[KrisTao] Ma ơi! Anh đâu rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chè đậu đen

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi TvT và truyện này là phi lợi nhuận TvT

Warnings: Thể loại nam x nam, kristao. Dị ứng đề nghị click back.

Rating: PG-13

Pairings: KrisTao.

Category: Hơi hài. Nhẹ nhàng. Lãng mạn. Pink. Hơi ngược. Huyền nhuyễn. Xuyên không. 1 x 1 ( hồn ma x người)

Status: Bạn đã sụp hố :3

Note: - Lần đầu viết fic nên sẽ có sai sót. Mong là nó sẽ không quá tệ. Sự góp ý (lịch sự),động viên của các bạn sẽ là nguồn tinh thần cho mình.

- Truyện có yếu tố hoang tưởng nặng =]]~

- Vui lòng tôn trọng công sức của mình. Không đem truyện đi nơi khác (nếu có nhớ ghi tên mình =]]~). Tuyệt đối không chuyển ver.

- Tất cả đều chém gió, có lỡ trùng thì mình cũng ứ biết...

- Sẽ có hơi hướng đam mỹ khá nhiều (vì mình toàn đọc đam =]]~)

Summary:

Tôi vô hình,nhưng lại phải lòng cậu ấy.

Vì tôi trong suốt,nên cậu không thể nhìn thấy tôi.

Vậy nên,tôi chỉ có thể kề bên cậu.

< Invisible Girl - Hatsune Miku>

_ _ _ _ _ _ _ _

Ngô Diệc Phàm không chết. Chỉ là anh đang ngủ_ Một giấc ngủ thật dài.

Linh hồn anh thoát xác,bay đi lang thang,dõi theo đóm sáng kì lạ cho đến khi nó lụi tàn. Không ai thấy anh,biết anh,kể cả cậu_ Hoàng Tử Thao. Nhưng không sao, điều ấy không hề gì,chỉ cần anh biết anh đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, thế là quá đủ cho Diệc Phàm này rồi.

- - - - - - - - - - - - - - - - -

Chap 1. << The Earth Revolves Around The Sun - Nell>>

7:30. Thứ bảy < Phố Lộc Châu >

Những tia nắng sớm chiếu xuyên qua ô cửa sổ,đậu trên gương mặt ngái ngủ của Hoàng Tử Thao,cậu nhăn mặt lầm bầm những âm thanh khó hiểu rồi vặn vẹo xoay lưng lại với cửa sổ. Định thần 5 phúp, Tử Thao gãi đầu ngồi dậy: "Mấy giờ rồi trời?"

-Chết tiệt,lại trễ rồi!!!!_Tiếng hét thất thanh vang lên,làm mọi người trên đường đồng loạt ngước nhìn lên tầng hai của căn nhà nhỏ.

- Đồ đồng hồ chết tiệt,xem ngày hôm nay ta có tiễn vong mi không! Thứ yếu sinh lí,bất lực,@#*$€[£..._Tử Thao lật đật mặc áo,vơ hết giấy tờ trên bàn vào cặp.

- Tại em thôi,trách ai được,báo thức reng điên cuồng mà em còn ngủ,anh đành tắt giúp_Diệc Phàm thảnh thơi ngồi vắt chéo chân trên sô pha,vẻ mặt vừa tỉnh dậy.

- Aishh,không kịp ăn sáng rồi_Mở toang cửa,Thao tiểu thụ của chúng ta bắt đầu cắm đầu chạy vì tiền thưởng chuyên cần. Thực tội nghiệp nha~

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

12:45 < Công ty Galaxy >

Sáng đã chạy hộc hơi đến công ty,ngay cả ăn sáng cũng không kịp,đói muốn xanh mặt! Đã vậy còn lấy nhầm sấp tài liệu cần giao! Bị lão đầu hói xả cho một chập,nước miếng văng đầy mặt. Tử Thao cảm thấy số kiếp mình thật bi thảm.
Đứng nghiêm chỉnh khoanh tay hứng gió trên sân thượng,cậu tự vấn bản thân đã làm gì nên tội.

Chợt ở phía sau có một lực đạo đập thẳng vào vai,khiến cậu xém chúi nhũi ra khỏi lan can. May mà người đứng sau kéo lại kịp

- Hey! Đào Đào. Của cậu đấy_Biện Bạch Hiền đung đưa hộp cơm trước mặt Tử Thao

- Bạch Hiền à,cậu xém giết tớ đấy!_Tử Thao vuốt ngực để trấn an bản thân

- Xì! Cho xin đi! Cái này của cậu.

- Ai mua vậy?_Tử Thao vừa mở hộp cơm ra vừa hỏi.

- Tớ đấy_Bạch Hiền meo meo cười nhìn Tử Thao

- ..._ Tử Thao dùng gương mặt đạt tiêu chuẩn "trời có sập ta cũng không tin" nhìn Biện Bạch Hiền.

- Aishh. Thể loại biểu cảm gì thế kia. Cậu coi tớ là loại người không biết quan tâm bạn bè thế cơ à! Mà quả thực đây không phải tớ mua._Bạch Hiền cong mỏ nói. - Lúc nãy đi vệ sinh xong thì thấy cái hộp trên bàn,ghi là đưa cho cậu.

- ..._ Tử Thao tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Hiền.

- Tớ nói thật mà! Có cái giấy note dán trên đó ghi là "Ăn ngon miệng",có cả hình trái tim nữa! Tớ không lừa cậu đâu._Bạch Hiền đưa tay chỉ lên trời,bộ dạng "Tớ nói láo,tớ sẽ chết" thì Tử Thao mới dừng dùng ánh mắt ấy nhìn cậu. Bạch Hiền bỗng cảm thấy rất muốn móc mắt của Tử Thao.

- Không ngờ gấu trúc cậu cũng có người thích_Bạch Hiền chẹp miệng nhìn Tử Thao.

- Đương nhiên là có! Tớ đường đường tiêu soái,đẹp trai ngời ngời thế mà_Tử Thao cười hì hì.

- Ờm,cứ cho là tớ đang quan tâm những thứ hư cấu đó đi. Cơ mà thôi,cậu ăn đi,tớ đi trước,có hẹn với Xán Liệt_Bạch Hiền giơ tay chào rồi lập tức chạy biến

Tử Thao đơ mặt nhìn theo bóng Bạch Hiền. "Ơ hay,cái thằng này."

Lắc đầu tặc lưỡi. Tử Thao nhìn xuống hộp cơm,cậu gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Cũng ngon. Tử Thao vừa nhai vừa suy nghĩ ."Thích mình?" Tử Thao lắc đầu cười khổ,ánh mắt chợt xa xăm.

Hoàng Tử Thao là gay. Cậu biết từ khi lên lớp 10. Lúc đó,Tử Thao đang thích một anh đàn trên. Cậu biết anh là thẳng,nên chỉ dám ôm ấp tình đơn phương,lặng lẽ ngắm anh mỗi ngày. Tuy nhiên tình cảm cứ ngày một nảy nở cho đến khi không kím lại được. Ngày 1/4,cậu thu hết can đảm hẹn anh ra tỏ tình,cho dù có bị từ chối thì cũng có thể nói "đó chỉ là trò đùa". Nhưng bất ngờ,anh đồng ý. Cậu sung sướng đến tận trời mây,mặt cười tươi như hoa nở,cười đến cơ mặt đều bị đơ. Và liền sau đó là những chuỗi ngày mà cậu chìm sâu vào trong chăm sóc của anh. Bằng đầu óc của một đứa học sinh cấp 3,kèm theo một tâm hồn "thiếu nữ", Tử Thao đã từng nghĩ, cậu và anh sẽ sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời.

Tuy nhiên. Phải,TUY NHIÊN,Tử Thao đã nhận ra rằng "Anh" không phải là "Anh" mà cậu đã mong tưởng,mà "Anh" chính là một thằng khốn nạn!

Cậu vẫn còn nhớ rõ hôm ấy,anh ở phòng y tế với đám bạn, vừa làm tình với con gái vừa chà đạp lên tình cảm của cậu.

- Thằng gay đó thật kinh tởm,haha. Nó thậm chí còn muốn cưới tao đấy!

"Thằng gay đó thật kinh tởm"

"Thằng gay đó thật kinh tởm"

"Thằng gay đó thật kinh tởm"

"Thằng gay đó thật kinh tởm"

Câu nói ấy khắc sâu vào tâm trí cậu,"Thằng gay đó thật kinh tởm" . Sáng hôm sau,Tử Thao chia tay tên khốn ấy và hàng tặng kèm hậu chia tay là một trận nhừ tử,có ai từng nói với "Anh" rằng cậu biết kungfu chưa nhỉ?

Cứ tưởng mọi chuyện đã xong,nhưng chưa được vài tuần sau,cậu phải hứng chịu thứ mà cậu không bao giờ ngờ tới. Tất cả mọi người biết cậu là gay! Thời đó ở ngoại ô,người ta cho đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần,là biến thái,cho nên cậu bị cô lập...

Nghĩ tới đây,Tử Thao hít một ngụm khí lạnh,cậu không dám nhớ tiếp,cái quá khứ đó như thể ác mộng đeo bám cậu,càng cố quên,nó lại càng hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua. Cậu luôn tự trách bản thân: "Tại sao hôm đó,mình không hiếp tên đó tới chết nhỉ?"

Nắm chặt tay,để móng tay bấm chặt vào da thịt đến đau điếng,Tử Thao mới bình tâm lại.

Diệc Phàm không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Tử Thao,nhẹ nhàng ôm cậu,nói lời an ủi

- Không sao cả rồi,tất cả đã qua,giờ em đã có tôi bảo vệ,có Bạch Hiền an ủi. Em không cần phải sợ._Diệc Phàm vỗ lưng Tử Thao,anh biết,cậu không thể cảm nhận được anh,nhưng anh vẫn an ủi cậu. Diệc Phàm thấy mình bây giờ thật ngu ngốc,tuy vậy,anh vẫn không buông cậu.

Thật muốn xem phản ứng của Diệc Phảm khi biết nội tâm đầy đen tối của Tử Thao
_ _ _ _ _ _ _ _

8:00 << Alone Again - Big Baby Driver>>

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ,cậu giật mình. Văn phòng tối om chỉ còn bàn làm việc của cậu vẫn sáng,có lẽ chăm chú quá nên cậu quên mất giờ tan tầm

Nhìn vào đồng hồ chỉ đúng 8h, cậu thở dài "Nên về thôi"

Dọn đồ trên bàn,cậu từ từ lê bước về nhà.

Trên đường về sẵn ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài chai bia. Vừa đi vừa uống. Bình thường Tử Thao sẽ tuyệt đối không động đến rượu bia,vì cái cảm giác lâng lâng khi say làm cậu thấy rất khó chịu. Nhưng hôm nay nếu không uống thì Tử Thao sẽ khó ngủ đến chết mất! Cậu không ngừng bức rức vì mọi thứ của ngày hôm nay. Ngửa cổ mà nốc hết chai này tới chai khác. Bước chân cậu dần xiêu vẹo,nghiêng trái nghiêng phải. Tâm trí bắt đầu mơ màng,hai mắt trĩu xuống thấy mỗi ánh sáng mà đèn đường hắt ra. Sau đó cái gì cũng không biết,chỉ cảm nhận được mình bế lên giường nệm êm ái,có ai đó ân cần kéo chăn cho.

- - - - - - - - - - - -

Chap 2 <<Brunch - Cho Hyung Woo ft. Ga In>>

8:00. Chủ nhật <Quán cafe XOXO>

- Leng keng

Âm thanh chuông cửa vang lên một tiếng rồi nhanh chóng hòa tan vào điệu nhạc trong quán.

Ngô Diệc Phàm chậm rãi bước đến bên bàn rồi nhẹ dịch ghế ngồi đối diện Tử Thao. Anh nhìn con người đang vùi đầu trong công việc mà không khỏi thở dài,tặc lưỡi.

Chuyện là hai ngày trước,Tử Thao đột nhiên bị sốt,phải nằm liệt ở nhà,tâm trí mơ hồ một mảng. Cho nên Bạch Hiền đã phải xin nghỉ giùm cậu,nhưng xui xẻo là lúc Bạch Hiền vừa xin xong,thì công ty lại phê duyệt dự án do tổ Tử Thao đề ra. Mọi người sức đầu mẻ trán,cố gắng làm việc,thậm chí trưởng phòng còn tìm tận nhà cậu để lôi đi làm.
Đã bệnh còn phải xách theo một đống công việc. Hoàng đại nhân đương nhiên mệt mỏi muốn chết,thân xác héo quắc,nhũng nhão như cọng bún thiêu,cho nên đêm vừa nhảy lên giường lập tức ngáy o o. Vâng,là NGÁY O O,không chỉ có O O mà còn rất TO,âm thanh đáng yêu đấy đã làm cho người bị bệnh đã vốn thính tay mà còn khó ngủ như Phàm đại nhân hi sinh cả buổi đêm chỉ để nhìn trần nhà.

- Tử Thao! 5ting!

Tự động viên tinh thần,Tử Thao quay cuồng với các số liệu trên màn hình.

- Ta hận! Tên nào đề ra cái dự án biến thái này!

Cậu nhăn nhó lầm bầm vài câu. Biểu cảm thay đổi liên tục. Mới nhếch mép đắc ý đó,liền quay sang nhăn nhó rồi bĩu môi.Đáng yêu đến nổi Diệc Phàm phải bật cười. Chỉ có điều,tiếng cười của anh,không ai nghe được.

Tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên,có ba cô gái bước vào quán. Khí chất của họ không khỏi khiến người ta ấn tượng. Vì thế Tử Thao nhỏ bé của chúng ta vừa ngước mặt lên đã phải si ngắm đến tận vài phút,không hề biết rằng có một không khí quỷ dị dần bao quanh mình. A~ Thật thanh tao. Không ngờ lại có người đẹp như vậy,thật giống thần tiên tỷ tỷ.
Đợi Tử Thao định thần để tiếp tục làm nhân viên chăm chỉ ít nhất cũng tốn hết 10p

Diệc Phàm ăn dấm chua ( aka hắn đang ghen ╮(╯▽╰)╭ ) bực tức,liền tỏa ra sát khí bừng bừng,hận không thể trừng trị con gấu trúc háo sắc ấy.

Tử Thao đang định tiếp tục làm việc thì lạnh run. "Mình mặc áo mỏng lắm sao?"

- - - - - - - - - -

- Cậu có để ý cậu con trai nhìn chúng ta lúc nãy không?

Nói rồi Tú Anh lén chỉ về hướng của Hoàng Tử Thao đang ngồi.- Nhìn si ngốc luôn hehe

- Hình như chỉ nhìn mỗi Du Lợi mà.

- Không,là cả ba mà ~.

Tách! Tách! Cô gái tên Du Lợi giơ máy ảnh lên chụp liền hai tấm.

- Oa! Sao cậu chụp lỗ liễu thế!

- Cảnh đẹp mà_Du Lợi cười lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp.

- Các cậu xem. Hì

Trong ảnh, một cậu trai tóc vàng đang xem tài liệu trên bàn. Ánh sáng từ cửa kính hắt vào,làm cho làn da hơi ngăm của cậu nổi bật,quyến rũ đến lạ thường.

- Rõ ràng bên ngoài trông cũng bình thường,nhưng lên hình thực câu dẫn a~

- Du Lợi à,máy ảnh bị hư sao? Có gì dính vào tấm ảnh kìa._Duẫn Nhi nheo mắt

-Có sao? Du Lợi khó hiểu nhìn Duẫn Nhi

Đang ngồi đối diện với cậu trai ấy là một bóng người gần như trong suốt. Tuy nhiên,vì máy ảnh khá tốt nên có thể nhìn rõ phần nào đó của gương mặt. Là một mỹ nam tử (aka trai đẹp)

Du Lợi hít một ngụm khí lạnh. "Ma sao? Ma sao? Cư nhiên ban ngày lại có ma sao!!! Tuy là đẹp trai nhưng là ma đó!"_nội tâm Du Lợi gào thét

- Ừm,chắc máy tớ hư rồi... Ha ha... Ha ha... Ha ha ha_ Ngửa đầu lên trời cười ba tiếng,đại não Du Lợi như ngừng hoạt động.

Thôi Tú Anh tò mò chưa hiểu chuyện gì xảy ra,liền đòi xem lại tấm ảnh đó. Du Lợi vội xóa hai tấm hình trong máy.

- Nga~ Du Lợi,cậu thực xấu,sao lại xóa chứ?!_Thôi Tú Anh bĩu môi bất mãn nhìn Du Lợi

- Thôi nào,Tú Anh,chúng ta gần tới giờ học rồi,đi thôi_Duẫn Nhi vừa nói vừa đưa mắt nhìn Du Lợi tái xanh mặt. - Du Lợi à,đi thôi.

- Phải... Đi thôi...

Lúc đi ngang qua bàn Tử Thao. Du Lợi đấu tranh tư tưởng,lượn hai vòng tới lui quanh bàn,rốt cuộc cũng quyết định lại gần Tử Thao nhẹ giọng nói:

- Cậu nên cẩn thận.

Rồi lập tức chạy theo Duẫn Nhi và Tú Anh phía trước. Mặc kệ Tử Thao đang ngồi nhìn theo mình với ánh mắt khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net