Mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin đã gọi và nói với Yoongi và Taehyung rằng họ có thể ngủ qua đêm ở nhà cậu vào thứ bảy tuần này, và cả hai chàng trai đều vui vẻ đồng ý.

Taehyung định nói với hai người bạn của mình điều mà mẹ Park đã bảo anh làm vào tối hôm đó

mặc dù nó khiến anh tổn thương, đau lắm, nhưng anh phải làm điều đó.

"Tớ hoàn toàn đồng ý, tên đó xứng đáng bị đối xử như một đống rác một lần cho biết điều." Yoongi chế giễu
và Taehyung, mặc dù không muốn Jungkook bị tổn thương, vẫn để bạn mình nói điều đó.

nhưng jimin thì không. "Yoongi, ngày nào em ấy cũng đối xử với bản thân như một thứ rác rưởi. Anh không nên cảm thấy vui về điều đó. Anh có nhìn thấy cổ tay của em ấy không?"

Taehyung không thể không nín thở và cắn lưỡi, bởi vì nghĩ đến cái cách mà Jungkook ấn vào những vết cắt trên cổ tay cậu và nhăn mặt vì đau luôn làm trái tim Taehyung nhói lên đau đớn.

"Tae cậu không sao chứ?" đó là jimin, trèo khỏi giường và đi xuống sàn nơi Taehyung đang ngồi bắt chéo trong chiếc áo phông rộng màu đỏ và quần thể thao rộng thùng thình màu xám.

Taehyung chỉ nhún vai, nhắm mắt lại để nước mắt không rơi xuống gò má nhợt nhạt của mình.

"Cậu không cần làm điều đó đâu, thực ra tớ lại mong cậu suy nghĩ lại, Jungkook không thích bị lờ đi đâu"
và cả ba ngồi trong im lặng, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng họ. Taehyung quan sát nét mặt của bạn mình mà thở dài. họ dường như không chú ý khi anh ngẩng đầu lên và đánh giá từng phản ứng của họ trước khi đứng dậy, kéo áo phông của mình qua đầu gối rồi anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng jimin và đi vào hành lang, hành lang mát mẻ, yên tĩnh nơi anh cuối cùng cũng có thể nghe thấy những suy nghĩ của chính mình. anh đóng cánh cửa lại sau lưng, một tiếng cạch nhỏ.

"Em không biết anh đang ở đây đấy"

Taehyung nhắm mắt lại, chỉ lắng nghe giọng nói của Jungkook kết thúc bằng một giọng thì thầm, tiếng bước chân của cậu nghe thật nhỏ trên tấm thảm trắng. Nhưng anh không trả lời. bởi vì đó là những gì mẹ Park đã nói. phớt lờ cậu cho đến khi cậu nhận ra những gì cậu đã bỏ lỡ.

"Taehyung?" Jungkook khẽ nói, và Taehyung mở mắt nhìn cậu. Cậu mặc một chiếc áo nỉ mềm mại với quần thể thao xám và đi tất đỏ, trông cậu đặc biệt cuốn hút đến mức khiến người ta đau lòng. Cậu thậm chí còn đeo cặp kính này trên mũi, và trông thật hoàn hảo.

nhưng Taehyung chỉ cắn lưỡi, mặc dù lần đầu tiên anh rất muốn nói.

Jungkook là người duy nhất khiến anh muốn nói điều gì đó.

Taehyung quay lại phía sau cánh cửa phòng của jimin, cảm thấy hàng lông mi của anh rung rinh trên da khi anh gặp khó khăn trong việc mở cửa để đi vào. có lẽ, nếu anh không nhìn Jungkook, việc đó sẽ không khó đến như vậy.

nhưng thật khó để không nhìn khi có một người đáng yêu và xinh đẹp đang đứng ở gần bạn thế này. cuối cùng anh bị áp lực từ đừng sau đè lên cửa phòng, chiếc áo sơ mi qua đầu gối giờ đã bị kéo lên đến eo, đầu bị áp vào cửa khiến anh thở dồn dập. Jungkook lên tiếng.

"Gấu nhỏ của em, dừng lại đi anh."

Gấu nhỏ

Gấu nhỏ gấu nhỏ gấu nhỏ...

Taehyung cắn môi, hình ảnh về cổ tay của Jungkook và đôi mắt sáng ngời của cậu lại thoáng qua tâm trí anh như một bộ phim, một bộ phim buồn vui lẫn lộn.

Jungkook có vẻ ngạc nhiên khi chính miệng cậu lại gọi anh như vậy. Cậu thì thầm tên gọi đó một lần nữa với chính mình, một âm thanh tuyệt vời khiến trái tim của Taehyung rung động.

"Gấu nhỏ của em ơi" cậu thì thầm, cao giọng hơn một chút, và Taehyung lắng nghe tiếng kẽo kẹt của sàn nhà khi cậu bước lại gần. "Gấu nhỏ... của em"

Taehyung mở to đôi mắt màu nâu đậm của mình, anh có thể nghe thấy tiếng cười đùa của Yoongi và Jimin qua cánh cửa nhưng nó quá nhỏ để anh có thể nghe thấy họ đang nói về điều gì. vì vậy anh chỉ nhìn Jungkook, người hiện đang đứng sát rạt phía sau anh, và thật kỳ lạ là Jungkook cao bằng anh nhưng bây giờ cậu lại có phần cao to hơn, anh có thể thấy lông mi của Jungkook đẹp như thế nào và chiếc quần thể thao của cậu kề sát vào mông anh như thế nào.

"Sao anh không nói gì?"

giọng nói của mẹ park bất chợt vang vọng bên tai anh như thể bà đang ở đây.

"đừng nói chuyện với thằng bé. đừng nói cho đến khi nó xin lỗi," bà thở ra, nở một nụ cười an ủi với Taehyung trước khi đặt tay lên gáy anh và cúi xuống, hôn lên trán anh thật dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức Taehyung có thể hầu như không cảm thấy nó.

"Con hiểu rồi" Taehyung khẽ nói, nhìn mẹ park đi về phía xe của bà và vẫy tay lần nữa trước khi lái xe đi.

Nhưng bây giờ lời nói của bà không còn ý nghĩa nữa, khi Jungkook đáng yêu đang đứng trước mặt anh với đôi tất Ironman và cặp kính làm nổi bật đôi mắt của cậu.

nhưng Yoongi đã nói với anh rằng đó là một ý tưởng hay, anh nên nghe cậu ấy. Đúng, anh phải im lặng cho đến khi Jungkook xin lỗi. hay theo cách nói của mẹ park, quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.

vì lý do nào đó, Taehyung lại không nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra.

Taehyung thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi cảm thấy một cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp dưới hạ thân. Anh ngẩng đầu lên và mở to mắt, mặc dù trong hành lang hơi tối và anh không thể nhìn thấy gì nhiều. tất cả những gì anh có thể nghe thấy là hơi thở nhẹ nhàng của anh và Jungkook cùng tiếng thì thầm của jimin và Yoongi từ phía sau cánh cửa.

Tiếng thở của Jungkook bắt đầu nặng nề và giọng khàn đi thấy rõ, cậu đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn hạ thân anh lên xuống theo chiều dọc, tay còn lại mò lên trên bao lấy một bên ngực anh.

"Taehyungie." Jungkook nỉ non, giọng trêu chọc khiến Taehyung mỉm cười một chút trước khi buộc phải cau mày lần nữa. "Gấu nhỏ ơi"

Taehyung cố gắng không cười, thực sự là vậy, nhưng Jungkook đang lướt các ngón tay lên xuống hạ thân anh, động tác thành thục lại có phần gấp rút khiến Taehyung rên rỉ. Anh lập tức đưa tay chặn miệng lại và run lên khi nghe thấy âm thanh kì quái và hơi to của mình, sợ rằng người trong phòng sẽ nghe thấy. Jungkook nghe thấy càng động tình mà dụi mũi vào hõm cổ anh mút mát tạo ra những tiếng hôn êm tai, khiến cậu bé bên dưới của hai ngẩng đầu.

"Sao anh không nói chuyện với em? Anh giận em sao? Em xin lỗi vì lại làm tổn thương anh thứ sáu. Em không thể kiểm soát được."

"Em chạm vào vết thương của mình" Taehyung thút thít, không rõ là vì nhớ lại chuyện hôm đó hay là xúc cảm Jungkook mang lại bên dưới, Jungkook lùi lại một chút, kéo quần đùi cùng quần trong của Taehyung xuống đầu gối, liếc mắt qua mặt Taehyung.

"Em lại làm đau mình... và... và điều đó khiến anh đau lòng.."

Jungkook có một cái nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt mà Taehyung không thể nhận ra. anh không thể biết đó là nỗi buồn hay sự ngạc nhiên hay tức giận hay điều gì.

Taehyung nhìn gương mặt thẫn thờ của Jungkook, quan sát cách cậu ngậm môi giữa hai hàm răng trước khi nhả ra, và cách đôi mắt hơi cụp xuống và lông mi đang cọ vào đầu mái tóc của cậu.

"Anh, em không nghĩ là anh biết-"

Jungkook ngừng nói khi Taehyung quấn hai tay của anh quanh cổ cậu, trước khi kéo cậu lại gần hơn để quấn hai chân của anh vào eo cậu còn một tay Jungkook ôm hông anh. và sau đó anh nhẹ nhàng, cẩn thận di chuyển những chiếc vòng tay của Jungkook khỏi cánh tay còn lại, vất chúng xuống đất, để cổ tay của Jungkook lộ ra các vết sẹo và vết thương còn mới.

những vết cắt trông xấu xí, lởm chởm, sưng đỏ và đau đớn.

Taehyung có thể cảm thấy ươn ướt tụ lại trong mắt và nóng ran, chúng lăn xuống má và để lại một vệt đau nhói phía sau.

"anh đau quá" anh thút thít, dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào vết cắt trước khi áp cổ tay của Jungkook lên má.

Jungkook nhìn Taehyung với ánh mắt mãnh liệt, nước mắt lưng tròng. Jungkook hôn anh sau cái nhìn ấy. Đôi môi họ nhẹ nhàng áp vào nhau, cọ xát lấy nhau. Cậu điêu luyện hút hết không khí từ anh, còn tinh nghịch cạy răng anh để đưa lưỡi vào trong chơi đùa với lưỡi anh. Jungkook mặc quần thể thao xám mỏng, tư thế này khiến anh dễ dàng thấy được phản ứng của cậu khi cậu bé Jungkookie phía dưới liên tục cọ vào đùi non của anh.

"Anh ơi.. có được không?" Jungkook thủ thỉ, giọng trầm khàn đến khó nghe.

"Ừm.."

Sau đó, Jungkook bế anh đi ngang qua hành lang, vào phòng cậu ở cuối đường. Cậu nhẹ nhàng đặt anh lên giường, ôn nhu hôn lên môi anh an ủi rồi mới với tay lấy lọ bôi trơn để sẵn ở đầu giường cùng bao cao su

Taehyung: ....

Jungkook cười tươi nhìn anh, nụ cười làm anh mờ mắt, lí trí cũng vất luôn ở cửa phòng Jimin. Hai người hôn nhau triền miên, môi lưỡi tách rồi lại hợp, nhanh đến nỗi Taehyung không kịp thở và nước miếng chảy ra hai khóe miệng. Phía dưới cũng đã sớm ướt đẫm, nỉ non đòi được yêu chiều.

Jungkook cũng chẳng thể chịu nổi nữa, đưa hai ngón tay vào bên trong hậu huyệt, ra vào mãnh liệt, hai ngón tay cọ vào vách thịt cùng tiếng dâm thuỷ khiến Taehyung không nhịn mà đỏ mặt, vùi đầu vào cổ Jungkook rên rỉ. Sau ba ngón tay, Jungkook đặt anh lên đùi cậu, nhẹ nhàng cho cậu phân thân vào trong. Khổ nỗi là, ba ngón tay so với cái đó thực không đủ. Taehyung hét lên đau đớn cùng khoái cảm "ưm...ha.. không được Jungkook... to quá..."

Jungkook lập tức dừng lại. Taehyung chưa kịp vái lạy Jimin nuôi dưỡng em biết nghe lời, Jungkook thả tay ra khiến cả phân thân đâm vào hậu huyệt ẩm ướt kia. Taehyung hét lên một tiếng, cảm giác phía dưới trướng lên một chút, căng ra như muốn hỏng. "Kook... sâu quá... aa.. xin em.. cho ra một chút đi..."

Jungkook khi làm tình như mất đi lí trí, điếc luôn cả tai, chỉ như cái máy đóng cọc đâm thẳng vào trong rồi lại rút ra, khắp phòng vang lên tiếng rên rỉ kiều mĩ của đàn anh khóa trên, tiếng thở dốc của người em khóa dưới và tiếng bạch bạch của hai cơ thể.

Jungkook sau mấy chục lần đỉnh vào chỗ đó khiến Taehyung cảm thấy như bay lên trời, thử qua bao nhiêu tư thế và 5 lần bắn vào trong hậu huyệt đàn anh. Hai người tình tứ ôm nhau ngủ mà không biết bên ngoài kia Jimin và Yoongi đứng đơ người ở ngoài cửa, trên tay là chiếc quần đùi và quần lót của cậu bạn thân.

Yoongi và Jimin: ????... !!!!!

...

"Anh đã định... nhưng mẹ Park đã cứu lấy anh" Taehyung thì thầm, giọng lệch đi vì cuộc mây mưa vừa rồi. Anh cho Jungkook thấy dấu vết nhỏ mà lưỡi dao để lại trên cổ tay phải của anh.

Jungkook há hốc miệng trong vài giây trước khi cậu đưa mắt xuống nhìn người trong lòng và bắt đầu khóc, theo nghĩa đen. "Em xin lỗi... là lỗi của em. Xin đừng làm tổn thương chính mình, chỉ vì em làm thế. Xin anh đừng làm mình đau. Anh là tất cả đối với em."

Taehyung cảm thấy trái tim nhói đau lạ thường, bụng quặn lại và hơi thở không đều khi anh nhìn chằm chằm vào mắt Jungkook lâu hơn bao giờ hết với bất kỳ ai khác.

"Anh sẽ không làm... nếu em cũng vậy"
nó giống như một câu trích dẫn mà Taehyung đã đọc khi lướt twitter. nếu bạn nhảy, tôi cũng nhảy.

"Tae, em không thể dừng lại, em không thể-"

"Em có thể."

Taehyung di chuyển bàn tay và đan các ngón tay của hai người vào nhau, một động tác táo bạo mà anh ngạc nhiên là mình đang làm.

"Anh sẽ không làm nếu em cũng vậy" Taehyung lặp lại, và anh giật nảy mình khi cánh cửa phòng bật ra rầm một tiếng.

"Làm cái gì đó!" Jungkook hét lên, vòng tay ôm lấy chăn bao quanh Taehyung và ôm vào lòng mình.

"Ối giồi ôi, anh xin lỗi" jimin cười khúc khích, trước khi anh nhận ra rằng Jungkook vẫn đang ôm chặt lấy người bạn thân đang trần truồng của mình.

"Taehyung!" Yoongi hốt hoảng, một vẻ thất vọng lướt qua khuôn mặt anh. "Cậu ta đã xin lỗi chưa?"

"Gì?" Jungkook hỏi, và Taehyung đỏ mặt. "Xin lỗi cái gì?'"

"Taehyung nói rằng cậu ta sẽ không nói chuyện với cậu trừ khi cậu xin lỗi" Yoongi nhìn Taehyung rồi lại nhìn Jungkook, "rõ ràng là cậu đã xin lỗi rồi."

"không, em ấy chưa xin lỗi tớ" Taehyung khẽ nói, xấu hổ nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc khi Jungkook và anh vẫn đang ôm anh nằm trên giường.

"Cái gì? Thế mà cậu lại bán mình luôn sao!?"

"Tớ có làm gì đâu!" Taehyung ngượng đến phát cáu mà hét lên

"ừ, anh ấy đã bán cho tôi đấy, chúng tôi làm tận 5 hiệp cơ, từ ngoài cửa phòng hai người cho tới phòng tôi." Jungkook bảo vệ người yêu mà nhe nanh đáp trả hai con người vô duyên lao vào phòng người khác.

"Thế sao cậu không xin lỗi đi? Dù sao cũng là cậu sai..." Yoongi bất lực nói

Taehyung ngập ngừng trèo ra khỏi vòng tay của Jungkook và mặc quần áo chỉnh tề cố gắng không tỏ vẻ chờ đợi khi nhìn Jungkook.

"Tae.. lời xin lỗi thực sự rất khó nói," cậu rên rỉ, đưa tay vuốt tóc và nhắm mắt lại. Cậu dừng lại một lúc trước khi nói lại. "Em xin lỗi... em thực sự xin lỗi. Em rất yêu anh và anh vô cùng quan trọng với em... Xin anh đừng phớt lờ em, được không? Em không thể chấp nhận điều đó."

"Anh không thích em mắng anh một chút nào" Taehyung thì thầm, vòng tay quanh người khi Jungkook.

"Em xin lỗi."

Tất cả mọi người đều im lặng. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình....

Jungkook: em sai rồi... em xin lỗi.. em yêu anh

Taehyung: anh yêu em Jungkook... xin em đừng làm tổn thương mình...

Yoongi (nhìn quanh phòng): thằng này táo bạo thật...

Jimin (nhìn đống bao dưới sàn nhà): mãnh liệt vậy saooo ><

...........

....

"Thôi được rồi, chúng tôi cần phải nghỉ ngơi. Mấy người về phòng đi, định đứng đây đến bao giờ?"
Jungkook cuối cùng cũng nói, Yoongi cũng đồng tình, ngáp và đi về phía Jimin. Jimin thậm chí không di chuyển khi Yoongi đặt tay dưới chân và lưng của cậu và nhấc cậu lên không trung.

"Về phòng!" Jungkook khó chịu nói, lại còn bế nhau trước cửa phòng ông.

và sau đó Jungkook vòng tay ôm lấy Taehyung. Anh mệt đến mức gần như không thể mở mắt ra, vì vậy anh chỉ liếm môi một chút và dựa đầu vào ngực Jungkook. anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trước khi Jungkook tắt đèn và đi ngủ.

cho đến khi tất cả những gì anh có thể nghe thấy là giọng nói nhẹ nhàng của Jungkook bên tai anh thì thầm, "gấu nhỏ của em ơi, mơ về em nhé"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net