𝟚.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như con ngay lập tức nhận ra mùi của đối phương, đó chắc chắn sẽ là bạn đời của con, dù cho có có gắng che giấu thứ mùi đó đến đâu, con cũng vẫn sẽ nhận thấy được mùi hương của người ấy"

Phu nhân Kim đã nói như vậy với Taehyung vào năm hắn vừa tròn 18 tuổi.

Và cũng từ đó cho đến tận bây giờ, Kim Taehyung luôn tìm kiếm nửa còn lại của cuộc đời mình. Hắn luôn có thể dễ dàng nhận ra những mùi nước hoa nồng nàn trên người họ để che đi mùi hương thực sự của một Omega, nhưng hắn chỉ có thể ngửi độc mùi nước hoa, còn lại thì không có mùi gì nữa cả. Mỗi lần gặp mặt một Omega như vậy, Taehyung lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng vì vẫn chưa thể gặp được một nửa kia của cuộc đời mình...

Thế mà,

Ông trời cũng thật là biết chọn thời điểm phù hợp ghê gớm.

Bất chợt ngày hôm nay, ở bệnh viện quốc gia Seoul, ngay trong căn phòng bệnh mang màu trắng lạnh lẽo này-

Kim Taehyung hắn, lại gặp được người ấy, một nửa định mệnh mà số phận đã định đoạt, chàng Omega mà hắn vẫn miệt mài tìm kiếm bao lâu nay...

ra là một chàng bác sĩ đẹp trai mà lại còn giỏi giang nữa, quả nhiên là nhờ có phúc trời ban mà.

...

Kim Seokjin vừa nghe Taehyung nói vậy, liền nhanh chóng dồn hết lực về hai đôi tay mà đẩy hắn ra xa. Anh nhíu mày tỏ rõ vẻ chán ghét trên khuôn mặt, hơn nữa là mùi hương ấy ngày càng nồng hơn rồi đi. Thứ mùi hương của hoa bốn giờ vẫn cứ xộc thẳng lên mũi Seokjin khiến anh phải nhăn mặt không biết đã là lần thứ bao nhiêu, nhưng thứ mùi này ngày càng nồng đậm hơn làm anh cũng chẳng thể cầm cự được lâu hơn nữa.

"Kim Taehyung! Mau kiềm mùi hương của cậu lại!"

"Sao phải vậy? Tôi thấy hương hoa bốn giờ cũng quyến rũ mà nhỉ?"

Vừa nói với một chất giọng tà mị, hắn lại vừa tới gần anh hơn nữa. Cú đẩy vừa rồi của Seokjin cũng khá mạnh, có vẻ như anh thực sự tứ giận rồi, nhưng Taehyung hắn nào quan tâm? Hắn chỉ biết một điều rằng, trước mặt Kim Taehyung hắn, ngay lúc này, chính là Omega của hắn.

"Tôi nghĩ cậu phải biết rất rõ, rằng nếu một Omega không phát tình thì tin tức tố của Alpha vẫn không ảnh hưởng gì cả"

Seokjin vừa đưa tay ngang mũi phẩy phẩy cho đỡ bớt mùi xộc lên mũi, vừa quát lớn-

"Nhưng tôi nghĩ là sẽ sớm thôi?" – Kim Taehyung giở giọng điệu lưu manh, tay chỉ tới nơi đũng quần của Seokjin mà liếm môi cười cười – "Anh đang cương lên kìa?"

"Cậu..."

Kim Seokjin chính thức nghẹn họng không nói được thêm lời nào, khuôn mặt cũng liền đó mà phớt hồng vì ngại ngùng. Nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, chỉnh lại chiếc áo blouse trắng đặc trưng của các bác sĩ, anh lấy tay che đi gần nửa khuôn mặt, ho khù khụ chống đối-

"Là do tin tức tố của cậu quá nồng..."

"Anh vừa thừa nhận mình là Omega"

Taehyung lấy tay vuốt ngược tóc lại, nở một nụ cười ranh mãnh mà thẳng thắn chặn họng Seokjin bằng một câu nói khiến anh chẳng-thể-nào-chối-cãi-nổi lần thứ hai trong ngày.

"Nghiêm túc đi, cậu có muốn tiêm không?" – Mặt Seokjin liền đanh lại, đen sì như vừa bôi than lên mặt. Anh thực sự rất tức với Kim Taehyung rồi đấy, rốt cuộc đến đây có chịu nghiêm túc tiêm ngừa không thì bảo?

"Tất nhiên là có, không phí lắm"

Được chính tay Omega của hắn tiêm cho thì còn gì hạnh phúc hơn nữa!? Taehyung quả là có phúc quá mà.

Một mũi tiêm ngừa lên cánh tay rất nhanh đã xong xuôi hết cả, Kim Taehyung có hơi nhăn mặt vì buốt tay sau khi tiêm, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ ngay sau đó.

Anh chàng bác sĩ sau khi hoàn thành xong công việc cũng liền ngay lập rời đi tức khiến Taehyung có hơi thất vọng, nhưng không sao, dù gì thì hôm nay chơi đùa thế cũng quá đủ với chàng bác sĩ rồi. Để xem lần sau, liệu hắn có kiềm lại được bản thân mà không đè ảnh ra không nữa? Cũng còn chưa biết được...

___

Mang trong mình một mớ cảm xúc hỗn độn, Kim Seokjin sau khi hoàn thành xong mũi tiêm thì liền rời đi, chạy thẳng tới nhà vệ sinh mà thở hồng hộc như vừa mới chạy marathon về vậy.

Chẳng lẽ...

Kì phát tình đến rồi?

Tại sao lại phải tới ngay đúng lúc này thế? Lại còn bị ở bệnh viện, ngay trong giờ làm việc, anh đến phát điên lên mất! Seokjin cố gắng trẫn an bản thân rồi cố gắng vắt óc suy nghĩ xem liệu có thứ gì có thể tác động đến bản thân khiến kì phát tình đến sớm hơn chu kì hay không...

Chắc chắn là do mùi tin tức tố của tên kia đã kích thích tới cơ thể anh rồi!

Nhận thấy được cả cơ thể mình đang dần nóng bừng lên như bị sốt rét, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn hơn, Seokjin cảm thấy như hơi thở của mình sắp bị rút cạn vậy. Anh cố gắng ghi nhớ xem bản thân đã để lọ thuốc ức chế ở đâu, liền đó cũng tìm kiếm loạn xạ ở trong túi áo và cả túi quần...

Không có!?

Kim Seokjin chợt cảm thấy như cả thế giới trước mắt sụp đổ, bây giờ mà nhanh không có thuốc ức chế thì anh sẽ nguy hiểm mất! Vò đầu bứt tóc cố gắng nghĩ ra cách nào đó để lấy thuốc, anh chợt nhớ tới một người có thể giúp đỡ mình ngay lúc này.

Đôi tay vì lo lắng mà ướt đẫm mồ hôi, từ từ rút ra chiếc điện thoại yêu quý của mình, Seokjin cố gắng ghi nhớ từng chữ số trong dãy số điện thoại của thằng nhóc trợ lí của mình. Anh vừa nhấn nút gọi đi, vừa cầu trời khấn đất rằng mình đã nhớ đúng, nếu như mà có lỡ gọi nhầm cho ai khác thì chắc anh phải chấp nhận cái số mệnh sống dở chết dở của mình mất.


⊶ Just for you by Mint Choco ⊷



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net