Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu tươi tí tách chảy, chẳng mấy chốc đã đong đầy cái cốc bằng đồng.

Người đàn ông quen mặt nọ bước tới bên cạnh, bàn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Thập Nhất. Sau đó, ông ta bưng chiếc cốc bằng đồng chứa đầy máu tươi của đứa nhỏ lên.

Tiếng gõ phách lại tiếp tục vang lên liên hồi, ông ta giơ cao cốc máu trong tay, miệng lại bắt đầu rầm rì đọc gì đó không rõ. Tất cả mọi người trong điện đều vô cùng tập trung hướng mắt về phía người đàn ông nọ, dường như đã quên mất Thập Nhất nhỏ bé vẫn đang quỳ ở kia tự ôm lấy cổ tay chưa được cầm máu.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn bóng lưng gầy gò của quỷ nhỏ một mình quỳ nơi đó, Kuroo bỗng nổi cơn xúc động muốn xông vào bế bé con đi.

Tiếng phách chấm dứt cùng lúc với mấy lời rầm rì vô nghĩa của người đàn ông nọ. Chẳng lẽ những người này đang dùng máu tươi của trẻ con để thực hiện một nghi thức kỳ quái gì sao? Nhìn Thập Nhất mới bảy, tám tuổi đã tự cắt cổ tay mình lấy máu đến mức thành thục như vậy, Kuroo tự hỏi sao họ lại có thể lạnh lùng đến thế?

Người đàn ông nọ bước tới gần Hoàng hậu, cúi đầu thành kính, hai tay dâng lên chiếc cốc bằng đồng. Bà ta mỉm cười đón lấy nó. Hành động tiếp theo khiến Kuroo không khỏi mở to mắt kinh hãi.

Máu tươi sóng sánh đầy trong cốc, Hoàng hậu ung dung ngửa cổ uống cạn.

Dạ dày Kuroo cuộn lên, tự hỏi bà ta là giống loài gì? Và những kẻ còn lại sao có thể bình tĩnh đến vậy?

Một người là cha, một người là mẹ, khoanh tay ngồi đó chứng kiến con mình cắt máu dâng lên cho người khác.

Nhưng tại sao?

Hoàng hậu uống xong thì hài lòng giao cốc lại cho người đàn ông nọ. Đoạn bà ta bước tới bên cạnh Thập Nhất, lại xoa xoa đỉnh đầu đứa nhỏ. Bà ta mỉm cười, khí sắc hồng hào, bờ môi đỏ mọng không phân biệt nổi do màu son hay là máu tươi.

"Ngoan."

Hoàng hậu chỉ khen ngợi một câu, song thân của Thập Nhất và đám tùy tùng đã vội vàng cúi rạp cả người như không dám lãnh nhận ân huệ này.

Duy chỉ có Thập Nhất là vẫn thẳng lưng quỳ ở đó. Một tên hầu cận của Hoàng hậu thấy đứa nhỏ này không cúi đầu tạ ơn khi được khen ngợi bèn hung hăng bước tới đẩy nó té sấp xuống sàn. Hành động quá thô lỗ hung hăng, Hoàng hậu thấy vậy bèn mở miệng quở trách tên hầu cận của mình.

Thập Nhất được bà ta dìu lên quỳ thẳng trở lại. Vết thương trên cổ tay có vẻ liền lại khá nhanh, máu không còn chảy nhiều như lúc đầu, nhưng vẫn tí tách nhỏ giọt, thấm vào y phục đỏ của nó không để lại dấu tích nào.

Thấy vết cắt dữ tợn trên cổ tay Thập Nhất kết vảy một cách nhanh chóng, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Hoàng hậu không hề ánh lên chút ngạc nhiên, trái lại là vẻ sợ hãi ghê tởm.

"Quả nhiên là loài quỷ!"

Vai Thập Nhất hơi run lên khi nghe được câu nói đó từ miệng Hoàng hậu. Kuroo quả thực không dám tin vào tai mình. Hắn muốn liều mạng nhảy xuống chất vấn bà ta một phen, lại phát hiện cơ thể không được tự do hành động theo ý mình. Có vẻ người đem Kuroo đến đây đã giới hạn hành vi của hắn trong một khuôn khổ nhất định, không cho phép hắn tự ý phá vỡ câu chuyện.

Hoàng hậu bước ra ngoài, tùy tùng cùng những người khác trong điện đều theo sau, gian nhà rộng lớn phút chốc chỉ còn lại một mình thiếu gia bé nhỏ.

Thập Nhất chùi máu dính đầy tay vào quần áo, cho tới khi giọng nói của mọi người xa dần rồi biến mất hẳn, mới chậm chạp xoay người lại hướng mắt ra phía bên ngoài Trung Môn Lang.

Một bóng người đứng đó chắn mất tầm nhìn, tiểu thiếu gia hơi giật mình vì không biết người này xuất hiện từ lúc nào. Thập Nhất nheo mắt vì ngược sáng, mất một lúc lâu mới nhận ra người tới là ai.

"Ngươi là mèo sao? Cứ nhảy thoăn thoắt trên mái nhà như vậy coi chừng có ngày té gãy cổ."

"Người biết nãy giờ tôi đều ở trên đó sao?" - Hắn hơi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của đứa nhỏ này.

Kuroo đang trong hình hài đứa nhóc độ tầm mười tuổi, mặc trang phục chuyên dùng để luyện võ, vải vóc thô sơ một màu đen, cũng không che giấu được gương mặt sáng sủa khôi ngô.

Hắn bước vào bên trong, ánh mắt lướt qua cổ tay của Thập Nhất. Vết cắt đã kết vảy, có lẽ bắt đầu lên da non nên hơi ngứa ngáy, thiếu gia nhỏ tuổi cứ lấy móng cào cào chỗ đó đến đỏ ửng.

Cũng không biết tại sao cơ thể lại tự cử động, Kuroo cúi người bế ngang Thập Nhất lên, cứ thế chạy thục mạng ra ngoài.

Chạy một mạch đến cây cầu nhỏ khuất người qua lại, hắn mới đặt thiếu gia xuống.

Thập Nhất được đặt ngồi trên thành cầu, xoay người vươn tay chồm xuống hồ muốn hái đài sen. Kuroo lo lắng thiếu gia lọt xuống nước, nhưng cũng không muốn ngăn cản đứa nhỏ vui chơi, vì vậy chỉ có thể đứng thật gần, hai tay mở ra sẵn sàng trong tư thế bảo vệ.

Đài sen mới hái xanh mướt bị ném vào tay Kuroo, Thập Nhất hất mặt ra lệnh hắn bóc hạt cho mình.

Gió đêm thổi lồng lộng, Kuroo thoăn thoắt lột từng hạt sen trắng ngà đã được cẩn thận lấy hết phần tim đắng ra, đặt giữa lòng bàn tay đầy vết chai của mình, hơi cúi đầu dâng lên. Vẫn như những lần trước, Thập Nhất một ngón cũng không buồn nhúc nhích, cứ thế cúi xuống ăn trực tiếp trên tay đối phương.

Bất ngờ có một tên lính canh đi ngang qua, nhìn thấy hai người liền lập tức hùng hổ bước tới, không nói không rằng giơ chân đạp Kuroo một cú ngã dúi dụi.

Thập Nhất giơ tay muốn đỡ lấy hắn nhưng không kịp. Mặt Kuroo đập xuống đất, lỗ mũi chảy máu.

Tên lính vốn là người trưởng thành trong khi Kuroo thì đang ở trong hình hài đứa trẻ mười tuổi, hắn không thể chống cự, bị đạp thêm cho mấy phát, lại chỉ lo lắng nhìn Thập Nhất đang ngồi một mình trên thành cầu không có ai trông chừng.

Lo cái gì thì y như rằng xảy ra cái đó, Kuroo còn chưa kịp hét lên, thiếu gia vậy mà một phát từ trên thành cầu ngã nhào xuống hồ nước lạnh.

Tên lính nọ hoảng hồn, vội vàng thả Kuroo định nhảy xuống cứu người, nhưng thằng nhóc này còn nhanh chân hơn, thoắt một cái đã phóng xuống nước.

Thập Nhất chìm dưới làn nước cũng không buồn vẫy vùng, giống như biết chắc mình sẽ được cứu.

Thiếu gia bị rớt xuống hồ, tên lính canh kia sợ mình bị liên lụy, ngó quanh quất một hồi không thấy ai liền vội vàng chuồn mất.

Kuroo chẳng mấy vất vả đã đưa được Thập Nhất lên bờ, hắn vỗ nhẹ lên lưng đối phương để ho hết nước trong phổi ra ngoài. Gió đêm thổi qua, hai cơ thể ướt nhẹp không hẹn mà cùng lạnh run.

Ấy vậy mà Thập Nhất lại bật cười.

"Đồ nhát chết!" - Câu này là dành cho tên lính canh lúc nãy hùng hổ đánh Kuroo giờ đã chạy mất kia.

Kuroo thấy thiếu gia không còn ho nữa thì mới cúi xuống bế lên, sợ gió lớn nên ôm người càng chặt hơn, một mạch chạy về Tây viện.

Phía trước Tây viện luôn có rất nhiều lính canh. Gần về tới thì Thập Nhất ra lệnh cho Kuroo thả mình xuống, nhưng hắn không chịu, khăng khăng muốn đưa người đi tới nơi về tới chốn.

"Liều mạng!" - Thập Nhất mắng hắn.

"Làm sao bằng thiếu gia?" - Kuroo cười nhưng giọng lại chẳng hề vui: "Lúc nãy người cố ý rơi xuống hồ để tên kia không đánh tôi nữa chứ gì?"

Người được hỏi không thèm trả lời hắn.

Kuroo giao Thập Nhất lại cho hầu cận, còn mình thì bị tên lính canh khác nắm cổ áo lôi đi lãnh phạt vì dám to gan tiếp xúc với Thập Nhất thiếu gia. Hình phạt là năm mươi roi, nhưng hắn không sợ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Hắn bị người ta lôi đi xềnh xệch, vẫn không quên rướn người hét lên với Thập Nhất:

"Thiếu gia, đừng để bị cảm lạnh nhé!"

Tên lính canh thấy Kuroo dám lớn tiếng nói chuyện với chủ nhân bèn tát một cái đau điếng lên mặt hắn. Thập Nhất nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ hỏi người hầu bên cạnh danh tính của tên lính canh nọ rồi âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Kuroo bị tên đó lôi đến một khoảng sân rộng, chính giữa có một cái bục gỗ. Hắn bị bắt quỳ lên đó, cởi áo, lưng trần chịu phạt. Hai tên lính cao to trưởng thành tay cầm trượng gỗ dài, thay phiên nhau quất lên người một thằng nhóc mới mười tuổi. Kuroo cắn răng không rên một tiếng. Lưng bị đánh mãi cũng muốn chai lỳ, nhưng mồ hôi tuôn ra cộng thêm việc cả người ướt nhẹp do mới từ dưới hồ nước lên, gió đêm thổi qua khiến hắn nổi từng cơn buồn nôn ớn lạnh, cuối cùng cũng đổ gục trước khi lãnh đủ năm mươi roi.

-

Khi Tsukishima tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Vừa mở mắt đã bị cơn đau đánh úp, cả người mệt đến mức không nhúc nhích nổi. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Kuroo đang ngủ ngồi bên cạnh giường, chân mày nhíu rất chặt, có lẽ đang mơ thấy chuyện gì đó không được vui. Biết Kuroo vẫn an toàn lành lặn, nó yên tâm khép mắt lại định tiếp tục nghỉ ngơi để cơ thể mau chóng hồi phục.

Ai ngờ chỉ một cử động nhỏ xíu đó của nó thôi cũng khiến Kuroo bừng tỉnh từ trong mộng. Hắn thấy Tsukishima hơi hé mắt thì vui mừng chồm tới, trong phút chốc tựa như chưa thoát ra khỏi giấc mơ, hai tay ôm lấy gò má tròn tròn lạnh lẽo, lo lắng hỏi:

"Trong người thế nào?"

"Em không sao. Chậm nhất trưa mai là khỏi hẳn."

"Sao em lại liều mạng vậy?" - Kuroo một câu hỏi hai ý tứ, vừa trách quỷ nhỏ, vừa trách cả Thập Nhất.

Nhưng mà Tsukishima thì không biết, nó lấp liếm:

"Thỉnh thoảng thôi."

Nếu không phải nó đang bị thương thì Kuroo đã cốc cho nó một cái đau điếng rồi. Rõ ràng là ngay từ bé xíu đã luôn tự coi thường mạng sống mình, kênh kiệu khó gần, bây giờ còn thêm cả tật nói dối nữa, không biết đứa nhỏ này được dạy dỗ kiểu gì, nhìn chỗ nào cũng hỏng.

Hắn lật chăn lên xem xét mấy vết thương trên người Tsukishima, đau lòng hỏi: "Không phải em liếm là vết thương sẽ tự lành sao? Hôm bữa em cũng làm vậy với anh mà?"

"Không đâu. Chỉ dùng được với người khác thôi."

"Chữa được cho người khác còn chính mình thì không? Loại năng lực vô dụng gì vậy?" - Kuroo bức xúc.

"..." - Tsukishima nghĩ nếu là ngày xưa thì nó sẽ phạt Kuroo nhịn đói ba ngày vì dám to gan mắng chủ nhân.

Ngoài cửa sổ, tên quỷ Tadashi nghe tiếng trò chuyện thì thò cái đầu vào muốn xem xét tình hình. Thấy Tsukishima đã tỉnh, nó hào hứng:

"Tốc độ hồi phục cũng ra gì đấy!"

Kuroo nghe tiếng nói thì ngoảnh lại, chỉ thấy mỗi cái đầu của Tadashi còn mình mẩy thì vẫn đang ở bên ngoài. Hắn không chắc tên quỷ này đã thực sự quy thuận Tsukishima hay chưa nên cảnh giác đứng dậy, theo phản xạ che chắn cho quỷ nhỏ trên giường.

Lúc không đánh nhau thì Tadashi luôn ở hình dạng bình thường, có điều kéo cái cổ dài hơn ba mét từ ngoài vào tận giường chỉ để nói chuyện thì cũng kỳ dị quá. Thế nên khi bị Tsukishima lườm thì nó mới chột dạ rút ngắn cái cổ xuống bớt một mét.

"Tôi chỉ muốn nói là sáng tới giờ đã đuổi đi không biết bao nhiêu con quỷ tép riu rồi. Nói thật hai người rất gây tò mò cho mấy thứ bẩn thỉu quanh đây đấy, nhất là ông anh này nè!" - Tadashi vừa nói vừa hất mặt về phía Kuroo.

Tsukishima nghe vậy thì cau mày tức giận. Mặc dù ngày nào nó còn ở đây thì ngày đó Kuroo vẫn được an toàn, nhưng quỷ nhỏ rất tham lam, nó không muốn bất kỳ đối tượng nào dòm ngó đến người của mình dù là với mục đích gì.

Quỷ nhỏ lồm cồm ngồi dậy, gật đầu với Tadashi ra hiệu cho nó có thể rời đi, còn cực kỳ lịch sự cảm ơn vì đã thay nó bảo vệ Kuroo. Tadashi cười phất tay bảo chỉ là chuyện nhỏ, dù sao cũng không sứt mẻ gì, đoạn vẫy tay tạm biệt rồi biến mất.

Đúng lúc này, điện thoại Kuroo lại vang lên. Người gọi tới là Bokuto:

"Sao hôm nay lại trốn tiết nữa? Giáo sư "sát thủ quần đen" cảnh cáo chuẩn bị cho ông rớt môn của bả kia kìa! Ông sắp toi rồi!"

Kuroo gãi đầu gãi tai, tâm trí rối bời, dù sao thì với sinh viên việc học vẫn quan trọng nhất.

Giọng Bokuto rất to, Tsukishima nghe nội dung cuộc nói chuyện rõ mồn một, lại còn thấy biểu hiện lo lắng của Kuroo, nó túm chặt ga giường giận dữ tỏa sát khí:

"Sát thủ quần đen là ai vậy?"

Bokuto bên kia điện thoại im lặng ba giây. Anh ta nhận thức rõ ràng câu hỏi vừa rồi không phải là từ Kuroo. Giọng nói dễ nghe này chắc chắn là của một đứa nhỏ tuổi hơn. Bokuto híp mắt tỏ vẻ nghi ngờ:

"Ông đang ở với ai thế? Khỏi cần lừa tôi."

Tsukishima nghe hỏi thì hốt hoảng bịt mồm. Nó quên không ẩn thân đi rồi.

Kuroo thấy gương mặt quỷ nhỏ bối rối thì đâm buồn cười. Hắn xoa xoa đỉnh đầu Tsukishima, ung dung trả lời Bokuto:

"Bảo bối mới nhặt được."

Tsukishima dỏng tai hết cỡ lắng nghe, có chút ngượng ngùng sau khi bị hắn gọi là "bảo bối".

Kuroo cảm thấy câu này của mình rất bình thường nhưng Bokuto đầu dây bên kia đã làm một tràng nôn mửa cực kỳ khoa trương. Chắc là nôn xong được tám chục bãi rồi mới bắt đầu quay sang mắng:

"Bà mịa nó ông đây có yêu đương cũng chưa dám sến như vậy!"

"Yêu... yêu đương cái gì?" - Kuroo lắp bắp sừng sộ.

"Chứ ai là bảo bối của ông?" - Bokuto một bên mắng Kuroo, một bên nói với qua điện thoại: "Bé ơi, thằng cha này ế hai chục năm nay, em yêu nó chính là cứu vớt đời trai của nó rồi đấy!"

Kuroo nào có bao giờ dám nghĩ tới chuyện yêu đương gì với Tsukishima, lập tức chối bay biến:

"Yêu cái đầu ông! Có câm đi không?"

Tsukishima nghe được câu này thì lại nằm bẹp xuống giường cuộn người lại, kéo chăn qua đầu nhắm mắt muốn ngủ.

"Chiều mai đi chơi bóng rủ em ấy theo cùng nhá?" - Bokuto hào hứng gợi ý.

"Cái này còn phải hỏi em ấy có chịu gặp ông không." - Kuroo đáp, nghĩ bụng tới lúc đó sẽ phối hợp với quỷ nhỏ dọa chết thằng cha này.

Cả hai ồn ào thêm mấy câu nữa thì cúp máy. Kuroo vừa buông điện thoại liền quay sang giải thích với Tsukishima:

"Em đừng có để bụng nha, thằng bạn anh nó trêu đấy!"

"Để bụng cái gì?" - Quỷ nhỏ không buồn chui ra khỏi chăn, chỉ rầm rì hỏi lại.

"Thì... thì..." - Kuroo đứng bứt tóc cả buổi cũng không biết thì là thì cái gì.

"Em muốn ngủ!" - Tsukishima lại cuộn người thêm một chút. Nó vẫn còn mệt, bản tính lì lợm nổi lên, không muốn tranh cãi, cũng không muốn nghe ai giải thích điều gì.

Kuroo chẳng hiểu sao lại thấy trong lòng buồn bã khó chịu, nhưng lại không biết nguyên do. Hắn trèo lên giường, muốn gỡ chăn của Tsukishima ra giải thích cái gì đó mà chính hắn cũng không biết.

"Ngày mai... đi chơi với bọn anh không?"

"..."

"Bọn anh chơi bóng chuyền, vui lắm! Mỗi đội một bên lưới, bên này đập bóng qua bên kia nhảy lên chắn. Nếu em không biết thì chơi cùng anh, anh chỉ cho..."

"..."

Kuroo hào hứng kể, không biết Tsukishima trong chăn lại âm thầm dụi mắt.

Nó cảm thấy Đội trưởng của nó bây giờ hình như đã là của kẻ khác mất rồi.

Không còn thương nó, không nhớ ra nó, cũng không quan tâm đến nó.

Kuroo ngày xưa một giọt bùn cũng không muốn làm văng lên chân Tsukishima.

Kuroo ngày xưa luôn ôm nó nhảy thoăn thoắt khắp ngõ ngách dinh thự, cho dù có phải chịu phạt cũng muốn đích thân bế nó về tận Tây viện.

Kuroo hiện tại chẳng hề nhìn ra Tsukishima không thể tự bước đi, dù cả hai đã ở cạnh nhau được một đoạn thời gian không hề ngắn.

Đúng vậy, Tsukishima từ nhỏ đã không thể tự đi. Không phải dị tật bẩm sinh, mà là nó bị người ta nguyền rủa ngay từ thời điểm mới lên năm. Ở cái độ tuổi loắt choắt tung tăng nhảy nhót không ngừng ấy, Tsukishima bị cưỡng ép tước mất khả năng đi lại.

Quỷ nhỏ nghĩ đến đây lại bất giác rùng mình. Đó là một trong những ký ức nó không muốn nhớ lại nhất.

Lúc còn sống thì không thể đi, chỉ có thể nhờ người giúp đỡ.

Lúc chết rồi vậy mà lại hay, có thể tự do bay tới bay lui.

Thế nhưng khả năng thăng bằng trên chân của nó đã không thể cứu vãn. Vậy nên nó mới rất dễ té ngã, nó rất sợ phải đứng, nói chi đến chơi cái trò bóng chuyền gì đó.

Để giữ cho đôi chân tránh khỏi bị thoái hóa do không thể hoạt động, Kuroo đã cần mẫn từng đêm lẻn vào Tây viện mà xoa nắn cho Tsukishima, còn học được từ đâu mấy chiêu châm cứu bấm huyệt, giúp nó có thể cử động một chút, tuy vậy vẫn không cách nào đi lại được.

Khi chính nó cũng muốn ghét bỏ đôi chân vô dụng này, thì Kuroo lại nâng niu trên tay mà chăm sóc.

Khi những người trong dinh thự đều thì thầm sau lưng về sở thích ăn mặc quái đản của nó, chỉ có mình Kuroo bảo rằng nó thích mặc kimono của nữ thì cứ việc mặc, còn tự đặt khẩu hiệu bí mật giữa hai người, lén lút ám chỉ gọi nó là "giai nhân". Lúc bị Tsukishima chất vấn từ đó sao lại dùng cho một thằng con trai, Kuroo trả lời rằng "giai nhân" chỉ đơn giản là "người đẹp".

Khi người người đều cho rằng nó là quỷ, chỉ có một mình Kuroo xem nó như bảo bối mà giữ gìn.

Tsukishima biết rõ nó không thể đòi hỏi Kuroo bây giờ vẫn phải giống hệt như xưa, dù vậy nó cũng không ngăn được bản thân bất giác thấy buồn.

Nhưng buồn thì buồn, nó cũng không bao giờ có ý trách móc Kuroo. Đội trưởng của nó là bất khả xâm phạm, cho dù là chính bản thân nó cũng không được. Bởi vì kể từ sau sự việc đó, Kuroo trong lòng nó đã một bước trở thành thần. Đừng nói không thương yêu nó, cho dù vị "thần" này có ghét bỏ nó, nó cũng sẽ một lòng cuồng tín say mê.

Tsukishima nghĩ vậy liền chậm chạp ló ra khỏi chăn. Nó he hé đôi mắt vàng ươm nhìn Kuroo, lựa lời mà nói:

"Em... nhặt bóng."

"Hở?" - Kuroo nghệt mặt ra: "Nhặt bóng gì?"

"Tức là... bọn anh chơi bóng chuyền gì đó... em ở ngoài, nếu bóng bay mất thì em nhặt về..." - Tsukishima không biết diễn tả vai trò đó ra làm sao, nó thậm chí còn không biết chơi bóng chuyền thì có cần người nhặt bóng hay không.

Kuroo ngớ người mất mấy giây mới phì cười, vươn tay xoa cái đầu tròn tròn của Tsukishima: "Cũng được, em không thích chơi thì cứ ngồi ở ngoài, không cần nhặt bóng, làm trọng tài cho tụi anh cũng được."

"Trọng tài?" - Quỷ nhỏ chớp mắt, đây là khái niệm hoàn toàn mới cần được tiếp thu.

"Là em sẽ chấm điểm, phân định xem đội nào thắng hay thua đó."

"A... cái này được!" - Tsukishima hai mắt sáng bừng, trong lòng ấp ủ âm mưu sẽ thiên vị cho đội Kuroo, dìm cho đội đối phương thua khỏi ngóc đầu lên luôn.

Kuroo không biết trong lòng con quỷ nhỏ này đang tính toán cái gì, chỉ thấy vẻ mặt nó thoáng chốc đã hào hứng trở lại. Hắn cười thầm trong lòng, nghĩ bụng đúng là trẻ con dễ dụ.

-

Hôm sau là một ngày đẹp trời. Nắng chiều nhàn nhạt, chút mây chút gió. Nơi bãi đất trống mà cả bọn hay tụ tập chơi bóng, Tsukishima đu toòng teng trên người Kuroo, từ sau lưng hắn chậm chạp ló cái mặt phiên bản kinh dị ra, mỉm cười vẫy tay chào Bokuto.

Akaashi đứng hình tại chỗ, quả bóng trên tay mất khống chế rơi bộp xuống đất. Kenma thì đã diện kiến quỷ nhỏ rồi nên cũng chả ngạc nhiên mấy, liếc qua bản mặt nham nhở của Kuroo liền biết ngay là tên này bày đầu. Bokuto bị dọa cho té ngửa ra sau, lắp ba lắp bắp một hồi không biết mình bị ảo giác hay gì, lại trông thấy vẻ mặt sợ hãi đến biến sắc của Akaashi thì tự xác nhận rằng bản thân không hề nhìn lầm, suýt thì lăn đùng ra chết ngất.

Một màn ra mắt cực kỳ hoành tráng.

Quỷ nhỏ thích thú với màn chào hỏi này vô cùng. Nó nở nụ cười rất chi là gian manh sau lưng Kuroo, vui vẻ tới mức muốn bay lên, nghĩ bụng ngày nào cũng được dọa chết ngất mấy người này như vậy thì hay biết mấy. Ai bảo bọn họ dám thân thiết với Kuroo của nó cơ?

___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net