Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chắc cũng chỉ độ bảy, tám tuổi thôi, người ngợm gầy gò nhỏ xíu, có lẽ là bướng bỉnh làm sai chuyện gì nên phải quỳ gối trước các trưởng bối chịu phạt. Kuroo cười tự trấn an mình, xem xem vị thiếu gia kiêu căng này lúc bị người lớn dạy dỗ thì có chịu ngoan ngoãn hay không.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Thập Nhất và cả những trưởng bối đang hiện diện trong điện khiến Kuroo sợ hãi đến mức phải há hốc mồm.

Người đàn ông quen mặt kia đọc một câu gì đó như thần chú mà Kuroo không thể hiểu nổi, Thập Nhất đang quỳ liền cầm lên một con dao nhỏ đặt sẵn trên mặt đất. Khoảnh khắc mấy câu khó hiểu kia vừa dứt thì có người gõ phách ra hiệu, thiếu gia nhỏ tuổi lạnh lùng giơ con dao lên cao, sau đó... 'xoẹt' một phát rạch một đường vào cổ tay mình.

Những bậc trưởng bối xung quanh vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, không một ai tỏ ra ngạc nhiên trước hành động này của Thập Nhất, giống như đã diễn ra cả trăm lần rồi. Người nào đang khóc thì vẫn cứ thế khóc, kẻ đạo mạo vẫn đạo mạo, người đoan trang vẫn đoan trang.

Từng dòng máu tươi nóng hổi tí tách chảy ra từ cổ tay mảnh khảnh, rơi xuống chiếc cốc bằng đồng trước mặt. Thập Nhất dường như bấy giờ mới cảm thấy đau, vai nhỏ hơi run lên, nhưng tuyệt nhiên không hề kêu khóc.

Còn đâu điệu bộ bướng bỉnh kiêu căng thường ngày? Đừng nói là một thiếu gia vốn được chiều hư, càng đừng nói tới xuất thân hoàng thất, cho dù là một đứa trẻ con nhà bình thường cũng sẽ không nhẫn nhịn giỏi đến vậy...

____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net