Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Taehyung, Taehyung dậy đi, tôi lạnh"

Taehyung ngồi dậy, chớp mắt một chút khi nhận ra Jungkook đang lượn lờ phía trước mình, mái tóc cậu ấy bị chiếc quạt phía sau thổi bay.

"sao chứ?" anh hỏi một cách uể oải, nhìn đồng hồ, và nó chỉ hai giờ sáng.

"Tôi lạnh. Sao anh lại để quạt bật cả đêm thế?"

Taehyung nhướn mày nhìn Jungkook với ánh mắt thương cảm, vì cậu ta chỉ mặc mỗi áo ba lỗ và quần đùi, nó làm anh nhớ đến lúc họ chuẩn bị đi ngủ, Jungkook đã tụt quần xuống chân, đôi chân dài trắng nõn còn có cơ do tập gym nhiều. Taehyung đỏ mặt và không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó.

"Anh không thể ngủ mà không có quạt" Taehyung thở dài, luồn một tay vào tóc. Jungkook đảo mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng của hàng ngàn vì sao trong căn phòng tối.

Cả hai ngừng nói chuyện khi Namjoon, người đang ngủ trên sàn phi thẳng lên giường.

"trả, trả nó lại đây" cậu ta lắp bắp, vung tay khắp nơi. "tôi không cho phép, trả lại cho mẹ tôi đi" cậu nói, giọng càng ngày càng to hơn. Taehyung nhướn mày nhìn cậu ta, trước khi quay sang Jungkook.

"cậu ấy nói trong khi ngủ". Jungkook giải thích, trước khi quay sang nhìn Namjoon.

"đưa đây, chết tiệt, nó ở đâu?" Namjoon lắp bắp trước khi ngã trở lại giường và phát ra những tiếng ngáy lớn nhỏ.

Jungkook và Taehyung nhìn nhau, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cả hai trước khi họ phá lên cười trong khi cố gắng giữ im lặng.

"Tôi vẫn còn lạnh" Jungkook cười khúc khích, cố trấn tĩnh bản thân.

"trời ạ, thôi được rồi, cậu cứ nhắm mắt lại đi" Taehyung thì thầm, cố gắng không đánh thức Namjoon dậy.

Jungkook làm theo và Taehyung ném chăn ra khỏi chân và ra khỏi giường, không khí lạnh ở dưới chân khiến anh ấy nổi da gà.

"em vẫn còn nhắm mắt đó chứ?" Taehyung lo lắng hỏi.

"không." Jungkook phá lên cười, và Taehyung quay phắt lại.

"Mông của anh khá dễ thương đấy"

Taehyung có thể cảm thấy má mình nóng bừng. "đừng nhìn nữa!" anh rên rỉ, trước khi nhanh chóng chộp lấy một cái áo len lớn màu xám và ném nó mạnh nhất có thể về phía cậu bé khối dưới.


"Ối!" Jungkook nói lớn, và đôi mắt của Taehyung mở to.

"Suỵt! Namjoon vẫn đang ngủ!"

"đừng lo, cậu ta sẽ không tỉnh đâu. Cậu ta gần như đã chết rồi"

Taehyung đảo mắt và nhảy lên giường, ngay lập tức đắp chăn lên người và sau đó Jungkook trùm chiếc áo len qua đầu.

Khi cậu ta cuối cùng cũng mặc vào, taehyung không thể không mỉm cười như một thằng ngốc bởi vì jungkook đang mặc chiếc áo len oversize của anh và nó trông thật đáng yêu.

"đấy, bây giờ thì đi ngủ đi" taehyung cười toe toét, cắn môi và cố gắng che giấu sự thật rằng trái tim mình đang đập hàng triệu nhịp mỗi phút.

"đừng bảo tôi phải làm gì!"

Taehyung co rúm người lại, chuẩn bị tinh thần cho sự thay đổi tâm trạng tiếp theo của jungkook và cảm thấy buồn vô hạn trước sự thật rằng khoảnh khắc hoàn hảo của hai người sắp bị phá hỏng.

"anh không phải ra lệnh cho em, anh chỉ -"

"anh đã làm rồi đấy!"

"được rồi, đừng có xấu tính nữa!" giọng nói của taehyung lớn hơn bình thường, to đến nỗi namjoon cũng thức giấc.

"các cậu đang làm gì vậy?" cậu ta ngáp

"tôi không có xấu tính! Tôi chỉ là -" giọng jungkook vỡ ra, cậu trong có vẻ bối rối và tức giận với chính bản thân mình.

"nụ cười"

Taehyung nhìn cậu thắc mắc

"gì-"

"tôi không thể chịu được.." jungkook rên rỉ, tự tát vào má mình.

"jungkook, hít một hơi thật sâu đi. Hãy để bản thân suy nghĩ" namjoon bình tĩnh nói từ phía sau taehyung.

Thật ngạc nhiên, jungkook lắng nghe, cậu hít một hơi thật sâu bằng mũi và nhắm mắt lại. Taehyung nghĩ rằng cậu trông thật đẹp.

"chuyện này khó quá" cậu thì thầm, và taehyung lộ vẻ bối rối không biết cậu đang nói chuyện với ai.

"có gì mà khó thế?" taehyung tò mò hỏi, chớp mắt vì một vài lọn tọc rối rơi xuống mặt.

Đôi mắt của jungkook mở to và cậu nhìn namjoon, sự sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt cậu.

"em phải nói cho anh biết" taehyung cầu xin. "em thậm chí không nhận ra điều này khó khăn như thế nào đối với anh. Em liên tục tốt với anh rồi sau đó hành động như thể em ghét anh."

"tôi không phải nói anh đừng nhúng tay vào chuyện của tôi sao? Anh còn tưởng chúng ta là bạn sao?"

"ừ, đại loại thế" taehyung thừa nhận, cắn môi xấu hổ.

"tại sao?" jungkook thực sự có vẻ tò mò và bối rối về việc taehyung coi cậu như một người bạn.

"bởi vì anh thích em, và đôi khi em rất tốt với anh"

Taehyung hy vọng có một nụ cười sẽ thoáng hiện trên môi jungkook

Nhưng sau đó cậu lại cau mày. "từ khóa. Chỉ đôi khi thôi."

***

Namjoon gần như đã kéo jungkook ra khỏi nhà taehyung khi họ thức dậy vào buổi sáng. Taehyung nhận thấy rõ ràng cậu đã dành rất nhiều thời gian để sẵn sàng đến trường nhưng taehyung không thể hiểu nổi vì sao ngày nào jungkook vẫn chỉ mặc một bộ đồ giống nhau và để một kiểu tóc.

Taehyung đang đứng trước gương và cố gắng chỉnh sửa mớ hỗn độn là những lọn tóc quăn của mình. đôi mắt của anh mờ đi và mệt mỏi vì thiếu ngủ và đôi môi có màu đỏ đậm do thường xuyên cắn chúng.

có một điều luôn thường trực trong tâm trí của anh lúc này.

không, đó không phải là về jungkook, bởi vì anh đã thề thốt với bản thân là không bao giờ nghĩ về jungkook nữa ngay từ giây phút cậu đặt lưng xuống giường và chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, hiện tại, anh đang nghĩ về sự thật rằng tay anh đang run và anh muốn khóc nhưng anh không cho phép mình nghĩ về điều mà anh muốn nghĩ.

nó thật khó hiểu, nhưng đó là sự thật.

"taehyung! Tớ đến rồi!"

Taehyung tự cười trước gương một lần nữa trước khi bước đến chỗ yoongi đang đứng ở ngưỡng cửa.
"woa, bạn yêu. Cậu nhìn.."

"Cái gì? Béo à? Thảm hại? Hay xấu xí?"

"giống con chó nhà bà tớ." Yoongi cau mày với cậu bé tóc xoăn, dang tay ra để ôm. "thôi nào. ôm chú yoongi đi."

Taehyung không đảo mắt, chỉ nức nở ngã vào vòng tay của jimin, hai cánh tay ép vào hai bên và cơ thể khom xuống.

"tên hai mặt đó lần này làm cái gì cậu?" yoongi thở dài, ôm chặt lấy taehyung và luồn tay vào những lọn tóc xoăn của anh.
Taehyung nhún vai, không thể nói mà không bật khóc.
"Thôi nào. Đi học thôi để jimin cổ vũ cho cậu," yoongi an ủi, di chuyển taehyung để cánh tay anh quàng qua vai cậu.

Taehyung sụt sịt, xấu hổ khi để yoongi dẫn mình ra xe.

***

"tớ sẽ giết em ấy. Tớ sẽ khiến cho em ấy phải thề rằng em ấy sẽ luônđối xử tốt với cậu mỗi khi cậu đến nhà" jimin gầm gừ, lườm jungkook, người đang mệt mỏi kéo sách ra khỏi tủ. taehyung nhìn cậu đắm đuối, tim đau nhói.

"không đâu em ấy rất tử tế," taehyung bênh vực cậu. "chỉ có một vài lần em ấy mới cư xử xấu tính, còn lại... ừm.. tớ không biết." anh cau mày, quan sát cách jungkook vuốt tóc mái ngang trán và cắn môi, và anh đỏ mặt.

"này taehyung? Cậu có thể giữ bí mật không?"

taehyung đứng dậy, nhìn jimin và gật đầu.

"jungkook có một vấn đề. em ấy không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng đó là tất cả những gì mẹ nói với tớ. bà ấy nói rằng đừng quá để bụng nếu em ấy đối xử tệ với mình. Nhưng cô ấy không nói cho tớ biết vấn đề là gì."

"nhưng em ấy đâu có đối xử tệ với cậu? Và cả namjoon nữa. Chỉ với tớ thôi."

"Đó là bởi vì em ấy không biết rõ về cậu. Tớ nghĩ vậy," jimin thở dài. "Thật là bực bội khi bản thân không biết gì cả nhỉ?"

Taehyung gật đầu đồng ý, dõi mắt theo Jungkook khi cậu bước vào lớp học của mình.

"cậu nghĩ em ấy có thể thay đổi không?" taehyung khẽ hỏi, nhưng khi quay đầu lại thì jimin đã biến mất.

***

"hyung, jungkook muốn biết liệu anh có muốn đến bữa tiệc của cậu ấy vào thứ Sáu không" Namjoon nói trong buổi học gia sư tiếp theo của họ tại bàn bếp ở nhà taehyung.

"Gì cơ?" taehyung hỏi với vẻ hoài nghi, hất những lọn tóc xoăn ra khỏi mắt.

"em hiểu mà, anh không nhất thiết phải đồng ý, và em sẽ hiểu nếu anh không muốn. tối qua Jungkook đã hơi ngớ ngẩn, và em không nên bào chữa cho cậu ấy, nhưng tin em đi cậu ấy đang cố tỏ ra tử tế. Chỉ là cậu ấy đang gặp khó khăn."

"em biết đấy, anh sẽ dễ thông cảm hơn nếu em có thể cho anh biết tại sao lại Jungkook như vậy," taehyung nói thẳng thừng, viết bài toán tiếp theo một cách chậm rãi và ngay ngắn trên giấy vở của mình.

"taehyung, em chỉ là không thể nói cho anh biết," Namjoon rên rỉ, úp mặt vào tay. "và sự thật là em thực sự rất muốn chia sẻ với anh."

"chuyện không thể nào tệ đến mức chỉ có em và mẹ Park biết được đúng chứ? Anh là một đứa hiểu chuyện! anh sẽ hiểu! anh thề! Nếu em ấy mắc căn bệnh gì đó cũng không sao. Đó không phải là lỗi của em ấy."

"em không phải là người nghĩ rằng không ai nên biết về tình trạng của jungkook. Mặt khác, em thực sự rất muốn nói cho anh biết. Nhưng Jungkook không muốn bất cứ ai biết. Nếu cậu ấy nói với ai đó khác, có lẽ đó sẽ là anh jimin, bởi vì cậu ấy đang bắt đầu tin tưởng anh ấy."

"thì ra là về lòng tin" taehyung giải thích.

"em đoán vậy, vâng. Vậy anh có muốn đi dự tiệc không?"

"em đang cố gắng thay đổi chủ đề." cậu bé tóc xoăn nheo mắt lại.

Namjoon giơ tay đầu hàng. "em chỉ muốn ý anh thôi."

"Được rồi, tốt thôi. Anh sẽ đi," taehyung thở dài, kéo chiếc máy tính về phía mình và bắt đầu giải bài toán.

"tốt. Bây giờ bạn đã hiểu bài toán này chưa?" Namjoon hỏi, cúi xuống để xem những gì taehyung đã viết. "làm tốt lắm hyung. Anh thực sự đang làm rất tốt."

Taehyung mỉm cười, tự hào. anh đã đạt điểm C trong bài kiểm tra cuối cùng của mình, thay vì điểm F như bình thường.

"cảm ơn rất nhiều vì điều này, namjoon," taehyung nói một cách chân thành, gập cuốn sách toán của mình lại sau khi làm xong bài toán của mình.

"hyung, em thích dạy kèm cho anh. Anh trầm tính và nhạy cảm và em thích điều đó. Một số người mà em dạy kèm sẽ không ngừng nói và khiến họ mất tập trung vào công việc của họ."

"anh không biết. anh thường rất ít nói, nhưng với Jungkook.. anh không biết." taehyung cắn môi.

Namjoon đảo mắt. "Jungkook luôn làm cho mọi người như vậy. cậu ấy cực kỳ ồn ào và hỗn xược, và điều đó có vẻ gây khó chịu cho mọi người."

Taehyung không thể không mỉm cười trìu mến khi hình ảnh Jungkook đang cười và nói đùa lướt qua tâm trí anh, nhắc nhở anh rằng anh thực sự thích jungkook. Rất nhiều.

"hyung, cái này em phải đồng cảm với jungkook đấy. đừng cười như thế nữa. Tởm quá," Namjoon trêu chọc, với tay qua và làm rối những lọn tóc xoăn của taehyung.

Taehyung cười khúc khích và nhìn xuống bàn, má nóng bừng.

"Các cậu có vui vẻ khi không có tôi nhỉ?"

cả Namjoon và taehyung đều nhảy dựng lên khi giọng nói lọt vào tai cả hai.

"jimin!" taehyung cười toe toét, trong khi Namjoon hét lên, "jungkook!"

"chào hai người đẹp" jimin nói bằng một giọng ngầu lòi, dựa người vào tường một cách đột ngột. " jiminie đã đến với các em rồi đây"

"jungkookie cũng vậy nè!" Jungkook hét lên, khệnh khạng bước tới từ phía sau jimin đang tạo dáng.

"Làm sao mà hai người vào được đây?" taehyung mỉm cười, dịch ghế ra sau để có thể đứng dậy.

"bọn tôi tự vào, chậc, hỏi gì kì thế?" Jungkook đảo mắt nói, và taehyung đột nhiên không thở được khi cậu tiến lại gần và vỗ nhẹ vào má anh.

"anh khỏe không, tae?" cậu hỏi, giọng trầm xuống và đôi mắt rực rỡ hơn bao giờ hết.

Taehyung gần như nghẹn thở.

"anh ổn" cuối cùng anh cũng đáp lại, mong rằng jungkook đừng đứng quá gần anh nhưng đồng thời hy vọng cậu sẽ đến gần hơn nữa.

"xin lỗi vì tối qua nhé."

đôi mắt của taehyung mở to. Jungkook chưa bao giờ xin lỗi khi cư xử ác ý với taehyung.

"không, không sao đâu," anh lắp bắp

Taehyung tự hỏi tại sao đôi khi anh lại sợ Jungkook đến thế

À thì, chính sự ngổ ngáo và tính cách của em ấy đã trả lời câu hỏi của taehyung.

"em có muốn uống gì không?" taehyung hỏi.

"có! Tớ muốn!" jimin gọi

"cậu muốn uống bia?" taehyung nháy mắt, và jimin cười, và anh đỏ mặt khi nghe Jungkook lầm bầm, "anh thật quyến rũ."

"rượu vang" jimin cuối cùng cũng yêu cầu.

"vậy em muốn gì?" taehyung hỏi jungkook, mở tủ lạnh.

"anh."

Taehyung đông cứng, nhìn thẳng về phía trước khi từ đó lặp đi lặp lại trong đầu anh.

"em muốn một cốc coca" Jungkook nhẹ nhàng nói, và taehyung nhận ra rằng cậu đang đứng ở ngay sau, cằm đặt trên vai anh.

"được rồi," anh thở ra, thò tay vào và lấy ra lon nước ngọt và chai rượu vang. Jimin ngay lập tức chộp lấy của cậu, lắc nó như một thằng ngốc. taehyung muốn bảo cậu dừng lại, nhưng hiện tại anh không nói được.

anh đưa cho Jungkook cốc coca, dự định chạy vào phòng tắm và hét vào chiếc khăn tắm thì Jungkook đã nắm lấy tay anh.

"tay anh thon thật đấy," cậu nhận xét, mỉm cười.

Taehyung chỉ nuốt nước bọt và gật đầu.

Sau đó jungkook so sánh bàn tay của cậu và anh. Taehyung nhận ra bản thân đang đờ đẫn như kẻ ngốc khi nhìn thấy bàn tay jungkook úp vào bàn tay mình vừa to vừa ấm, bao chùm lấy cả bàn tay anh.

"anh có muốn em trả lại áo len cho anh không?" jungkook hỏi lung tung, rút tay ra để mở lon coca, và taehyung cố gắng không đứng đó một cách ngu ngốc và lắc mình ra khỏi trạng thái thôi miên.

"Không, không sao đâu. Em có thể giữ nó," anh trả lời.

"tốt. bởi vì dù sao thì em cũng sẽ giữ nó," jungkook cười toe toét.

Taehyung mỉm cười, nhưng rồi anh nhảy lùi lại khi jungkook cuối cùng cũng mở lon coca và nước bắt đầu chảy tràn ra ngoài.

"Trời ạ! Anh đã lắc nó!" jungkook buộc tội, giữ lon coca cách xa cơ thể cậu.

"không, anh không có!" taehyung bênh vực

"tại sao anh luôn phải làm hỏng tất cả mọi thứ chứ!" jungkook nhổ nước bọt, đập cái lon coca xuống và lao ra khỏi phòng.

Taehyung chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nơi mà jungkook đã nắm tay anh trước đó.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net