Chương 19. Lỡ giận rồi mà lỡ thương quá thì biết làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị hiểu lầm.

Bị cho leo cây.

Đồ ngốc đã hiểu lầm và cho mình leo cây. Đó là tất cả những thứ ngôn từ duy nhất còn sót lại đang vận hành trong khối óc tinh tế của Jungkook lúc bấy giờ. Khi đồng hồ đã chạy ngoi chạy ngóp (nhưng lấn) đến tận hai mươi phút so với cái giờ khắc mà Taehyung - đáng - lẽ - ra - nên - hiện - diện ngay tại chốn này, Jungkook đã biết rằng có chuyện gì đó không ổn đương xảy ra. Cậu chàng lật đật kéo điện thoại từ trong túi áo, vừa bấm số điên cuồng vừa dậm chân cồm cộp lên mặt đất. Nóng nảy như thế, chẳng qua cũng chỉ để nhận được tiếng hức hức của Taehyung ở đầu dây bên kia kéo dài với chất giọng trầm trầm sụt sùi nghe sao tê tái lòng.

"Nhà anh chật rồi, nhà anh không chứa người ở ké nữa!". Nói vậy ấy, nói xong rồi cúp máy một cách quyết đoán cùng lạnh lùng. Tất nhiên, cậu chàng nghe xong liền rơi vào trạng thái hoảng loạn tựa như chú chuột nhỏ Jerry bị chàng mèo Tom bắt thóp - giận mình "khôn ba năm, dại một giờ", cũng giận luôn anh người yêu đòi đuổi mình ra khỏi nhà.

Trên đường đi về hướng chung cư, Jungkook cố giả định thử một ngàn lẻ một cuộc đối thoại không muối nhưng thừa cả tấn đường trong đầu mình, soi xét thật kỹ càng xem phải dỗ thế nào để Taehyung thôi không dỗi, thôi không hờn nữa. Song ngẫm đi ngẫm lại thì, quan trọng nhất vẫn là làm sao để anh hết buồn, "Trời ơi, anh khóc một chút thôi em cũng chịu không được, huống gì là khóc lóc nỉ non thế, lại còn là khóc vì em". Cậu vò đầu bứt tóc, nghiến răng nghiến lợi mà than thở trùng trùng điệp điệp.

Trong khi đó, ông trời con "nhỏ bé" ở nhà lại sử dụng chiều cao gần một mét tám vượt trội để ôm hết đống đồ cùng mền gối của họ Jeon ra trước cửa căn hộ, vừa quẹt nước mắt vừa đặt xuống - vẫn "chu đáo" không quên lót tấm nệm của bản thân dưới cùng cho đồ họ Jeon khỏi bị bẩn; nhưng nghĩ hoài vẫn thấy tức, nên cuối cùng lại thô lỗ túm lớp áo gối họ Jeon đem đi chùi nước mũi mình. Ngộ ở chỗ là, làm xong xuôi hết thảy rồi mà vẫn không thấy vui lên chút nào cả.

Taehyung hiểu rằng mình (một phần nào đó) vô lý. Lo lắng vô lý, nhạy cảm vô lý, để rồi nảy sinh ra hành động cũng vô lý không kém. Đúng là Jungkook đã ôm một ai đó (nhưng không phải là anh) thật đấy, song, nguồn cơn cớ sự là gì thì anh đã nào biết đâu? Từng hứa rằng chuyện gì cũng phải cùng nhau giải quyết, cùng nhau thổ lộ, cùng nhau tâm sự, vậy mà đến lúc rắc rối xảy ra thì anh lại âm thầm, lặng lẽ đơn phương quyết định dứt bỏ thế này.

Taehyung ngồi bó gối nơi xó bếp, hình dung cảnh tượng sau này nhà mình không còn cái dáng săn đầy cơ bắp chạy qua chạy lại trêu ghẹo, chăm sóc, lo lắng cho mình nữa - cũng không còn ai để mà mình lo cho từng miếng ăn, miếng uống một - đến ngủ đến nghỉ ngơi cũng là do mình thúc giục - đột nhiên lại thấy buồn bã vô hạn, vị đắng chát nhoèn nhoẹt nơi cánh môi. Có đáng đâu... Ít chuyện như thế, đáng gì mà nói bỏ là bỏ cái rộp vậy?

Nhà có hương của Jeon Jungkook quen rồi, nhà có giọng nói ngọt ngào của Jeon Jungkook cũng quen nốt. Mấy lúc cậu chàng cười hềnh hệch, mắt tròn cong lên thành mảnh trăng mùa khuyết nửa màu ánh sáng khiết trong, trông vừa hiền vừa thương, ngó trước ngó sau gì cũng chỉ muốn ôm trọn vào lòng mà vỗ về. Jungkook lúc đẹp nhất anh cũng yêu, Jungkook lúc bừa bộn nhất cũng là Jungkook mà anh yêu. Jungkook có đôi khi nhấc bổng anh lên với nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo, mười phút trước còn (bày đặt) doạ sẽ khiến anh đi không vững nữa, ấy thế mà mười phút sau đã nằm im thin thít trên giường, khổ sở nhịn nhường để anh gõ quạt giấy mấy cái lên đầu.

Thật ra thì Taehyung không hề đanh đá chút nào đâu, chẳng là Jungkook vờ như bị bắt nạt đấy thôi, quạt chạm chưa đến cái thứ tư thì đã bị cậu chàng vòng tay ôm choàng lấy mình, vật ra dễ dàng như cái cách người ta lật ngửa một con cá, thản nhiên rải hàng loạt những cái hôn nồng nàn từ cần cổ mềm mại cho đến đường hông mịn màng. Tung hoành ngang dọc, bừa bãi vô tư lự - anh mà không đạp ra thì chắc gay to.

Kỷ niệm hai người vun đắp với nhau nhiều lắm, anh muốn đem chúng giấu nơi bầu trời mênh mông ở ngoài phía khơi xa, mong chúng hoá thành hàng vạn những ngôi sao sáng lấp lánh, toả mãi thứ màu thanh khiết giữa màn đêm đen dày đặc. Anh muốn thế đấy, chứ anh nào mong mỏi mình cất chúng vào trong một chiếc lọ trầy xước, cũ kỹ rồi đem chôn vùi xuống tận nơi đất lạnh bao giờ?

"Hay là chờ em ấy về, hỏi em ấy cho ra lẽ?"

"Nhưng mà ghét em ấy quá đi."

Taehyung bỉu môi, phụng phịu vò góc áo mình đến nhăn nhúm.

.

.

Jungkook lúc trở về đến căn hộ ủ nồng tình yêu của mình lẫn Taehyung - đón chào cậu trước nhất chính là vẻ cười trộm của chị hàng xóm thân thuộc và kế tiếp là chồng mền gối chất đầy lên nhau cùng cánh cửa đóng im lìm không để ngỏ. Đáng lý rằng cậu chàng sẽ hoảng loạn và bực tức lắm khi hộ khẩu sắp bị đổi một cách nghiệt ngã như thế này, song mảnh giấy trắng tinh tươm bay phất phơ trong gió với hàng chữ nguệch ngoạc: "Về đi, tui không chứa chấp cậu nữa..." đã thành công khiến Jungkook chỉ biết cười trong bất lực. Ấy là chưa nói đến một mảng ướt nhem ngay góc chiếc gối của cậu nữa, chẳng biết là do nước mắt hay thứ nước mờ ám gì nhỏ lên.

- Taehyung à, mở cửa cho em nào.

Chẳng có tiếng trả lời phát ra. Jungkook kiên trì bấm quả chuông nhỏ, giọng nói càng lúc càng mềm nhũn đi, tựa như những viên kẹo đường đang từng chút một tan chảy. Mãi một hồi sau, mới có một âm thanh vang ra, khàn khàn lại đan chút vẻ trẻ con, cố chấp:

- Về đi.

- Về cái gì mà về?

- Taehyung ơi, em không về được đâu.

Jungkook khổ sở, chợt bụng nhộn nhạo - ah... dạ dày biểu tình ngay lúc này, thật sự thẹn không thốt nên lời.

- Đi nha... Đi liền đi...

- Thôi mà.

Jungkook gõ mấy nhịp trên cửa, áp sát cả mái tóc đen nhánh vào, mắt híp lại thành một đường, mà hai khoé môi cũng trễ ra, nom tràn đầy đáng thương. Người bên trong không biết đã nghĩ thông gì chưa, bẵng đi mấy phút rồi mà không chịu nói thêm chi nữa, thế là Jungkook cũng ngưng gọi. Cậu chàng ngồi phịch xuống đất, mắt mở to lặng nhìn bầu trời ở bên ngoài. Trăng hôm nay đầy đặn lắm, như con gái đến tuổi xuân thì, tròn vành vạnh, mang tới thứ xúc cảm sáng trong, căng tràn sức sống mà vẫn êm dịu đến lạ thường.

Trời như thế này thích hợp nhất chính là lôi họ Kim lên giường, cùng vùi đầu vào chăn, nằm ôm ôm ấp ấp cho bớt tình trạng "thiếu hơi" đang dày cơn quằn quại trong bụng. Trước đó cũng phải bật mấy bản giao hưởng mà cả hai cùng ưa thích nữa, như "Kiss the rain" hay "River flows in you" chẳng hạn, âm giai rất êm ái, rất lãng mạn.

Trời này cũng thích hợp để nắm tay, hả hê trước sự rời đi trong trù trừ của những cơn gió se se lạnh khi hai lòng bàn tay úp vào nhau, siết đến từng kẽ trống một giữa từng ngón, từng ngón tay. 

Trời này cũng thích hợp để gửi trao những nụ hôn nồng nàn, đượm cái cưng chiều, chở che và quyến luyến nhớ nhung.

Trời này còn thích hợp để làm nhiều chuyện xa xăm hơn nữa, chuyện mà nếu anh Kim cho phép ấy, thì tuyệt vời biết bao nhiêu.

Jungkook thở dài, làn hơi quyện thành khói trắng rồi vỡ nhạt nhoà giữa thinh không. Cô đơn, buồn bã, xấu hổ, trách móc, tội lỗi - dường như chỉ kết thành một chuỗi thoáng qua rồi thôi, bởi giờ này, tận sâu nơi tâm can của cậu chàng, nỗi lo lắng cho anh từng giây từng phút thổi phồng lên, và cả cái suy nghĩ hơi hơi kỳ quặc này nữa, ấy là chẳng hiểu sao nhưng cậu chàng có linh cảm rằng anh chẳng nỡ để mình ngồi thừ ở đây suốt cả đêm lạnh. Chắc chắn là sẽ mềm lòng mà mở cửa thôi, Taehyung mà, lúc nào cũng mềm lòng với cậu như thế.

Linh cảm đúng thì đúng rồi đấy, chuẩn xác đến mức thầy bói chắc cũng phải ngã mũ chào thua. Song, lúc anh Kim do dự bước ra ngoài thì họ Jeon đã rơi vào giấc ngủ tự lúc nào.

Ừm... Hoặc là do anh Kim nghĩ thế.

- Đồ xấu xa.

Taehyung đưa ngón tay cái chọc chọc vào một bên gò má lạnh ngắt của Jungkook. Chọc chán chê lại thổi hừ hừ lên, cốt để họ Jeon lấy lại chút hơi ấm nhỏ nhoi. Buồn cười ở chỗ, anh Kim vừa thổi vừa dùng tay dụi dụi khoé mắt, môi bỉu bỉu ra, nhìn kiểu gì cũng không nhận dạng nổi được người đàn ông đã gần hai mươi hai tuổi là anh Kim đây. Trộm vía hay xui xẻo gì đó, tự nhiên nhỡ thổi mạnh một phát, bay hết mấy giọt mưa lên mặt họ Jeon cái phèo...

- Nhà tui không chứa nổi cậu, nhưng tim tui làm kiểu gì cũng chỉ bướng bỉnh chứa mình cậu thôi... Do nó đó nhé, không phải do tui đâu.

Taehyung lầm bầm, ôm Jungkook đứng dậy mà thấy mất mặt không sao tả được. Anh một tay vắt con chuột nhỏ của họ Jeon lên vai mình, tay còn lại vòng lấy thắt lưng cậu, chật vật đưa cậu vào căn hộ be bé (của hai người).

- Nặng quá đi mất.

Trách cái gì, Taehyung nhăn nhó tự mắng mình, trách là trách mình thương thằng bé quá chứ sao? Tính bỏ mặc rồi, mà cứ sợ thằng bé đói, sợ thằng bé lạnh, giận chưa tới bốn mươi phút đã nghĩ, thôi đừng giận, giận rồi cũng thiệt mình à, không biết thằng bé xa mình rồi liệu có nhớ mình hay không; mình thì chắc sáng Jungkook, trưa Jungkook, chiều Jungkook mà tối cũng Jungkook mất thôi. Thậm chí còn nhục nhã tính toán, nếu bây giờ ra rồi, lỡ Jungkook đi thật, ôm hết gối chăn có lẫn cả mùi mình vào thì chắc mai hay mốt mình sẽ chạy xuống nhà thằng bé, giả vờ vô tình đi ngang qua, tặng cho mẻ bánh mẻ trái gì đó đặng mà làm hoà.

Éo le vầy này, một chữ "nỡ" viết lên một con người nhẫn tâm, Taehyung không có chữ đó trong lòng, nên chẳng thể bỏ lỡ Jungkook được.

Cứ một đường thế, Taehyung hết đưa Jungkook lại khuân đám gối chăn vào nhà, vì thẹn thùng nóng mặt mà suýt ngã mấy lần.

Họ Jeon nằm trên giường nhìn ngó bộ thanh thản, Taehyung chỉ thiếu điều muốn đập gối vào người cậu. Cởi giày, tháo vớ, đem thau nước nóng vừa mới bắt ra, ngượng chín như trái cà chua, gỡ từng cúc áo họ Jeon. Đáng lý phải làm chủ cả, giờ thành cu li. Kệ vậy, mai rồi chất vấn cho đàng hoàng, mai rồi hình sự lên, ngầu lên, quyết liệt lên cho ai đó sợ mà chừa. Taehyung nghĩ, tuy nhiên, sực nhớ đến những lần anh và Jimin xích mích với nhau hồi xưa - đó giờ cứ toàn là hai kẻ ngố cùng ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà mà giải quyết thôi, anh lúc ấy chưa bao giờ con nít như hiện tại - chỉ nuôi mỗi mộng tưởng muốn gục hết đầu mình lên ngực Jungkook mà đè cho... tắt thở. Cũng có vài lần Taehyung dở chứng, ít hà, nhưng vẫn có - rõ là anh sai rành rành ra ấy, song lại mặt dày mà nũng nịu trước Jimin rằng: "Tớ biết tớ sai rồi, nhưng cậu có thể nào nể tình vì tớ đáng yêu mà xin lỗi tớ được không?" Tất nhiên, Jimin không để anh toại nguyện rồi. Anh chàng sẽ cốc trán anh cho đến khi nó sưng chù vù lên và bắt anh phải khoanh tay xin lỗi mới chịu thôi. Đã nói rồi, Park Jimin thích làm nhất trên đời này chính là bắt nạt Kim Taehyung.

Vừa hồi tưởng, Taehyung vừa nhìn Jungkook, đột ngột thấy đê mê xâm chiếm trái tim bé nhỏ. Không thể để mình mất mặt hơn nữa, anh cuống quýt lôi từ trong tủ quần áo ra một chiếc sơ mi khá - là - sang - chảnh đắp lên người họ Jeon. Mai mà không ngầu lên nổi thì chắc chết quá, không đùa đâu...

- Thật ra anh định mai sẽ nói với em, nhưng sợ em thức dậy anh đối diện rồi sẽ mất ngầu, nói em không sợ, lúc đó chắc anh chui tọt xuống dưới gầm giường, hết dám ló đầu ra.

- Anh không thích em như vậy, anh cũng không thích mình như vậy... Em nghĩ xem, anh biết em thương anh nhiều lắm, nhưng nếu là anh thì sao? Nếu là anh ôm chặt ai đó trong lòng thì sao? Kookie có ghen như anh bây giờ không?

Taehyung lí nhí, kề môi bên má Jungkook, thổ lộ hết ruột gan của mình ra, thực lòng chẳng quan tâm thằng bé có nghe được hay không. Anh hôn nhẹ lên mí mắt cậu, đang tính bưng thau nước đi thì bỗng có một bàn tay kéo anh lại, may rằng anh chưa kịp ôm thau nước lên, không là phải bò lê bò lết ra mà lau rồi. Người đang đặt anh dưới thân mình thản nhiên cười toe toét, nhét hết mấy cái răng từ hàng con cho đến hàng chắt vào nụ cười ấy, thậm chí còn dám nheo mắt chọc tức anh.

- Em giả vờ ngủ...!

Taehyung há hốc mồm lắp bắp, tay phải chỉ muốn vươn lên bóp cho sưng cằm Jungkook, giận đến độ cắn môi run bần bật. Jungkook không dám đùa dai, trăm nói không bằng một làm, lúng túng một hồi, rồi cứ thế mà hôn anh, hôn ngỡ như không nhớ trời trăng mây đất là gì. Cái lưỡi lắt léo nhưng dịu dàng cùng nhu hoà quá đỗi, khiến Taehyung muốn đẩy cũng không đẩy ra được, đành phải thuận theo, thực hành nụ hôn "kiểu Jeon Jungkook" mà anh chắc là cả đời này mãi cũng không bắt kịp được tiến độ.

Sau đó, cứ mỗi lần Taehyung gào lên một câu "Anh ghét em" thì Jungkook sẽ lại hạ một nụ hôn mạnh mẽ lên trán anh.

- Anh ngốc, bị em lừa mấy lần rồi mà vẫn mắc bẫy.

Jungkook cười khì, lém lỉnh nói.

- Taehyungie, em ghen. Nếu như anh thật sự ôm ai đó mà không phải là em, em sẽ ghen đến bốc khói luôn.

- Taehyungie, em xin lỗi. Giữa em và Jueun không hề có chút gì đâu... Thật đó, anh tin em không?

Vốn dĩ đã tin ngay từ đầu rồi. Chỉ là có xíu khó chịu thôi.

- Hừm...

Taehyung mập mờ gật gật đầu rồi lại nhăn mặt, khiển trách Jungkook:

- Tin rồi thì sao?

Giá mà anh đừng chu môi phồng má ra thì chắc chắn rằng bầu không khí lúc này có thể đã trở nên nghiêm túc và anh thì sẽ trông đáng sợ hơn rất nhiều. Jungkook hiểu ý anh tựa như lòng bàn tay nắm vẹn lấy những đường chỉ mệnh đời, cẩn cẩn trọng trọng mà hứa với anh rằng, sau này không ôm ai nữa, chỉ ôm mình Taehyng thôi (tất nhiên là trừ nhạc phụ và nhạc mẫu hai bên rồi), đặc biệt không qua lại, kỳ kèo kéo co với Jueun thêm bất kỳ một lần nào.

Vốn dĩ tâm Taehyung đã mềm xèo từ trước - mềm như cái bụng nước lèo êm êm ái ái anh nuôi suốt hai mươi mốt năm nay ấy, mà nghĩ vẫn thấy không nhịn được uất ức để làm ra cái nụ cười nhăn nhăn nhở nhở như mọi ngày, nên quyết định im luôn. Tha thứ thì tha thứ rồi, bỏ qua cũng đã bỏ qua rồi, nhưng phải làm giá trước cái đã, làm luôn cho rõ quan điểm của mình, mốt ra đường bỏ tật ôm con gái nhà người ta. Mà, mắc mớ gì lại ôm Jueun?

Taehyung đã thốt lên như thế. Jungkook thấy bối rối vô hạn, miệng ngậm chặt lại thành một đường thẳng mỏng căng cứng. Nhác thấy mình không còn con đường nào để lừa dối hay phịa ra mấy câu chuyện "chúng em chỉ là bạn tốt" y chang trên phim truyền hình nên đành bụng thật bụng thà "kể hết từ A đến Z". Hiểu chuyện này Taehyung nghe sẽ chẳng vui vẻ gì, có khi còn cáu bẳn khó chịu... - diễn nhiên rồi, ai đâu lại cười ngây ngốc cho nổi trước đoạn tình sử huy hoàng trong quá khứ của người yêu hiện tại mà mình đang kề vai ấp má bên cạnh - nên cậu chàng ôm ghì lấy Taehyung, kể ngắc ngứ, cắt một núi chi tiết còn hơn cả phim rạp bị cắt cảnh "nước sôi", vừa kể vừa tranh thủ sờ mó, cứ mỗi lần anh quay đầu đi hay rưng rưng khổ sở là lại kéo anh vào lồng ngực mình. Kéo qua kéo lại, kể xong, Taehyung may mắn không giận, chỉ cười cười bảo hơi ghen tị. Cuối giờ trước khi đuổi Jeon Jungkook vô phòng tắm còn đứng bám vào tường nhà bếp, thỏ thẻ nói:

- Ê. Mốt tui bù lại tình cảm cho cậu, nhưng cậu cũng phải trả đàng hoàng cho tui nha.

- Tui ghi vô sổ nhật ký hết nha, cậu hôm nay đối với tui thế này, tui quyết để bụng tới già luôn.

- Mà nè, mốt tui với cậu mà chia... tay ấy, chắc cậu cũng phũ phàng với tui thế đúng không?

Câu nói cuối cùng hoàn toàn chỉ là lời lẩm bẩm trong trạng thái thất thần, thơ thẩn, có chút xót xa. Dợm quay lưng đi cất hết đống đồ đạc thì Jeon Jungkook bỗng ào ra khỏi phòng tắm, trên người còn ướt sũng nước chưa lau, vẻ mặt hốt hoảng như gặp ma, xanh lè tái mét chạy tới ôm Taehyung:

- Nói bậy hả? Chia tay gì ở đây? Mốt có mà chia tay ấy, thì em cũng không buông tha cho anh đâu, mặt dày bám anh đó, chừng nào anh chịu quay lại thì thôi. Nghe chưa?

- Ăn nói xấc xược.

Taehyung mặt đỏ bừng, ngửa đầu ra sau, tựa vào bờ vai rộng vững chắc của Jungkook. Mấy giọt nước giữ kín trong hốc mắt không rơi ra, chỉ nương theo thứ ánh sáng ngọt ngào đang toả khắp căn phòng ấy mà thắp lên thành những ngôi sao nhỏ.

...

Jungkookie à... Jungkookie bận quần vào đi rồi ôm anh tiếp...

Taehyung chớp chớp mắt, mơ màng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net