim Thái Hanh từ lúc nghe có quán ngon thì làm gì còn quan tâm tới thứ khác nữa. Cậu gật đầu đồng ý phát một, miệng còn không quên chóp chép tỏ vẻ thèm thuồng. A Bảo ngồi bên cạnh coi như được mở mang tầm mắt. Lấy chồng liền ngay cả tính tình cũng biến đổi, càng ngày càng tham ăn hơn rồi.

Vốn dĩ là muốn bác lái xe đợi hai người ăn xong thì chở về Điền gia, nhưng ngay sau khi liếc qua số tiền cần phải trả, Kim Thái Hanh quyết định gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc đến đón, dù sao giờ này công ty hẳn là đã tan làm.

Hai người vừa bước vào túp lều xập xệ dựng tạm bợ bên đường liền ngửi được mùi nước dùng thơm phức, ngay cả A Bảo cũng nhịn không được liếm môi một lần.

Sau khi gọi món, chưa đầy năm phút, hai tô bún bò bốc khói nghi ngút đã được đặt ngay ngắn trước mặt hai anh em. Cả hai ăn ý không nói lời sáo rỗng, tập trung chiến đấu.

Ăn đến cả miệng đều đầy vị bò mới thỏa mãn xoa xoa bụng. A Bảo hình như ăn quá nhanh, còn đánh ợ một cái. Lúc này đây cũng vừa vặn có điện thoại của Điền Chính Quốc gọi đến. Cái này là chưa nhắc Tào Tháo mà Tào Tháo đã tới rồi đây.

Kim Thái Hanh lười rê máy lên tai, đơn giản bật loa ngoài.

"Em đang ở đâu đấy? Sao giờ này vẫn chưa về nhà" Giọng nói mang đầy tính chiếm hữu nhưng cũng không kém phần lo lắng.

"Điền Chính Quốc, bây giờ anh đến đón...."

Kim Thái Hanh chưa kịp nói hết câu liền nghe thấy đầu dây bên kia nghiêm giọng "Em vừa gọi anh là gì?"

"Cái này.... Bây giờ em đang ở ngoài" Cậu vặn nhỏ volume giọng rồi ấp úng nói.

A Bảo ngồi bên cạnh hóng chuyện vui càng lúc càng ghé sát tai vào.

Điền Chính Quốc như bị chọc trúng chỗ ngứa "Ở ngoài thì sao. Sáng nay em mới vừa thất hứa với anh một lần, bây giờ lại muốn tiếp tục lần hai ư?"

Biết là không thể nói lại hắn, Kim Thái Hanh dứt khoát tắt loa ngoài, áp điện thoại vào tai rồi nói "Ông xã, bây giờ có rảnh đến đón em không?"

Nghe tiếng cậu mềm mại gọi mình, Điền Chính Quốc thỏa mãn quên luôn truy cứu lý do hắn gọi điện "Hanh Hanh đang ở đâu đấy, nói địa chỉ anh đến liền".

Kim Thái Hanh liếc sang A Bảo đang nhịn cười vất vả bên cạnh, trề môi nói ra địa điểm, sau đó thành thành thật thật tắt máy.

Lúc này A Bảo mới bấm nút chọc ghẹo "Ối giời ơi, cái gì mà ông xã, chồng lớn chồng nhỏ. Ui da cái bụng của tôi....Há há "

A Bảo càng khoa trương Kim Thái Hanh càng ngứa mắt, cậu không nói hai lời nhảy lên khóa cổ nó lại "Còn dám nói, anh cho mày câm luôn bây giờ"

Đe dọa thế chứ cậu thương A Bảo không hết nào dám làm gì, cũng chỉ là để nó khép khép bớt cái mồm lại. Người chân chính cậu muốn làm thịt ngay bây giờ là Điền Chính Quốc cơ.

Còn nhớ lúc sáng đáp ứng hai yêu cầu với Điền Chính Quốc, hắn liền mặt dày nói ra yêu cầu đầu tiên, đó là cậu phải dùng xưng hô thân mật quái dị này để giao tiếp hằng ngày với hắn.

Đúng là đầu mình đã chạm hỏng ở đâu rồi mới đồng ý. Thích thì thích thật, nhưng bảo gọi như vậy trước mặt người khác, cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

---

Quả không hổ danh Điền thiếu gia giỏi giang về mọi mặt, đến cả tốc độ đón vợ cũng nhanh hơn người bình thường.

Ở một nơi nhỏ bé xập xệ như vậy, Điền Chính Quốc ngũ quan tuấn tú, bộ vest đắt tiền và đôi giày da bóng loáng, khoan thai bước xuống chiếc xe sang trọng. Khỏi phải bàn, hắn đã thành công gây nên sự chú ý không nhỏ. Nhưng có vẻ nhân vật chính chẳng hề để tâm chút nào, hiện tại chỉ đang vô cùng ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn A Bảo đang đi chung với vợ mình.

Đây không phải là cậu thiếu niên đã giúp đỡ họ giải cứu thành công Thái Hanh sao? Thế nào lại thành anh em bạn tốt với vợ hắn rồi.

Điền Chính Quốc nhanh chóng xâu chuỗi thái độ úp úp mở mở khi hắn hỏi Lâm Tây về danh tính của người thiếu niên nhỏ bé dũng cảm kia "Rồi cậu sẽ lại được gặp người ta thôi mà".

Hóa ra trái đất thật tròn, đều là người quen cả.

Trí thông minh đã thực sự giúp Điền Chính Quốc không bị thất thố trước mặt A Bảo. Chở nó về ký túc xá trường đại học, hắn trịnh trọng xuống xe cảm ơn A Bảo một lần nữa, còn hẹn nhất định sẽ mời nó đến Điền gia làm khách.

A Bảo vì sự nhiệt tình của Điền thiếu gia liền có chút không quen, nó khách sáo cảm ơn rồi chạy nhanh về phía cổng ký túc.

Điền Chính Quốc vui vẻ dõi theo bóng nó dần khuất dạng, sau đó quay lại nhìn ghế sau vẫn thấy Kim Thái Hanh cuộn tròn người ngủ ngon lành.

Lúc nãy trên đường chở A Bảo về, cậu nhịn không được ngáp liên tục. Thành ra hắn đành phải đổi chỗ hai người để cậu có thể thoải mái nằm dài ra ghế sau mà ngủ. Mặc dù hắn tự nhận bản thân đã lái xe khá ổn trọng, nhưng dù sao cũng sẽ có xóc nảy, thế mà cục bông này vẫn cứ ngủ ngon lành như không có chuyện gì.

Một đường vất vả về tới nhà, thấy cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Điền Chính Quốc quyết định ôm luôn bà xã về phòng. Hắn gần đây cũng bắt đầu cảm giác Kim Thái Hanh cứ là lạ chỗ nào đó. Cậu cứ ngủ suốt, lại ngủ rất sâu, nhiều khi hắn to gan ăn mấy lần đậu hũ cũng không hề thấy cậu tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net