45. Cảm xúc vỡ òa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng mà, xin cậu đừng khóc..." Cảm nhận được cơ thể người kia đang không ngừng run lên, Park Jimin đau lòng an ủi nhưng cậu cũng sắp không kìm được cảm xúc nữa rồi.

"Chuyện này là thật sao? Ji...Jimin à cậu nói mình nghe đi" Vòng tay siết chặt lấy Park Jimin, Jeon Jungkook kích động đấm vào lưng cậu bạn.

"Sau khi biết tin anh Jin đã bảo mình lập tức book vé máy bay sang đây ở cùng cậu, anh ấy sợ cậu sẽ nghĩ quẩn, Jungkook à hiện tại đội cứu hộ đang tìm kiếm nên cậu phải thật bình tĩnh có biết không hả?"

"Bình tĩnh? Cậu biết mình đã mất Taehyung một lần rồi bây giờ lại bảo mình bình tĩnh? Các cậu...các cậu lại bày mưu lừa mình nữa đúng không? Kim Taehyung hiện đang ở đâu? Mình thề là lần này sẽ không tha thứ cho chú ấy!" Jeon Jungkook dứt khoác đẩy Park Jimin ra, ngón trỏ chỉ thẳng vào chóp mũi cậu bạn, giọng nói đầy chất vấn.

"Jungkook bình tĩnh! Jeon Jungkook bình tĩnh lại!" Jimin quát lên, cậu muốn người kia có thể lắng nghe những gì cậu nói, tâm lý của Jeon Jungkook đã bất ổn một lần nếu còn tiếp tục thì khác nào dồn cậu ấy vào chỗ chết.

"..." Hành lang một giây trước còn ồn ào náo loạn bây giờ đã im thin thít một cách đáng sợ. Jungkook lặng người, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn Park Jimin, cậu bất lực lắm, hiện tại mọi thứ trong đầu đang rất hỗn loạn, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Bình tĩnh lại có được không?" Jimin nhỏ nhẹ đưa tay lau nước mắt cho cậu.

"Đưa mình về Hàn được chứ? Mình muốn về Hàn..."

"Được, nhưng cậu phải hứa với mình là không được kích động!"

"Ư...ừm..."

"Được rồi mình giúp cậu soạn đồ" Park Jimin ân cần đỡ Jungkook vào trong nhà, cậu cầu mong sao mọi chuyện có thể bình yên.

Chuyến bay cất cánh vào lúc 3 giờ chiều và đến 6 giờ sáng ngày hôm sau đã có mặt tại sân bay Incheon Hàn Quốc. Kim Nam Joon đã đợi sẵn từ sớm để đưa cả hai về lại biệt thự cùng chờ đợi tin tức bên phía đội cứu hộ.

"Jungkook muốn ăn gì không? Từ chiều hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì đó" Park Jimin lo lắng quay sang hỏi.

"Không cần đâu"

Suốt quãng đường đi Jeon Jungkook không khác gì người mất hồn, cậu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi môi cũng đã khô khốc từ lâu nếu còn tiếp diễn như thế thì cậu trai ấy có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Thấy vậy Kim Nam Joon cũng không đành lòng, hắn đem một ít bánh trên xe đưa cho Park Jimin, hắn không muốn có thêm một người vì Kim Taehyung mà ngã bệnh.

"Ăn chút đi nếu không thì cơ thể cậu chịu không nổi đâu"

Miếng bánh ngọt được đưa vào miệng nhưng Jeon Jungkook lại chẳng cảm nhận được vị gì cả, mọi thứ xung quanh giờ đây thật nhạt nhòa, thật vô vị.

"Anh Nam Joon, đưa em đến chỗ anh Jin đi"

"Nhưng mà..."

"Em muốn đến đó"

Kim Nam Joon cũng không muốn làm khó cậu, hắn bẻ lái sang hướng khác. Ngoài bến cảng xe cảnh sát đã vây kín, bọn họ đang tiến hành trục vớt xác máy bay. Trong bầu không khí lạnh buốt cắt da cắt thịt của mùa đông khiến ai cũng khó chịu, gió biển vô tình thổi mạnh lại càng làm cho nhiệt độ hạ xuống thấp hơn.

"Khoác áo vào bên ngoài lạnh lắm" Jimin đem áo choàng đưa cho Jungkook, cậu còn cẩn thận giúp cậu bạn mặc vào, giờ đây Park Jimin chỉ biết làm những gì tốt nhất cho bạn mình xem như xoa dịu cõi lòng của người con trai ấy ngay lúc này.

"Seok Jin!"

"Sao mấy đứa lại đến đây?" Nghe tiếng Nam Joon gọi mình, anh bất ngờ quay đầu lại.

"Em đưa Jungkook đến..." Hắn ta áy náy vì cãi lời anh nhưng Nam Joon không còn sự lựa chọn nào khác.

"Thằng bé đâu?"

"Đang cùng Jimin đi vào ạ"

Hình bóng chàng trai gầy gầy bước từng bước nặng nề đi về phía mình khiến Kim Seok Jin không khỏi nhói lòng, anh biết cậu nhóc này đã phải chịu khổ vì em trai mình nhiều như thế nào, người làm anh như anh cảm thấy thật hổ thẹn.

"Sao em không về nhà nghỉ ngơi?" Seok Jin chạy đến bên cậu, anh phụ Jimin đỡ lấy Jungkook.

"Đã tìm thấy Taehyung chưa ạ?" Dù bản thân có thành ra như thế nào thì câu đầu tiên cũng là Kim Taehyung, Jeon Jungkook luôn đặt người đàn ông ấy lên vị trí hàng đầu, cậu yêu anh hơn yêu chính bản thân mình.

"Báo cáo chỉ huy hiện tại đã trục vớt thành công xác máy bay. Chúng tôi phát hiện phi hành đoàn đã kịp nhảy dù ra khỏi máy bay trước khi nó phát nổ nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích" Kim Seok Jin chưa kịp trả lời thì giọng của một anh cảnh sát trẻ đã vang lên, anh ta chạy đến trước mặt người đàn ông đứng tuổi nghiêm nghị nói lớn.

"Anh...anh nói gì? Đã kịp nhảy dù sao?" Jeon Jungkook dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng đi đến hỏi, cậu mệt mỏi đến đứng còn không vững, giọng nói yếu ớt cất lên khiến ai cũng phải xót xa.

"Chúng tôi tìm thấy balo nhảy dù trôi trên biển, chắc chắn đã kịp nhảy ra ngoài, chúng tôi sẽ dốc hết sức tìm kiếm nạn nhân nên người nhà đừng quá lo lắng!"

Tiếp nhận được câu trả lời thì cũng là lúc Jeon Jungkook gục ngã, cậu như con búp bê bằng rối, cả người mềm nhũn ngất đi cũng may Kim Nam Joon đã kịp đỡ lấy.

"Đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi, Jungkook đã kiệt sức rồi" Kim Seok Jin cau mày vội vàng đề nghị.

"Yoongi đâu rồi ạ?"

"Yoongi cùng Ho Seok theo tàu cứu hộ ra khơi tìm kiếm, em về nhà lo cho Jungkook và mẹ Seo giúp anh, có tin tức anh sẽ báo ngay cho em, nhớ là đừng để Jungkook kích động đấy!"

"Dạ em biết rồi" Dứt câu Park Jimin cũng gấp rút chạy theo Kim Nam Joon.

Ngoài biển mọi người vẫn đang làm việc hết công suất, do thời tiết khó khăn nên việc tìm kiếm cũng trở nên gian nan hơn bao giờ hết.

"Phải tìm kiếm được nạn nhân trước 3 giờ chiều nay, mặt trời xuống núi thì nhiệt độ cũng giảm đi đáng kể!" Chỉ huy ra lệnh.

"Mình vừa nhận được tin Jungkook book vé bay về Hàn rồi, hiện tại cậu ấy đã được anh Nam Joon đưa về biệt thự" Min Yoongi sau khi nhận được tin nhắn của Park Jimin thì quay sang nói với Jung Ho Seok.

"..." Tiếp nhận được tin Ho Seok lại càng thêm căng thẳng, cậu chắp tay trước ngực cầu nguyện, mong cho những điều tốt đẹp nhất đến với bạn mình. Jungkook đã phải chịu khổ quá nhiều rồi, cậu không muốn có thêm bất kỳ sự việc tồi tệ nào chà đạp người con trai mong manh ấy nữa.

"Báo cáo chỉ huy tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

Cảm xúc vỡ òa, tất cả như bỏ được gánh nặng trên vai xuống, dù chưa thấy người đâu nhưng khóe môi ai cũng đã vẽ nên một đường cong tuy không hoàn mỹ nhưng lại rất nhẹ nhàng.

"Hiện tại tàu cứu hộ C đã đưa tất cả vào đất liền, phi hành đoàn đã may mắn hạ cánh trên một xác tàu trôi dạc, đội ngũ y bác sĩ đang dưỡng ấm cho bọn họ, không thiệt hại về người"

"Được rồi chúng ta cũng nên trở về thôi!"

Các con tàu cùng nhau cập bến trong niềm hân hoan, Kim Taehyung cùng mọi người bước lên đất liền, ai nấy cũng không khỏi xúc động chào đón người thân trở về sau chuyến đi bão táp.

"Mặc thêm áo vào! Em còn lạnh không? Nếu còn thì lấy luôn áo của anh" Kim Seok Jin sốt sắng khoác cho Kim Taehyung thêm hai ba lớp áo dày cộm, anh khẩn trương định cởi luôn áo của mình ra nhưng đã bị Taehyung ngăn lại.

"Em thay đồ rồi, bác sĩ cũng đã tiêm thuốc và chườm túi nóng nên mọi thứ đều ổn anh đừng lo cho em" Kim Taehyung bật cười, nhìn Kim Seok Jin bây giờ lại gợi nhớ đến thời thơ ấu, dù không phải anh em ruột nhưng Seok Jin lúc nào cũng lo cho anh từng li từng tí.

"Không sao là tốt! Không sao là tốt!" Kim Seok Jin vì vui mà không kìm được nước mắt, anh chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như thế này, cảm giác mất người thân nó kinh khủng lắm.

"Em về rồi anh khóc cái gì?" Kim Taehyung quở trách nhưng giọng điệu lại ân cần vô cùng.

"À Jungkook đang ở biệt thự, thằng bé vừa nghe tin đã đặt vé bay về ngay trong ngày hôm qua"

"Em ấy sao rồi anh?"

"Jimin bảo thằng bé không chịu ăn uống nên dẫn đến kiệt sức, lúc nãy Jungkook có ghé qua nói chưa được vài câu thì đã ngất đi, Nam Joon đưa cả hai về biệt thự rồi chúng ta cũng nên về thôi mẹ lo cho em lắm đó"

"À anh, anh giúp em làm một việc có được không?"

"Việc gì?"

Kim Taehyung tỏ ra thần bí ghé sát vào tai Kim Seok Jin thì thầm, không biết đã nói với nhau những gì nhưng trông Kim Seok Jin có vẻ rất vui.
_________________

Fic này sẽ có thêm 2 extra nha quý dị, hiện tại tui đã hoàn xong bản thảo lun rùi bây giờ chỉ việc up lên nữa thôi.

Trái tim yếu đuối hông có viết SE được, năm 2019 tui thử viết rồi nhưng cuối cùng vẫn phải bẻ lái thêm 2 chap nữa để thành HE. Bà nào đòi tui cho cái hẹn thì tranh thủ nha, sửa soạn rồi chúng ta đi uống tà tữa nà :333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net