Hai sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh Taehyung truyền đến âm thanh của máy động cơ ồn ào và khó nghe.

Theo đúng như kế hoạch của Jimin, cả nhóm đã quyết định chơi nhảy dù vào buổi chiều ngày hôm đó. Hiện tại họ đang ở trên máy bay trực thăng của trung tâm dịch vụ nhảy dù. Chiếc trực thăng bay cao trên bầu trời đầy nắng, nhìn xuống căn biệt thự ngoại ô với đồng cỏ xanh ngắt, tách biệt hoàn toàn với không khí thành thị.

Sau 5 giờ huấn luyện, 5 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng nghe người hướng dẫn chỉ cho họ tư thế nhảy, cách điều khiển dù hay các điều lệ nghiêm ngặt, cuối cùng họ cũng đã được nhân viên cho phép mặc trang phục để nhảy dù.

Taehyung cảm thấy dạ dày đang biểu tình dữ dội, thức ăn trong cơ thể như muốn ồ ạt trào ra ngoài. Thực sự là như vậy. Âm thanh phát ra từ cánh máy bay trực thăng rất lớn, khiến tai anh ù đi. Bụng anh quặn thắt mỗi khi nhìn xuống mặt đất, cao quá. Anh cũng cảm nhận được jungkook đang nắm tay anh nhưng cậu cũng không khá hơn là bao khi bàn tay cậu đẫm mồ hôi và đang run rẩy.

Nhìn chung, mặc dù bề ngoài trông cậu rất phấn khích nhưng bên trong lại rất đau khổ. Đôi mắt cậu đỏ ngầu và trắng bệch, toàn thân cậu run rẩy kịch liệt.

và mỗi lần taehyung nhìn cậu, anh lại nhớ tới khoảnh khắc cậu uống hết đống thuốc đó, vừa khóc vừa uống nước.

nhưng đó không phải mục đích họ đến đây. họ đến đây để nhảy khỏi chiếc trực thăng đáng sợ này, họ ở đây để vui chơi. vì vậy taehyung hít một hơi thật sâu, siết chặt tay jungkook hơn và cố gắng không bật khóc. Anh làm điều này chỉ để bớt sự căng thẳng đang sục sôi trong lòng anh. Cứ nghĩ mà xem, bất cứ lúc nào chiếc trực thăng cũng có thể bị nổ kia mà, và anh cũng có thể sẽ bị rơi xuống đột ngột từ độ cao hàng trăm mét, anh cũng có thể...

"Taehyung à! cậu sẵn sàng chưa!?" Yoongi hét lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, khuôn mặt hắn toe toét một nụ cười hào hứng tung nắm đấm lên không trung. Trông hắn có vẻ không thể ở yên trên chiếc trực thăng này lâu hơn nữa và có thể sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào mà không cần sự cho phép của nhân viên.

"Ừ," Taehyung nói dối, trên mặt nở một nụ cười giả tạo.

"Anh muốn nhảy ở đây sao ạ!?" người hướng dẫn hét lên, nheo mắt vì làn gió mạnh thổi vào tất cả bọn họ qua cánh cửa đang mở. họ đều gật đầu. à, ngoại trừ Taehyung. anh chỉ im lặng và nắm lấy cây cột gần mình chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

sau đó tất cả bọn họ đều chuẩn bị buộc dù, tiếng thắt lưng và khóa dán vang lên khắp chiếc trực thăng nhỏ. Taehyung nhận thấy ánh mắt của jungkook đang dõi theo mình khi tất cả bọn họ chuẩn bị nhảy. Đôi mắt đen láy của cậu trông thật đẹp, thật thuần khiết thật rực rỡ giống như bầu trời đêm và tóc cậu tung bay khắp nơi, tung bay trong mắt và ngang trán.

Cậu trông cực kỳ xinh đẹp nhưng điều đó không còn khiến Taehyung mê mẩn nữa, bởi vì cậu vừa lừa dối anh, một lần nữa, và mặc dù trông rất đẹp nhưng cậu cũng trông rất ốm yếu, giống như bất kỳ chuyển động mạnh và tiếng ồn của gió cũng có thể ảnh hưởng lớn đến cậu.

người hướng dẫn tuyên bố rằng anh sẽ là người nhảy cuối cùng, và điều đó khiến trái tim anh run lên trong lồng ngực. Anh nhận ra một sự thật là anh chuẩn bị phải nhảy ra khỏi chiếc trực thăng này dù muốn hay không, và anh chợt vô cùng hối tiếc vì đã để những thằng bạn thân ai nấy lo của mình quyết định cuộc đời anh.

"Tớ đi trước nha!" Jimin hét lên, đôi mắt ánh lên sự phấn khích, mái tóc bạch kim của cậu bay lên đủ để có thể nhìn thấy chân tóc màu đen bên dưới. "Yoongi! Anh đi cùng em!."

Yoongi lúc này trông có vẻ bớt hào hứng hơn, thậm chí có chút sợ hãi. Đương nhiên là không phải bởi vì hắn không thích nhảy cùng Jimin, bình thường sẽ là niềm hạnh phúc đối với hắn. tuy nhiên, Jimin khi bình thường và Jimin khi chơi mấy trò mạo hiểm lại là hai con người hoàn toàn khác nhau.

vài phút sau đó, hàng loạt tiếng la hét thảm thiết vang lên trong không trung, mà phần lớn là đến từ Yoongi, những tiếng kêu cứu thoát ra khỏi môi trước khi biến mất trong bầu không khí mát mẻ của bầu trời. người hướng dẫn từ trên trực thăng nhìn xuống phần trình diễn tại nghe lộn mèo trong không trung của Jimin mà không khỏi nhắm mắt cầu nguyện cho cậu bạn kia.

"Jungkook?" Namjoon nhìn cậu bạn thân đầy hy vọng, cắn môi và bám vào dây đai trên vai. "Em yêu có muốn nhảy cùng anh nhé?"

Jungkook nhìn hắn với cái nhìn ghê tởm. "Cút. Ông đây có người yêu rồi."

"Cả ba bạn có thể đi cùng nhau nếu muốn nhé" người hướng dẫn nói, trước khi ra hiệu về phía cánh cửa mở, ý là đã có thể nhảy được rồi.

Taehyung mở to mắt. đây chính là nó. Cơn ác mộng cuộc đời anh. anh thực sự phải nhảy rồi. Anh cầu rằng sau này các em có thể thay anh chăm sóc mẹ của anh, em gái đang đi học của anh, số tiền anh tiết kiệm được cũng không nhiều, có lẽ đủ để trợ giúp mẹ anh đóng tiền nhà được mấy năm. Anh ....

Aaaaaaaaaaaaa

Taehyung hoàn toàn tê liệt, anh biết điều đó bởi vì bây giờ anh chỉ có thể nhìn thấy jungkook và namjoon nắm lấy tay anh thật chặt. Một người thì cười không ngớt như thể gió trời có chất kích thích, người kia thì mặt mày nhăn nhó nhìn chằm chằm vào tay với tay Namjoon, còn anh thì chỉ biết cắn chặt môi, mở to mắt, chân anh run rẩy và  đầu gối mình co lại. Taehyung cảm thấy bụng mình thắt lại, như thể có một tảng đá ném vào đó. anh nuốt nước bọt khi một tiếng hét nghẹn ngào đe dọa thoát ra khỏi đôi môi khô khốc của mình. những đám mây, chúng rất gần, anh gần như có thể cảm nhận hơi ẩm chạy qua làn da anh.

Cuối cùng namjoon như thể không chịu nổi anh mặt dữ dội từ jungkook nữa, đã buông tay ra và rơi tự do, thực hiện những cú nhào lộn điên cuồng trên không trông thật đáng sợ nhưng cũng thật ngầu. Jungkook khác với bọn họ, anh từng nhìn cậu nhảy dù còn điêu luyện hơn bọn họ qua những video mà cậu đang trên mạng xã hội, nhưng hôm nay cậu chỉ điềm đạm ôm lấy anh. Mặc dù anh vẫn còn đang rất giận cậu, nhưng mà không thể không phủ nhận việc cậu an ủi anh bằng cái ôm nhẹ nhàng ấm áp khiến anh yên tâm hơn nhiều. Cơ thể anh dần thích nghi hơn, anh không còn căng thẳng nữa mà thay vào đó tập trung hưởng thụ cảnh đẹp xung quanh, nhìn bầu trời với những đám mây nhiều hình thù đa dạng, được hít thở không khí trong lành và cảm thấy áp lực phả vào tai mình... nó khiến anh quên đi mọi thứ.

và thế là cuối cùng anh hét lên, cảm thấy adrenaline chạy khắp huyết quản, đầu và trái tim đang hoảng loạn của mình. đó là một tiếng hét the thé và phấn khích, không giống như tiếng hét mà anh phát ra khi buồn bã. Bây giờ không gì có thể chạm vào anh nữa rồi, ít nhất là cho đến khi chân anh chạm chân xuống mặt đất, ngoài việc jungkook vẫn ôm lấy anh, cười vào tai anh như một đoạn giao hưởng tuyệt đẹp.

anh cảm thấy thật tuyệt vời.

rồi namjoon thả chiếc dù của mình lên, Jungkook và Taehyung cũng làm theo, điều đó có nghĩa là họ phải buông nhau ra. khi tấm vải màu cuối cùng bay lên không trung, tốc độ rơi chậm lại, gió không còn phả vào mặt họ nữa, và đột nhiên nó trở nên yên bình và ấm áp hơn rất nhiều so với lúc ở trên trực thăng.

Taehyung nhắm mắt lại, bởi vì anh đang lơ lửng giữa không trung theo đúng nghĩa đen, hai cánh tay dang ra và hai chân buông thõng không trọng lượng. Anh giống như đang đắm mình ở dưới nước của một hồ bơi, ngoại trừ việc anh có thể thở được.

Mùi khói bụi đột nhiên trở nên nồng nặc hơn nhiều, anh nhăn mũi lại vì chưa bao giờ nhận ra rằng tình trạng ô nhiễm không khí lại tệ đến thế cho đến khi anh rời mặt đất một lúc và quay lại.

Taehyung nhắm mắt lại, cảm thấy lông mi lướt qua xương gò má và hít một hơi thật sâu qua mũi cho đến khi chân chạm đất.

Những thủ tục về cách hạ cánh hiện lên trong đầu anh và anh đã thực hiện cú đặt chân thành công và nhẹ nhàng. anh rất tự hào về bản thân. hầu hết người mới đều thích có người hướng dẫn đi cùng để họ có thể điều khiển nhưng Taehyung không thích chạm vào người khác ở một cự ly gần.

Nhưng anh cũng có một trường hợp ngoại lệ.

bây giờ anh đang đứng ở bãi đậu xe "skyzone". Namjoon đã ở đó từ khi nào, hét lên những lời tục tĩu và những lời lẽ không mạch lạc trong khi lắc đầu như người điên.

"Trông cậu ấy hào hứng thật" taehyung lẩm bẩm với chính mình, đúng lúc jungkook tiếp đất không mấy êm ái, chân cậu kéo lê mạnh trên nền bê tông và đôi mắt cậu mở to vì sợ hãi.

taehyung trở nên lo lắng liệu cậu có bị thương ở đâu không sau cú tiếp đất đó thì khí adrenaline đã cạn kiệt, đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn nhiều và anh nhận ra rằng mình không nên quan tâm jungkook, ít nhất là cho đến khi em ấy xin lỗi về việc đã dùng thuốc quá liều.

vì vậy, taehyung quay người lại và đi theo nhóm vào tòa nhà, ký tên họ lên "danh sách người chơi" trước khi cảm ơn từng nhân viên. taehyung thực sự có chút ghen tị. công việc của họ có vẻ rất thú vị.

sau khi lên xe, suốt nửa ra chặng đường, tất cả những gì họ nói đến là cảm giác của khi nhảy dù, cho đến khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề liên quan đến Taehyung.

"vậy, taehyung này, cuộc đi chơi thế nào? Cậu thấy vui chứ?"

taehyung mỉm cười với cậu bạn tóc bạch kim, người hiện đang nở nụ cười ngốc nghếch đến đáng yêu và đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, điều khiến anh không thể không mỉm cười đáp lại.

"tuyệt hơn bao giờ hết" anh thừa nhận.

ừm, đặc biệt những cuộc điện thoại lúc đêm khuya với jungkook khiến anh không thể ngừng mỉm cười ngại ngùng khi nghĩ về, từng đoạn đối thoại làm gián đoạn suy nghĩ của anh, taehyung ưu sầu, nhanh chóng gạt chúng đi và cố gắng tập trung sự chú ý vào những gì z jimin, người lúc này đang huyên thuyên về những gì họ sắp làm kế tiếp.

"Hay là chúng ta để..." Namjoon ngắt lời, nhìn người đằng sau qua gương chiếu hậu, "jungkook chọn đi?."

jungkook, lần đầu tiên, trông có vẻ không thoải mái ở trung tâm của sự chú ý. cậu khó chịu vặn vẹo các tư thế từ chỗ ngồi ở ghế bên cửa sổ bên trái của mình trong khi các thành viên còn lại im lặng chờ đợi khi những gì cậu sắp nói. bỏ qua việc tất cả mọi người đang chờ đợi tên cáu kỉnh kia đưa ra một đáp án thì trái tim Taehyung đang không khỏi rung lên từng nhịp vì đôi môi nhỏ xíu đang chu lên của jungkook, đôi mắt to tròn của cậu nheo lại và mái tóc mềm mượt chạm vào hàng lông mi dài. Đối với một người si tình thì đây chính là một kiệt tác. Taehyung quay mặt ra phía cửa sổ bên còn lại, tay đặt lên ngực trái mà không ngừng an ủi trái tim bé nhỏ.

và rồi,

"xem phim khuya thì sao nhỉ?." jungkook trả lời.
***

sau bữa ăn tối với steak và khoai tây, họ quyết định nằm dài trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Jimin và Yoongi ngồi chung chiếc ghế bành lớn còn Jungkook và Namjoon chiếm trọn chiếc sô pha. Taehyung chỉ ngồi khoanh chân trên tấm thảm trắng mềm mại, lưng anh tựa vào ghế và mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, có vẻ như đang xem một chương trình gì đó.

jungkook lựa chọn Bộ phim Titanic, một bộ phim kinh điển mà tất cả mọi người đều đã từng xem qua ngoại trừ taehyung.

sự thật là taehyung không có khái niệm xem phim khuya và ăn một lượng lớn đường và anh thực sự cũng không có hứng thú với bộ phim tình cảm. anh chỉ muốn bây giờ có thể đi đánh răng, cởi hết quần áo rồi leo lên chiếc giường êm ái ấm áp của mình, đây không phải là một cái cớ, anh thực sự đang phải cố gắng mở to mắt hết mức để xem hết phần mở đầu của bộ phim mà không ngủ thiếp đi. anh không muốn trở thành kẻ phá bĩnh trong bữa tiệc nên đành phải cắn răng mặc áo sơ mi trắng và quần đùi thể dục màu đen vào và ngồi xuống xem phim.

cũng tốt thôi, xem phim thì anh sẽ không cần phải nói chuyện với jungkook nữa. anh không muốn nhìn jungkook giả vờ ổn trong khi thực sự thì không. anh không muốn nghe tiếng jungkook cười hay nhìn vào bàn tay thon dài hay cặp đùi tuyệt vời hay mái tóc nâu ướt, rối bù của cậu.

anh tự nhủ phải luôn để mắt tới bộ phim. Anh cầu nguyện rằng mình sẽ không ngủ quên, bởi vì anh biết jungkook sẽ bế anh lên giường, và anh cần phải dỗi cậu cho bằng được.

taehyung lập tức hốt hoảng, dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình khi một thứ gì đó bay về phía anh, đập vào lòng anh một cách đau đớn và rơi xuống giữa hai chân anh.

"ôi" anh thì thầm rồi nhận ra Namjoon đã ném những gói kẹo dẻo vào người anh và những người khác nữa.

taehyung cúi đầu chăm chú mở gói kẹo đến mức không để ý một bóng đen đang dần tiến về chỗ anh. đến khi nhận ra jungkook ngồi xuống chiếc ghế dài rồi chầm chậm rút một chiếc kẹo dẻo trắng muốt ra khỏi túi đựng, đặt nó vào giữa đôi môi hồng hào của mình, đưa mắt mơ màng nhìn màn hình lớn.

taehyung cố gắng tập trung xem bộ phim, nhưng anh không nghe thấy hay chú ý đến nó vì tiếng cười của jungkook quá gần tai anh, khiến anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi giả vờ xem bộ phim với vẻ kìm chế.

Vào thời điểm khi nhân vật Jack làm những đường điêu luyện bằng lưỡi trên cơ thể mềm mại của người yêu, taehyung cảm thấy có ai đó huých vào vai mình. Anh ngẩng đầu lên với đôi mắt mở to, trong lòng như bỏng rát khi nhìn thấy đôi mắt đen của jungkook, rực sáng dưới ánh sáng rực rỡ của màn hình tivi.

"tae à, ở đó hơi khó chịu phải không?"
taehyung muốn gật đầu, trèo lên chiếc ghế dài nơi jungkook đang ra hiệu và ôm cậu vào lòng và ngửi mùi mật ong của jungkook, nhưng anh không làm vậy.

"không, anh ổn," anh gạt jungkook ra, cảm thấy môi mình run run khi nhìn lại màn hình. "anh ổn cả."

Mãi cho đến khi anh cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi như mùa hè đang dâng lên trong mắt mình, anh đành phải xin lỗi mọi người và nói rằng anh muốn đi ngủ.

các thành viên đều hiểu đó là thói quen của anh nên chỉ lẩm bẩm chúc anh ngủ ngon.

taehyung đi qua hành lang tối tăm vào phòng tắm, đánh răng và tạt chút nước lên mặt trước khi loạng choạng leo lên giường. tấm chăn ấm áp bao quanh cơ thể trần ấm nóng của anh khiến anh dần đi vào giấc ngủ, anh cảm nhận sự khởi đầu của một giấc mơ đang xâm nhập vào tâm trí mình khi anh mơ màng nhận thấy có ai đó đang trèo lên giường mình.

và người ấy có mùi như mật ong.

————-
tác giả: xin lỗi mọi người vì ngưng cập nhật thời gian dài. hiện giờ tớ đã trở lại viết và sẽ đăng chap mới vào mỗi chủ nhật nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net