Chương 18. Sẽ lại có tia nắng khác cho em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết tâm sự: 

- Mặc dù mình đã dán link bài hát "Ain't no love" của Homme lên ấy, nhưng thật sự không khuyến khích các cậu nghe lắm đâu, vì buồn xỉu luôn ý. TwT Hôm nào buồn buồn cứ mở Youtube mà nghe, mình nghĩ chắc ít nhiều cũng sầu, sầu bởi MV, nhạc, giọng của nhóm và quan trọng là cái lời bài hát như cứa vào tim.

- Mình viết chương này không hiểu sao lại lên đến hơn 3000 từ... Nên mình nghĩ dầu mình đã bỏ hơn hai tiếng để chỉnh sửa thì vẫn sẽ có lỗi sai sót gì đó. Mình xin lỗi vì điều này và mong các cậu hãy cmt giúp mình nếu phát hiện lỗi chính tả, lặp từ hoặc lỗi diễn đạt gượng gạo hộ mình, mình sẽ sửa lại. Cảm ơn các cậu nhiều lắm.

- Cuối cùng thì chúc mọi người buổi tối thứ bảy vui vẻ, ấm áp. :'>

.

.

Khi tờ giấy bạc mang trị giá hai nghìn won được thả nhẹ vào chiếc lon - thì bản ballad "Ain't no love" của Homme được bật lên từ quán cà phê - báo hiệu rằng ông chủ trẻ với mái đầu xanh rêu đã chính thức bắt đầu một ngày làm việc (chắc là) rộn ràng cùng với hai nhân viên quý giá của mình. Jueun chỉ kịp mỉm cười, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lại thành đôi nắm đấm tròn vo, làn da trắng muốt như muốn đánh lừa ai đó đã vô tình hoa mắt rằng: hai nắm tay của nàng giờ đây là hai cái bánh bao be bé, giữ trong lòng bàn tay rồi, mềm mại, sẽ thấy chẳng muốn buông. Nàng thì thầm, anh đàn hay lắm với người con trai ngồi đối diện mình - một nghệ sĩ đường phố đang lẳng lặng ôm hờ cây đàn guitar - mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không nỡ dứt ra.

.

Sáng hôm nay trời hơi lạnh, Yoongi khoác chiếc áo bông to sụ vào người, khiến Jueun không ngừng trêu chọc, cứ gọi gã là bé con đáng yêu. Gã im lìm nhìn nàng một chốc, rồi khẽ nhún vai, đáp tỉnh bơ rằng, em thích gọi gì cứ gọi. Nàng thấy gã thế thì cũng chẳng buồn chòng ghẹo nữa, chỉ ngồi chống cằm nhìn Jungkook loay hoay gom mấy cây ống hút xếp theo từng cặp với mấy ly cà phê. Cậu ấy lúc nào cũng thế, chỉ cần là chuyện cần làm, chuyện mình thích làm, đều sẽ rất chuyên tâm. Ánh mắt chăm chú ấy đã từng thuộc về nàng - những khi nàng thẫn người, ngắm hoàng hôn chông chênh ngoài cửa sổ lúc tan học, cậu cũng nhìn theo nàng, mê mẩn miên man. Thời điểm đó, nàng hầu như rất thờ ơ - vốn xinh đẹp, lại là con gái rượu của một gia đình giàu có, tính tình trẻ con, nên hay vô tâm nhiều - thấy là thấy người ta thiếu điều muốn khuỵ gối xuống cầu hôn mình như vậy, nhưng chẳng buồn chìa lấy một ngón tay, âu yếm rằng, à, Jungkook, mối tình này không phải chỉ có mình anh.

Trót nhận yêu anh rồi, lại để anh lần mò giữa cô đơn. Tiếng nói yêu thương vụt từ hai kẽ môi thắm thiết là thế, nhưng kẻ thành tâm thành ý, thật lòng vẽ màu cho bức tranh trắng đen của hai ta lại chỉ có mỗi anh.

"Giờ thì anh biết rồi, biết rằng, những gì mang lại quá nhiều đau thương, thì không phải là yêu đâu."*

"Phải khóc một mình, lại càng không phải là yêu, không thực là yêu đâu em ơi."*

Từng lời, từng chữ của bài ca như tiếng búa vang vọng trong cõi lòng nàng, ê ẩm, tê buốt đến mức khiến cho cả thân thể bỗng cứng đờ. Nàng nhớ đến Jungkook ngày hôm đó - cái hôm hai người chia tay. Gió lạnh lắm, thổi tái da, cậu đứng đó, kiên định rút tay mình ra khỏi tay nàng, lặng lẽ bước đi. Ở tại miền quá khứ tươi đẹp nhưng méo mó ấy, vào mỗi khi trời đông giá buốt, sẽ luôn có người đứng kề cạnh nàng, kéo áo nàng lên một chút, hay cởi áo khoác của chính bản thân ra, rồi quấn nàng thành một cục, ôm riết không rời, tựa hồ muốn rút đến hơi ấm cạn kiệt cuối cùng dành cho nàng mới thôi niềm hoài lo. Nhưng giờ thì không còn. Mùa đông cứ tầm chín tháng đi qua lại sẽ đến, nhưng người đã đi rồi thì không quay trở về nữa. Nàng chớp mắt mấy cái, hòng nhận chìm bể nước hanh hao trong tim mình, chợt ngay giữa chừng, nhớ đến người mang tên gọi là Taehyung ngày hôm qua. Không có bạn bè bình thường nào thân mật đến thế cả. Ôm ấp, hôn ngâm trên trán, đều không phải là những trò đùa đơn giản mà đám con trai có thể bày biện chọc trêu, nhất là khi tình ý thẫm đậm như thế. Nàng cố đè đi tiếng nức của mình, xoay đầu, muốn hỏi Yoongi, hỏi cho thật kỹ rằng, bọn họ rốt cuộc là gì của nhau. Song, nàng chỉ dám nhìn gã ngả đầu trên ghế, mắt nhắm lại, hình như đang nửa tỉnh nửa mê trong mộng. Vẫn là không dám gọi Yoongi dậy - chỉ để hỏi gã những thứ linh tinh (trong mắt gã), nên nàng đành cắn răng im lặng. Khách ra khách vào, nàng miễn cưỡng cười, nhưng không thấy vui. Thảng hoặc, nàng nhìn Yoongi nhiều đến mức chính nàng cũng thấy thừa thãi.

- Em muốn gì?

Yoongi nhíu mày, hỏi nàng. Gã vừa mới chỉnh lại dàn loa, cảm nhận lưng áo mình như sắp thủng bởi cái nhìn của nàng, gã không chấp nổi nữa, đành nhân lúc quán vắng người, thẳng thắn hỏi nàng. Câu trả lời nhận được vừa bất ngờ, lại không mấy bất ngờ.

- Jungkook và Taehyung... Em... Họ làm sao vậy?

- Em cũng thấy mà. - Yoongi đẩy ly nước cam của gã về phía Jueun. - Là người yêu đấy. Yêu nhau.

Jueun hơi há miệng, muốn nói gì đấy, mà không ghép nổi ý tứ thành câu. Đầu óc nàng giờ loạn lắm - lùng nhùng - có ngạc nhiên, có ngờ vực, cũng có đau thương. Nhưng không lâu sau, nàng đã vục mặt xuống bàn, vai hơi run. Yoongi không nói dối, Yoongi cũng không có tâm trạng trêu chọc nàng. Thế là biết rồi. Biết thế, rồi phải làm sao? Gã đưa tay vỗ nhẹ nhàng lên vai nàng, không nói gì nữa. Một hồi đi qua, nàng ngẩng đầu, nước mắt nhoèn nhoẹt trên hai gò má, kéo dài đến tận mép xương hàm, nhìn vừa nhơm nhớp, vừa đáng thương. Nàng không quan tâm đến gì nữa, chỉ thút thít kể chuyện. Chuyện giữa nàng và cậu ấy - chuyện cách đây mới hai năm, mà sao nghe như chuyện cổ. Cổ đến mức - có kể muôn vạn kiếp cũng không cách nào vãn hồi được.

- Em thích Jungkook, em thích cậu ấy nhiều lắm. Em không quên được cậu ấy. Nhưng em tồi tệ quá... Em từng để cậu ấy đứng chờ dưới bầu trời đầy những tuyết, chỉ vì em không muốn dở cuộc vui với bạn bè. Em từng ngó lơ tin nhắn của cậu ấy đến trăm lần, nhưng lại hàm hồ tức giận khi cậu ấy lỡ một lần bận không kịp nhấc máy lên nhận tin em. Em thoải mái cười đùa với những cậu bạn khác, nhưng lại giận điên lên khi cậu ấy trò chuyện với mấy cô bạn cùng lớp. Em từ chối cậu ấy hai lần, ba lần, rất nhiều những lần khác, em chà đạp lên mối quan hệ mà em cho rằng mình sẽ không bao giờ vụt mất này...

- Anh biết không, em sai rồi... Em thật sự sai rồi...

Nhạc trong quán chỉ khiến cho không khí chùng xuống thêm, buồn vô hạn. Thật ra thì, duyên đến đã khó, có phận để mà ở bên nhau lại càng khó hơn. Chẳng thà em không yêu người ta, em yêu rồi, tại sao lại cứ để họ phải thấy như tất cả mọi thứ trước giờ vẫn chỉ là do mỗi mình họ dày công gây dựng, dày công ấp ủ, dày công ngóng mong? Lòng người có hạn, không bao la vô tận như em nghĩ. Chẳng ai mãi đứng đó, cầm ô che cho em những ngày mưa ngày gió, chỉ để nhận được bão bùng em gieo vào tim mình những đêm đen mất ngủ.

Là vì em còn nhỏ, là vì em ngây thơ, ngây thơ để vô tư thốt lên lời chia tay thứ mười, thứ mười hai - bất kỳ bao nhiêu lần em muốn - đắc ý rằng, ai đó sẽ đi theo sau lưng em, nằn nì em thật nhiều, thật nhiều, đưa em thành nữ thần, rơi trong vòng tay mình khi em thỏ thẻ đồng ý nối lại tình xưa nghĩa cũ. Có lẽ, ngay tại cái khoảnh khắc em nghĩ em đã cho họ hàng tá cơ hội để hoàn toàn chinh phục con người em, thì ai đó cũng đang ngấm ngầm cho em cơ hội, cơ hội để nhận ra rằng người yêu em đang tuyệt vọng, người yêu em thật lòng cần đến em. Mọi thứ gia vị chỉ nên được nêm đủ, em đừng quá tay. Hành hạ tâm can người đó, không phải là yêu. Nếu một ngày nào đó em vô tình trông thấy thước phim của mình được chiếu lên - có một người con trai mãi lần theo bóng em, chạy theo từng mảnh cảm xúc của em, mà em ở phía trước chẳng quan tâm gì - dù rằng cả hai là người yêu của nhau - em sẽ hiểu được, người đó hẳn đau biết nhường nào, nhưng em, lúc ấy biết cũng đã muộn.

- Không có ai sai ở đây cả. Ừm, em cũng không sai, chỉ là em còn trẻ con quá mà thôi.

- Anh nghĩ rằng, tình yêu thật sự nên được vun đắp từ hai phía. Anh không nói sự sòng phẳng năm - năm. Ý anh là, thay vì thụ động ngồi chờ đợi, em cũng nên giúp đỡ người em yêu.

- Bây giờ em không còn Jungkook nữa, nhưng anh tin rằng em sẽ gặp được nhiều người tốt đẹp hơn. Em đừng tự dằn vặt chính bản thân mình làm chi...

Trong suốt mấy tuần liền gặp Jueun, đây là lần ngoại lệ đầu tiên mà gã chàng nói nhiều đến vậy. Tay gã vẫn không ngừng vuốt tóc nàng, như người anh trai bảo bọc cô em gái của mình. Gã không hay tỏ ra quan tâm ngoài mặt (nói thẳng ra là nhìn mặt mày lạnh lẽo lắm ấy), nhưng hãy tin rằng, đó là Jungkook; đó là Jueun; cũng có thể là Taehyung, và cha mẹ của gã - bọn họ đều là những người mà gã thật lòng quý mến, yêu thương và muốn chở che. Jueun không phải không tốt, gã từng thấy nàng đôi lần đặt tiền vào lon hoặc nón của một người ăn xin nào đó, hay cái cách nàng kiên nhẫn trò chuyện với khách hàng, nụ cười niềm nở luôn đặt ở trên môi. Thời còn ngồi trên ghế nhà trường, ai mà chẳng có những cái khờ dại si ngốc. Trưởng thành rồi, nàng chắc cũng đã thay đổi, không còn như xưa.

Yoongi nhìn đôi mắt to của nàng trộn hoà với thứ nước trong veo, hai gò má và cái mũi thon gọn đỏ bừng hẳn lên. Ánh nhìn mất mát xuyên suốt thinh không. Ngó thương lắm, nhưng biết làm gì hơn? Chỉ biết động viên em rằng, mùa đông cứ cách chín tháng lại đến, song điều đón em duy nhất trong năm trời chẳng phải chỉ có mùa đông lạnh giá. Còn ngày xuân đang đợi em ở đằng xa nữa, chỉ sợ em để mưa trào mãi trong cõi lòng mình, triền miên trong nỗi nhớ thương một thời đã cũ, mà quên mất đi nắng đẹp ngoài kia vẫn đương vẫy tay chào em.

.

Trưa hôm đó Jungkook nằm trong gian phòng để đồ chật hẹp, suy nghĩ mông lung. Ban nãy, Taehyung gọi điện bảo hai chị gái hàng xóm mở tiệc mừng bé Miyeon được mười điểm môn Toán (hừm, những bà mẹ xa xỉ của kỷ nguyên), mời hai người cùng qua uống chút rượu chơi. Tất nhiên là cậu muốn nhập cuộc khôn xiết, song, bởi theo lối đi học như "một vị thần" - cậu chàng ỷ mình thông minh, ỷ nhà có người đợi - nên tiết học theo ở giảng đường cũng ba chìm bảy nổi, bị Taehyung mắng hoài nhưng chỉ khắc phục được chút cỏn con. Đại học hẳn là nơi lỏng hơn cấp ba, tuy vậy, việc học lại, thi lại vẫn thật sự rất phiền phức. Thấu đạo lý là thế, Jungkook vẫn cứ đâm đầu vào "Bốn mùa", giờ giấc làm đến tận tối mịt tối mù. Hôm qua mới xin Yoongi về sớm xong, hôm nay xin tiếp, e rằng trời không quang, mây không tạnh... Vẫn là Taehyung tinh tế, không nằng nặc đòi họ Jeon phải theo, chỉ nhẹ giọng bảo em làm việc cẩn thận, tối anh đến đón. Thế là, Jungkook đành phải chấp nhận.

Ở bên ngoài quán cà phê, Yoongi (không mấy tập trung) ngồi tính sổ sách, chi tiêu hằng tháng, trong khi Jueun thì ngửa cổ ra ghế, nhắm mắt hòng làm tan đi cái nhức nhối nơi hai con ngươi của mình.

.

.

Chín giờ tối, con hẻm nhỏ yên tĩnh và nhất mực vắng lặng. Vốn dĩ vào buổi nắng đầu ngày nó cũng im ắng rồi, nay trời đã phủ thêm một màn đen thẫm, hoà với đôi ba ánh đèn đường vàng vọt - chẳng lạ gì nếu nơi đây mang đến cái cảm giác của xứ xở cô đơn quạnh quẽ. Có lẽ, "Bốn mùa" là thứ duy nhất mang đầy nhựa sống ở chốn này.

Jungkook đứng tần ngần, đạp lên cái bóng mình hắt ra tận phía xa, nghĩ ngợi điều gì đó, mặt mày vẻ đăm chiêu. Hồi trưa có người bảo đến đón mình, bảo thế thì chắc chắn sẽ làm, nên mình phải chờ ở đây, kẻo anh đến không thấy ai rồi, vừa hụt hẫng vừa đau lòng, lại còn nguy hiểm nữa. Cái sự kiện đáng sợ ngày hai chàng trai lần đầu đối mặt nhau đôi khi vẫn hay lẩn quẩn trong đầu Jungkook. Loáng thoáng thôi, như bóng trăng dưới nước - mà đầy ám ảnh. Cậu chàng đung đưa mái đầu, thở phào bởi biết ngoài đường phố từ con hẻm này thông ra người đông như mắc cửi, càng khuya càng thêm rạo rực. Nếu tính không nhầm thì tầm năm mười phút nữa là thấy cái dáng gầy gầy đó chầm chậm bước về phía cậu với nụ cười tinh nghịch nở trên môi rồi. Điều mà Jungkook không ngờ đến ở đây, chẳng qua chỉ là bắt gặp Jueun đang đứng trước mặt mình, gió lạnh làm nàng như co ro đi, rụt đầu trong khăn len mà mắt cứ kiên trì nhìn cậu chàng, nhìn sâu sắc đến nổi, cảm tưởng như sắp chia ly, không còn cơ hội để tái ngộ nữa.

Jueun bảo có vài điều muốn nói với cậu. Nàng bảo sẽ không lâu đâu. Nàng nghiêng nghiêng đầu, cười mỉm:

- Jungkook này, cậu và cái anh đẹp trai hôm nọ là một cặp à? Anh Taehyung ấy.

Gật đầu, ánh mắt sáng lên vài tia trìu mến.

- Cha mẹ anh ấy biết chưa? Cả cha mẹ cậu nữa?

Hỏi đến đây, Jungkook bỗng sượng người, song, rất nhanh sau đó, cậu đã lấy lại sự bình tĩnh, lắc đầu.

- Thôi nào, nói gì với mình đi chứ.

Jueun bật cười khúc khích. Nàng đưa tay đến khuôn hàm góc cạnh của Jungkook, mân mê. Nàng nhớ những lần bạn bè bảo tướng nàng có phước, sở hữu người yêu đẹp như thế, lại chịu khó cưng chiều, còn gì sướng hơn nữa đâu. Giờ có cơ hội ngắm cận mặt thế này, mới thấy đẹp thật, đẹp từ đôi mắt tròn tròn, to to đến nét mũi cao ngất tựa như một bức tượng được tỉ mỉ khắc lên. Nàng thì thào, mong Jungkook đừng gạt tay nàng đi. May là cậu đồng ý, dù không mấy tình nguyện. Trước khi thổ lộ hết những ý niệm trong lòng mình, nàng thở hắt một hơi rất dài, khói sương như làm mắt nàng nhoè đi. Hoặc là nước mắt, hoặc là khói sương.

- Mình không làm phiền cậu nữa.

- Jungkook, cậu đừng nghĩ mình như xưa, được không? Không phải vì mình vẫn là cô tiểu thư đỏng đảnh thiếu kiên trì đâu. Mình đã nghĩ, mình sẵn sàng theo đuổi cậu để cậu có thể lại trở về bên mình, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, mình cũng đành lòng thử. Nhưng đó là với điều kiện cậu chưa có người yêu mới.

Nàng nức nở lên. Thú thật, Jungkook bối rối đến lúng túng tay chân.

- Jungkookie... Jungkookie... Mình nhớ cậu nhiều lắm. Cậu còn nhớ cái hôm mình nghịch ngợm, chạy lên ván trượt của cậu, rồi sau đó ngã xước hết cẳng tay lẫn hai chân. Cậu vì sợ mình đau mà dỗ dành như dỗ một đứa trẻ, cẩn thận thổi vết thương cho mình... Cậu lúc đó dịu dàng làm sao ấy, mình muốn chạm tay lên má cậu, nhưng mình không biết mình đã bị điên hay gì rồi, bởi vì mình đã không làm.

- Jungkookie, mình... mình...

Nàng nói đứt đoạn, không ngăn được tiếng nấc từ sâu trong đáy lòng. Tới cuối cùng, nàng vẫn là không kể xong. Jungkook một mặt muốn an ủi nàng, mặt khác lại đau đáu chờ đợi người thương đến. Vậy đấy, kể làm chi nữa, còn đáng gì đâu.

- Mình... Lần cuối này, lần cuối thôi, ôm mình đi Jungkook.

Cứ nói một câu, nàng lại hưng hức một đoạn. Như nàng mèo con đi lạc, hai tay nàng trơ trọi giữa không trung, run rẩy tựa vạ phải cơn mưa dầm dề suốt cả ngày trời. Jungkook khẽ hỏi:

- Đây là cái ôm như một người bạn?

- Với cậu thì mình bây giờ chẳng phải là một người bạn không hơn không kém sao? Jungkook, mình buông tay rồi...

- Được rồi.

Jungkook thở hắt ra, tần ngần dang rộng cánh tay. Jueun cứ thế mà vùi vào lồng ngực cậu. Nàng nghĩ, cái ôm của Jungkook là thứ ấm áp nhất trên thế gian này. Song, nó không phải là của nàng. Thế nhưng, nàng không dám xen vào chuyện tình cảm giữa cậu và người tên Taehyung đó, lại càng thấy mình không có tư cách để xen vào. Hầu hết các cuộc ngoại tình ở đời này, nếu gã đàn ông không lung lay, thì thử hỏi người thứ ba có cách nào níu kéo chăng? Chênh vênh một chút là ngã xuống bể vực ngỡ như muôn đời. Jungkook này, một cái lơ đãng cũng chưa từng thể hiện. Thế nên thôi, đến đây là đủ rồi. Kết thúc mọi thứ được rồi.

- Jungkookie, cậu nhất định phải hạnh phúc... Dù là ai ở bên cạnh cậu đi chăng nữa... Tớ chỉ mong cậu hạnh phúc.

- Ừm, Jueun, cậu cũng nên có được sự vui vẻ, đừng tự làm khổ mình nữa.

Cứ vậy, thân hình của người con gái nhỏ nhắn nép vào dáng dấp của người con trai to cao đối diện.

Nhìn kiểu gì cũng thấy hợp đôi. Hợp đôi...

Ấy, Taehyung ngốc nghếch cứ đứng thù lù dưới ánh đèn mà nghĩ thế. Ngốc lắm, có hiểu mô tê gì đâu, thấy người ta ôm nhau, thấy người ta nhìn hạp hạp, thế là khóc rưng rưng. Đã tự bảo bản thân phải đứng chờ Jeon Jungkookie xong "chuyện" rồi cùng về, trên đường đi nói cho rõ ràng rồi lại tiếp tục cười rinh rích với nhau. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Chẳng biết sợ hãi cái gì, anh chàng đưa hai tay vào túi áo măng tô, lủi thủi bước về chung cư.


*Hai câu trên được mình dịch từ lời bài hát Ain't no love - Homme ra. Mình dịch tệ lắm và cũng không có ý định lấp liếm cái sự dở tệ của mình trong việc dịch nên nếu các cậu thấy có gì không đúng thì chữa giúp mình nghen. Mình xin cảm ơn trước ạ. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net