Chap 6 [P1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Vì tôi thích em ấy.

Nói lại một lần nữa,ngữ khí lần này thể hiện sự chắc chắn hoàn toàn. Lỗ tai gần như trong suốt của Ngô Diệc Phàm trở nên nhiễm đỏ. Dù sao thì bản thân cũng không thể lưu lại lâu. Cứ thế mà tiến! Ngước mặt lên nhìn cậu trai đang trợn to mắt trước mặt. Ngô Diệc Phàm mím chặt môi.

Ngô Thế Huân ngồi đơ người. Cậu đang cố để tiêu hóa cái thông tin gây sốc này. Cậu biết đây là điều cực kì hoang đường,nhưng trực giác lại mách bảo bản thân tin tưởng điều ấy! Ma yêu người sao? Ngô Diệc Phàm,rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? Ngô Thế Huân vội vàng nắm lấy tay của Lộc Hàm,kéo anh về phía mình, áp sát miệng vào tai anh,thì thầm cái tin đáng sợ ấy.

- Cái.. Cái gì đang xảy ra vậy? _ Lộc Hàm quay phắc sang nhìn Tử Thao.

- Tử Thao.... Diệc Phàm nói cậu ta...cậu ta....

- Anh ấy nói vì Tử Thao trông rất quen,nên bám theo,mong kiếm ra được gia đình mình._Thế Huân nhanh chóng cắt lời. Nắm chặt tay Lộc Hàm đang trừng mắt nhìn mình.

-------

-Buông ra! Cậu buông tôi ra.

Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm đang vùng vằng ra hành lang.

- Cậu bị điên à. Sao lại lừa Tử Thao. Tôi cá chắc là hắn đang có âm mưu gì đó. Hay là.... Cậu là đồng bọn của hắn?

- Anh bình tĩnh nào.

- Cậu chắc chắn là đồng bọn của hắn! Tôi sẽ đi nói với Xán Liệt! Lộc Hàm tức giận đi về phía cánh cửa.

Thế Huân vội kéo Lộc Hàm lại,đẩy anh vào tường,lấy hai tay chặn anh lại. Cậu thật không ngờ con người nhỏ bé này lại nóng tính như vậy.

- Anh bình tĩnh nghe tôi nói.

- Tránh ra!

-... Anh thử nghĩ xem. Nếu Tử Thao biết tên biến thái đó thích anh ta thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào? Không lẽ anh lại muốn anh ấy hoảng sợ chết.

- Cậu....

- Tôi muốn xem hắn đang bày trò gì. Với cả anh là pháp sư. Chắc chắn anh sẽ có thể bảo vệ Tử Thao. Lộc Hàm. Anh giúp Tử Thao đi...

- Tôi... Được rồi. Tôi sẽ cố. Nhưng nếu Tử Thao xảy ra chuyện,cậu nên nhớ đều-là-lỗi-tại-cậu! Giờ thì buông ra!

Lộc Hàm đá chân Thế Huân. Mặc kệ cậu có nằm rên la trên mặt đất. Lộc Hàm hậm hực đi xuống lầu. Khi ra khỏi chung cư,anh lấy điện thoại nhắn cho Xán Liệt 2 ngày sau đưa Tử Thao đến chỗ anh.

---------

Trong lúc này, Hoàng Tử Thao đang ngồi co ro trong góc sô pha,tay nhắm chặt bùa hai lá bùa của Lộc Hàm đưa. Nó sẽ giúp cậu tránh xa Diệc Phàm. Lần này chỉ cần cậu tìm được gia đình anh ta,cậu sẽ thoát. Nhưng kể ra cũng thật tội, đã không có ai kề bên,còn mất trí nhớ. Nếu mình là anh ấy thì chắc sẽ tự kỉ đến điên mất. Đưa mắt nhìn về đối diện. Cậu cảm nhận được Diệc Phàm đang ngồi ở đấy.

- Tôi tên Tử Thao. Dù tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi sẽ cố gắng giúp anh,vậy nên đừng lo. Chỉ cần anh không dọa tôi,thì tôi sẽ tuyệt đối đối tốt với anh,không ăn hiếp anh. Mà tôi có võ đấy,cho nên....

Lắng nghe Tử Thao đang ngồi nói nhảm,Ngô Diệc Phàm không ngăn được ý cười trên mặt. Đồ gấu trúc ngu ngốc! Tôi biết tất cả về em,kể cả tật xấu mất mặt của em,hù dọa được ai chứ. Gấu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net