hai bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tình yêu

là một điều gì đó rất khó đoán. không quan trọng việc bạn nghĩ về nó nhiều như thế nào, hay cố gắng thay đổi nó bao nhiêu, mọi chuyện sẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác so với kế hoạch. người mà bạn tin tưởng nhất cũng là người tổn thương bạn nhiều nhất. người luôn hôn bạn đến khi bạn thở khó khăn cũng là người đối xử với bạn như một bao cát.

đó là định mệnh.

và cũng chính là lí do vì sao, khi taehyung tỉnh dậy, không một ai ở trên giường chờ anh tỉnh giấc. nhưng anh cũng chẳng hề bất ngờ về điều đó.

taehyung khẽ ngáp một hơi dài, dụi đôi mắt mệt mỏi sau một đêm mất ngủ và vươn tay.

nhưng khi taehyung nhìn xuống dưới sàn nhà, anh giật mình.

jungkook nằm ở đó, đôi môi đỏ hồng đóng rồi lại mở, hàng mi dài cụp xuống bình yên say ngủ. hơi thở nhẹ nhàng, trầm ổn thoát ra khỏi cánh môi rồi hoà vào trong làn khí mát lạnh của máy điều hoà trong căn phòng của taehyung và yoongi. cậu mặc chiếc áo len mà anh tặng cậu khá lâu trước đây cùng một chiếc quần boxer màu đen hãng CK.

"cậu bất ngờ lắm à?"

taehyung giật mình lần nữa, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng khiến cho vài lọn tóc xoăn rơi xuống trán anh, để rồi đôi mắt anh chạm đến đôi mắt đen sâu thẳm của yoongi, người nãy giờ vẫn luôn đứng ở góc tường nhìn thấu toàn bộ hành động của anh.

"ý cậu là sao? sao tớ phải bất ngờ chứ?" taehyung vẫn chưa thật sự tỉnh ngủ, anh tỏ vẻ không quan tâm với chủ đề trò chuyện này và tiếp tục bài dãn cơ buổi sáng của mình.

yoongi nhún vai, "cậu vốn dĩ đã biết jungkook ngủ cùng cậu tối qua." hắn ngừng lại, phán đoán biểu cảm trên gương mặt cứng đờ của taehyung. "nhưng jungkook gọi jimin dậy giữa đêm vì cậu ta... ừm.."

taehyung thở dài như thể đã phán đoán được điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. "sao nào? em ấy đã làm gì?"

"cậu ta khóc, điên cuồng gõ cửa phòng đòi gặp jimin. tớ tưởng cho tên đó ngủ với cậu thì sẽ ổn, không ngờ nhất quyết muốn làm phiền jimin nên tớ phải chạy sang trông hắn."

taehyung cứng người, quay đầu lại nhìn jungkook, nhìn đôi mắt xinh đẹp và đôi lông mày thanh tú. em ấy đã khóc ư?

và rồi anh chẳng thể nghe lọt tai bất cứ câu nói nào của yoongi nữa. anh trèo xuống chiếc giường êm ái, ngồi xuống cạnh chàng trai say ngủ, rụt rè chạm nhẹ vào má người ấy. nó rất mềm, thực sự rất mềm và đương nhiên đó là vì jungkook quá hoàn hảo, em ấy vẫn luôn hoàn hảo trong mắt taehyung.

"cậu làm gì vậy?" yoongi gọi khi hắn đi đến cạnh giường nơi taehyung đang ngồi.

"không gì" taehyung lẩm bẩm. anh tiếp tục lướt ngón tay thon thả của mình khắp gương mặt của jungkook, nhẹ nhàng và triền miên giống như anh làm với màn hình điện thoại của mình. anh chạm vào chiếc mũi thẳng, đầu mũi cong, chạm vào lọn tóc xoăn đen của cậu. trái tim anh nhói lên khi nghĩ về chàng trai nhỏ bé này đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ vì căn bệnh của mình.

giờ phút này nhìn cậu thật ngây thơ. đôi mắt cậu không còn nhăn lại mỗi lần cau có, đôi lông mày dãn ra thoải mái và đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực phập phồng.

đột nhiên cậu mở mắt, khiến yoongi hét lên một cách thái quá, "ngừng hành động quỉ quái đi, tên chết tiệt!"

taehyung không bao giờ cảm thấy chán nản khi nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh ấy, cũng không sợ hãi nhìn thấy nụ cười tựa thiên sứ của cậu ngay lúc này.

"chào anh, xinh đẹp" giọng cậu khàn đặc và mệt mỏi nhưng cũng vô cùng quyến rũ. "sao anh lại ngắm nhìn em như vậy?" cậu ngồi dậy, kéo chiếc áo len xuống và đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù.

taehyung đỏ mặt ngượng ngùng và nhịp tim đập nhanh hơn. "anh không có nhìn em." anh lẩm bẩm, "chỉ kiểm tra xem em còn thở hay không thôi"

"ừ ừ chỉ vậy thôi..." yoongi mỉa mai nhìn anh, và anh lườm hắn.

yoongi dựa người vào tường, khoanh tay quan sát gương mặt ngại ngùng chưa từng thấy của taehyung. "quỉ nhỏ"

"đừng gọi anh ấy như thế!" jungkook gằn lên từng chữ, khiến yoongi và taehyung bất ngờ trước tông giọng khá lớn của cậu.

taehyung nhìn cậu khó hiểu, nhìn đôi mắt đen xinh đẹp hằn lên từng tia đỏ, lòng đen co lại khiến anh chẳng thể hiểu được suy nghĩ của cậu lúc này.

"sao tôi lại không thể?"

"sao tôi phải nói lí do cho anh biết? chỉ cần đừng gọi anh ấy như vậy là được." sau đó cậu quay sang nhìn anh với nụ cười ngọt ngào, "chào buổi sáng tình yêu của em"

taehyung đặc biệt khó hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười hình hộp dễ thương, "chào buổi sáng cục cưng."

"được rồi, hai người ghê thật đấy. tớ sẽ đi làm chút đồ ăn trước khi namjoon và jimin tỉnh lại." yoongi thở dài, vuốt hai bên má của mình trước khi đóng cửa phòng lại.

"anh ơi! tên đó bảo mình ghê kìa!!" jungkook bĩu môi, nhướn mày xắn tay áo chuẩn bị đấu tranh. "min yoongi bảo jungkook và taehyungie ghê kìaaaa"

taehyung cười khúc khích, nhìn xuống jungkook ngồi dưới sàn nhà.

"taehyungie hyung, hay là nay mình đi chơi đi, chỉ hai chúng ta thôi được không ạ?"

lời đề nghị này thật cuốn hút làm sao, tới mức trái tim taehyung muốn nhận lời nhưng lí trí của anh lại không cho phép. taehyung không trả lời, chỉ nhìn vào đôi bàn tay đặt trên đùi mình. tim anh đập nhanh bất ngờ và anh cảm thấy thật tồi tệ. vì anh có thể nghe thấy âm thanh tiếng thở dồn dập của jungkook, đương nhiên là cậu đang cố kìm nén vì hành động của anh.

"anh đang giận em à, thiên thần nhỏ?"

anh gật đầu, nhắm chặt mắt lại vì sợ rằng jungkook sẽ lại phát bệnh.

"em đã làm gì nào?!" jungkook đứng dậy, thái độ lạnh lùng nhưng giọng lại lớn hơn bao giờ hết. giờ đây họ giống như hai cục nam châm đối lập nhau, jungkook tức giận và hung hãn, taehyung thì buồn bực và sợ hãi.

đúng là một sự kết hợp lạ lùng.

"em.." taehyung mở miệng nhưng lại dừng lại giữa chừng khi jungkook chen ngang lời anh.

"tôi làm sao? tôi không hoàn hảo như anh nghĩ taehyung! tôi cũng là người và tôi không hoàn hảo như thiên thần trong lòng anh! anh vỡ mộng rồi phải không? ha.. anh luôn muốn tôi sửa sai, tôi sửa một lỗi, anh lại muốn tôi sửa lỗi khác! tôi là lỗi lầm lớn đối với anh phải không? Anh hối hận rồi phải không!"

trái tim anh nhói lên khi anh nhận ra những gì jungkook nói thật đúng. anh luôn... anh luôn luôn có suy nghĩ jungkook thật hoàn hảo, anh giận cậu vì lỗi lầm mà cậu gây ra, trong khi cậu mới là người chịu tổn thương nhiều nhất. nhưng anh cũng thật khốn khổ, anh đau lắm khi em nhấn lưỡi dao sắc nhọn vào làn da tuyệt đẹp của mình, khi em ép mình uống thuốc quá liều để rồi bệnh tái phát mạnh hơn.

taehyung che hai tai của mình để không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. và khi anh ngước lên nhìn jungkook, đôi mắt anh chợt dịu dàng đến lạ và môi anh không kiềm chế được mà mỉm cười.

sao em lại đẹp thế nhỉ?

và họ ở đó, một người trên giường nhìn người đứng đối diện. họ nhìn nhau, âm thanh duy nhất có thể chen vào giữa họ chính là âm thanh của chiếc điều hoà ở góc phòng. anh nhìn đôi mắt tức giận nhưng phần lớn là tổn thương đến đau lòng. anh cảm thấy thật có lỗi với em vì sự ích kỉ của mình. anh ước rằng nếu có một ngày bệnh tự kỉ của anh biến mất và những vết sẹo trên người em cũng vậy thì thật tốt.

không, taehyung lắc đầu. những vết sẹo của em rất đẹp. nó là một phần của em, kể cả nó là kết quả của những kí ức xấu đi chăng nữa.

jungkook cuối cùng điều chỉnh lại thái độ, cậu quỳ xuống đặt tay lên hai bên hông anh và ngước mắt nhìn người trong lòng, "taehyung à.." giọng cậu run rẩy, "em không nghĩ mình có thể tiếp tục nữa.."

"không thể tiếp tục cái gì cơ.." taehyung hỏi, bỗng chốc trở nên sợ hãi vì anh đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của cậu.

"điều này.." jungkook kéo khoảng cách giữa họ lại gần hơn, "ý em là chúng ta"

taehyung chợt thấy lồng ngực hoạt động thật khó khăn, bởi vì lời nói thoát ra khỏi miệng jungkook thật khác lạ, không còn là ngọt ngào như suối chảy qua tai nữa, giống như đau thương và mệt mỏi. taehyung run rẩy, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai bên má anh. "không.. không.. jungkook à.. không..." anh lặp lại một từ duy nhất, hiện tại đầu anh trống rỗng, mọi lời muốn nói đều biến mất trong đầu anh. anh chỉ biết gọi một từ quen thuộc, "jungkook, jungkook à" anh lẩm bẩm, lồng ngực anh đau giống khoảnh khắc jungkook cứa dao vào tay mình, anh thực sự không thể thở nổi..

jungkook ôm lấy anh, xoa tấm lưng run rẩy đang rịn đầy mồ hôi, "em xin lỗi taehyung à, em yêu anh nhưng chúng ta không thể tiếp tục nữa. xin anh đừng quá buồn nhé, thiên thần của em."

"đừng gọi anh như thế." taehyung nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, kích động mà đả kích, "tôi cấm cậu gọi tôi như thế! cậu đâu có quyền gọi tôi là của cậu! cậu cút đi jeon jungkook!"

và taehyung bật khóc, cảm giác như những lần jungkook lừa anh làm tổn thương chính mình hay những lần cậu xúc phạm anh cũng không khóc đến đau khổ như vậy. sau đó yoongi xông vào trong phòng, nhìn thấy cảm tượng này mà cứng người không biết phải làm sao, jimin và namjoon theo sau cũng chỉ biết đứng đó, lo lắng nhìn về phía hai người.

"cái quái gì thế?" yoongi gằn giọng, "jungkook cậu làm cái mẹ gì cậu ấy?" hắn lao đến bên taehyung, ôm anh vào lòng mà vỗ về, hắn đưa tay xoa lưng anh lên xuống để anh bình tĩnh hơn.

namjoon kéo jungkook ra khỏi phòng, nhìn mặt hắn cũng có thể thấy hắn giận cậu bạn thân đến mức nào. jimin theo sau họ, ngập ngừng nhìn hai người trong phòng mà trong lòng đầy tâm tình, sau đó vẫn đóng cửa, đuổi theo em trai mình.

"đừng nghĩ về tên đó nữa, taehyung à.. hắn không xứng với cậu.. cậu có tớ đây rồi.. tớ ở đây rồi.." yoongi siết lấy anh, thấp giọng an ủi, anh gật đầu, nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ.

anh không thể chịu nổi nữa rồi..

***

phần còn lại của kì nghỉ hè thật tồi tệ đối với taehyung.

namjoon nói với họ rằng jungkook lại phát bệnh cho nên hắn và jimin phải theo về thành phố. lần này hình như tồi tệ hơn những phần khác khiến hắn phải nhập viện vì có khả năng hắn sẽ tự hại mình ở mức độ cao hơn.

ở lại căn biệt thự ở ngoại ô chỉ còn yoongi và taehyung.

hôm nay yoongi rủ taehyung đến bãi biển gần đó để thay đổi không khí nhưng taehyung lại quá mệt mỏi để hưởng thụ sự yên bình của biển cả. anh ngồi trên cát, đưa tay vẽ lên cát những hình tròn không mục đích.

yoongi ngồi bên cạnh cắt hoa quả đút cho anh ăn nhưng lại không ngừng lo lắng. taehyung làm như không để ý đến sự lo lắng của hắn.

"taehyung à.." yoongi ghé sát vào vai anh thì thầm. "cậu đang nghĩ gì thế?"

"tớ cũng chả biết nữa.." anh tiếp tục vẽ thêm một căn nhà, một cánh cửa, một ô cửa sổ, ở đó có một chàng trai nhỏ đứng đó cùng một chàng trai lớn hơn.

"cậu biết cậu có thể kể cho tớ mọi chuyện mà phải không?" yoongi vừa nhìn hình vẽ trên cát vừa tựa đầu vào vai anh lười biếng.

"em ấy bị rối loạn nhân cách" taehyung giải thích, mắt vẫn nhìn chăm chú bức tranh cát

"ai cơ?" yoongi giật mình, nâng đầu nhìn bạn thân trong kinh ngạc

"jungkook" một câu nói thản nhiên nhưng lại đau thương đến cùng cực. giờ đây có lẽ một chữ jungkook thoát ra khỏi môi anh cũng thật khó khăn.

hắn nhìn anh hồi lâu, lâu đến mức anh cảm thấy bầu không khí thật kì quặc mà cười xuề. nhưng anh trong biết trong lòng hắn đang đau lòng ra sao.

"kể chi tiết cho tớ nghe đi, tớ có thời gian mà, tớ nghe cậu." dứt câu, hắn cũng thực sự chăm chú nghe anh nói, nhưng đôi mắt hắn ánh lên từng chữ mà có lẽ, nếu giờ khắc ấy anh nhìn hắn dù chỉ 1 giây nhất định sẽ thấu hiểu lòng hắn lo lắng cho anh nhiều ra sao.

taehyung giãi bày tất cả. cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe anh. hắn không phán xét anh dù anh có ngu ngốc và ích kỉ như thế nào.

kể cả khi anh cho hắn thấy những vết sẹo trên cổ tay trắng ngần của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net