Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì em đã giết tất cả bọn họ." - Tsukishima ung dung đáp, thè lưỡi nhỏ lười biếng liếm mấy vệt bánh kem dính trên đầu ngón tay.

Lần này thì Kuroo đã phải mất hơn một phút để tiêu hóa thông tin.

Bên trong cái dinh thự đó từ trên xuống dưới ít nhiều cũng phải hơn trăm mạng người chưa kể đội quân cận vệ cùng ám vệ được nuôi xung quanh. Vậy mà Tsukishima lại có thể điềm tĩnh nói rằng chính mình đã ra tay kết liễu toàn bộ?

Hoặc là quỷ nhỏ này bốc phét, hoặc là nó thực sự máu lạnh và tàn khốc.

Hay tệ hơn là...

"Bọn họ... đã làm gì em sao?" - Kuroo lựa chọn thử tin tưởng Tsukishima trước. Dù vậy, hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân lớn tới mức nào mới khiến cho một cậu thiếu gia được nuông chiều đến sinh hư như quỷ nhỏ lại có thể làm ra được hành vi diệt tộc.

Tsukishima nghe câu hỏi của Kuroo thì đưa ánh mắt lên nhìn thẳng vào hắn. Miệng nó nhếch thành một nụ cười có vẻ trào phúng, nhưng cả người lại hơi rụt vào, cảm giác như đang bị cô độc bao phủ. Bàn tay trắng bệch với móng vuốt nhọn hoắc còn đang dính mấy vệt bánh kem của quỷ nhỏ bỗng vươn ra, muốn chạm vào mặt Kuroo, cẩn thận, dè dặt, như thể sợ người đàn ông cao xấp xỉ mét chín đang ngồi trước mặt nó là bong bóng xà phòng, thoắt một cái sẽ tan biến vậy.

Thú thật thì Kuroo cũng chỉ hành động theo bản năng. Nhìn mấy móng vuốt sắc nhọn đó vươn tới trước mặt mình, mà trên đó biết đâu chừng hẵng còn sót lại máu tanh của hơn trăm mạng người sống trong dinh thự, hắn không thể nào bình tĩnh nổi, theo bản năng hơi lùi lại tránh né một chút.

Bàn tay của Tsukishima dừng lại giữa không trung, tia hụt hẫng vụt qua dưới đáy mắt nhanh chóng bị quỷ nhỏ giấu đi.

Đến lúc Kuroo nhận ra thì có lẽ hơi muộn rồi, Tsukishima đã đem mấy ngón tay ngượng ngừng của mình thu lại, chẳng biết làm gì, đành giả vờ vén tóc ra sau tai.

Trái tim Kuroo siết nhẹ một chút, hắn không kịp nghĩ ngợi gì đã chồm tới giữ chặt lấy cổ tay Tsukishima. Cổ tay khẳng khiu, lạnh toát, nhìn kỹ một chút sẽ thấy rõ từng sợi mạch máu chạy dưới da, ngoằn ngoèo như bộ rễ.

"Anh... tỉa bớt móng tay cho em nhé?" - Kuroo ho một tiếng chữa ngượng, chẳng hiểu sao lại hèn nhát muốn lấp liếm bao biện cho hành động tránh né vừa nãy của mình.

Tsukishima giật phắt tay ra, ngắm nghía bộ móng vuốt kiêu hãnh một chút, mắt híp lại lườm Kuroo lấy lệ, cuối cùng vẫn đồng ý để người đàn ông ấy tỉa bớt "vũ khí" của mình.

Quỷ nhỏ duỗi thẳng tay ra trước mặt Kuroo, cằm hơi hếch lên, ra hiệu đồng ý.

Tên ngốc kia mừng như vớ được cơ hội lấy công chuộc tội, nhanh chóng đứng dậy đi tìm dụng cụ bấm móng, không biết rằng Tsukishima cũng chỉ đang chiều theo ý hắn chứ thật lòng chẳng muốn ai động vào bộ vuốt của mình. Thứ này tuy nhìn thì đúng là có hơi đáng sợ, nhưng dùng để tự vệ cũng rất tốt. Mới mấy hôm trước thôi Tsukishima còn dùng tay cắt được cổ một thằng quỷ nhãi nhép.

Ý định của Kuroo là sửa soạn cho Tsukishima vẻ bề ngoài bình thường một chút, sau đó sẽ bảo quỷ nhỏ hóa thành người, đưa nó ra ngoài chơi.

Ý định của Kuroo cũng là muốn Tsukishima không cần phải cố sắm cho mình một vẻ bề ngoài đáng sợ. Quỷ nhỏ dễ thương đến mức Kenma cũng phải công nhận, việc gì phải dọa đông dọa tây?

Cho dù là bởi vì tính cách của quỷ nhỏ máu lạnh tàn nhẫn, hay do cuộc sống trước đây của Tsukishima quá tối tăm, thì Kuroo cũng đều muốn giúp nó tìm lại được bản chất thiện lương của chính mình sau khi đã lấy mạng nhiều người đến vậy. Kuroo nghĩ hắn sẽ cố gắng giúp Tsukishima làm một con quỷ nhỏ "tử tế" hơn, ngộ nhỡ ngày nào đó thần linh tìm đến hỏi tội cũ, biết đâu nó sẽ được hưởng khoan hồng?

Sống trong thế giới của nhân loại, Kuroo không biết kể từ khi Tsukishima quyết tâm bám theo miếng vải rách nơi góc áo hắn, rời khỏi dinh thự mà đến đây, mỗi ngày quỷ nhỏ phải đối mặt với những thứ gì.

Hồn phách của Tsukishima mang theo linh khí, oán khí cùng sát khí rất nặng, gần như là "đối tượng bị truy nã" của thần, là kẻ thù của bọn đạo sĩ pháp sư, là miếng mồi ngon béo bở của mấy con quỷ khác. Trước giờ nó vẫn ở lỳ trong dinh thự, tuy là bất đắc dĩ, nhưng cũng bởi vì nơi đó rất an toàn. Cũng may Tsukishima khá lợi hại, gặp kẻ thù yếu thì nó đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ, đụng đối thủ mạnh thì nó ẩn thân hoàn hảo đến độ quỷ thần cũng khó mà tìm ra được.

Mấy cái móng nhọn hoắc rơi xuống theo từng tiếng kềm bấm tách tách, Kuroo nâng hai bàn tay Tsukishima lên, nhìn ngắm thành phẩm mười ngón xinh xẻo gọn gàng, hài lòng lấy khăn mềm lau qua một lượt.

"Làm sao em có thể giết được từng ấy người chỉ với hai bàn tay này nhỉ?" - Kuroo hỏi Tsukishima mà cũng như tự hỏi chính mình.

Quỷ nhỏ chưa kịp đáp thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động lạ. Tay nắm cửa chính bỗng tự xoay. Kuroo không hiểu chuyện gì, hốt hoảng theo bản năng chạy tới giữ chặt cánh cửa.

Đột nhiên, một tiếng 'CHOANG' thật lớn vang lên từ phía cửa sổ bằng kính. Giữa ban ngày ban mặt mà gió lớn như thể muốn thốc cả cái rèm cửa lên. Kuroo quay lại, nhìn thấy Tsukishima đang xoay lưng về phía mình, mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Thân hình quỷ nhỏ lơ lửng giữa không trung, khí đen tỏa ra quanh cơ thể nó, không còn hương hoa sen dễ chịu thân thuộc mà là một cảm giác xa lạ đáng sợ. Sống lưng Kuroo bất giác lạnh toát, không biết đó chính là oán khí cùng sát khí, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị đè nén đến mức khó chịu. Những con quỷ vặt vãnh trước đây cố tiếp cận cũng chưa bao giờ khiến Kuroo có cảm giác kinh khủng đến vậy.

Tiếng lạch cạch quái dị vang lên, Kuroo trợn mắt nhìn thứ đang tìm cách bò vào phòng mình từ ô cửa sổ bị phá vỡ.

Đó là một con nữ quỷ với hình hài thối rữa từ đầu đến chân, da thịt chảy ra theo từng chuyển động, lộ cả xương xẩu trắng hếu bên trong. Mùi hôi thối lập tức lấp đầy căn phòng ngay khi ả cho được một bàn tay vào mép cửa.

Tsukishima chỉ treo mình lơ lửng ở đó cũng khiến ả ta chùn chân không dám tiến đến. Cảm nhận được có tới hai vị khách không mời chứ không phải chỉ một, phút chốc quỷ nhỏ cảm thấy hơi căng thẳng.

Ban nãy cũng bởi vì nó bị nắm tay tới mức mất tập trung, nếu không bọn tép riu này cũng chẳng tiếp cận được gần đến vậy. Một con đang cố xâm nhập qua cửa sổ, con khác thì vẫn án binh bất động ở lối ra vào, có vẻ muốn chờ thời cơ. Tsukishima không có thời gian nghĩ nhiều, nó không cho phép những thứ bẩn thỉu đó chạm vào người của nó. Quỷ nhỏ hét một tiếng yêu cầu Kuroo tránh xa cửa chính. Bằng tốc độ kinh hoàng, nó lao tới chỗ con nữ quỷ đang tìm cách bò vào. Mấy ngón tay vừa mới được cắt tỉa gọn gàng 'phập' một tiếng đâm thủng hộp sọ của ả, nhấc bổng lên ném về phía lối đi, đúng lúc tên quỷ thứ hai phá được cửa chính chuẩn bị xông vào. Vì không có vuốt nhọn, Tsukishima phải dùng sức hơn bình thường, gân xanh nổi đầy trên cánh tay mảnh khảnh, dù vậy vẫn không khiến nó chậm mất một nhịp nào.

Con nữ quỷ thối rữa bị ném về phía cửa chính, xui xẻo lãnh trọn cú tấn công trực diện từ chính đồng bọn, ré lên một tiếng rồi toi mạng. Tro bụi đen ngòm bốc lên, xác ả tan biến như cái cách mà bọn quỷ cấp thấp vẫn bị tiêu diệt. Kuroo ban nãy đã nghe lời Tsukishima mà tránh sang một bên, nếu không thì chắc cũng lãnh đủ đòn tấn công của tên quỷ thứ hai này.

Con quỷ này nhìn thấy đồng bọn mình bị tiêu diệt dễ dàng đến vậy mà không hề mảy may run sợ. Nó chỉ tặc lưỡi tiếc rẻ, nghĩ bụng ban nãy nếu nhanh hơn một chút thì cái tên loài người kia đã lãnh trọn một chiêu của nó.

Trông nó còn dị dạng hơn ả vừa rồi. Gương mặt vừa dài vừa nhọn, cả người ốm nhách mỏng như tấm ván lại cao phải đến hơn ba mét, tay chân loằng ngoằng như xúc tu. Dù vậy thân hình đó có vẻ không hề gây cản trở gì cho nó, ngược lại còn khiến nó linh hoạt hơn hẳn ả kia. Nó cười quái dị rồi nhanh như chớp quất cánh tay dài ngoằng của mình về phía Tsukishima.

Tsukishima tránh được dễ dàng, nhưng cánh tay còn lại của tên quỷ nọ gần như đồng thời cũng quất về phía Kuroo đang đứng bên kia. Quỷ nhỏ trợn mắt. Nó giận dữ hét lên, không quan tâm đến bất cứ điều gì cứ thế lao về phía Kuroo.

Lập tức, tên quỷ dài ngoằng kia để lại được mấy vệt cắt sâu hoắm trên cơ thể quỷ nhỏ. Nó khoái trá nhìn Tsukishima chật vật vì phải vừa chống đỡ vừa bảo vệ tên loài người.

Tên quỷ này lúc làm người đã phải nhận cái chết rất tàn khốc. Nó rơi vào lò nung kim loại đang hoạt động, cả cơ thể bị kéo dãn và bốc cháy, chết không lời trăn trối. Bởi vì không biết kẻ nào đã đẩy mình vào lò nên mới chấp nhận làm quỷ hòng tìm ra thủ phạm để trả thù. Có điều trả được thù rồi nó mới phát hiện không đủ. Lúc còn sống nó chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị đồng loại chèn ép chà đạp đến cùng cực, chết làm quỷ rồi vậy mà lại có thể bắt nạt được kẻ khác. Chỉ cần nó giết được mấy con quỷ lợi hại thì có thể lập tức lấy được phần oán khí tích tụ của đối phương, nhờ đó mà ngày một mạnh hơn.

Bởi vì chết trong lò nung, cả cơ thể của tên quỷ này cũng nóng như dung nham. Nhưng Tsukishima nhanh nhẹn hơn và cũng liều mạng hơn, sau một hồi chiến đấu cũng tạm thời chiếm được ưu thế. Quỷ nhỏ cắn răng dùng hai tay chế trụ đối phương, mặc kệ lòng bàn tay mình bị đốt cháy đến tận xương, bốc khói như đang nắm phải nham thạch, vậy mà vẫn lỳ lợm không buông.

Kuroo đứng đó nhìn Tsukishima phải chịu đau đớn để bảo vệ mình thì cũng quên hết cảnh tượng đáng sợ trước mắt. Hắn cảm thấy một cơn tức giận khủng khiếp từ trong tim đang nhanh chóng lan ra khắp ngõ ngách linh hồn.

Hai con quỷ đang chiến đấu bên này đột nhiên nhận ra một luồng khí quái lạ phát ra từ phía Kuroo. Tên quỷ dài ngoằng kia có vẻ ngạc nhiên hơn Tsukishima, trong tích tắc mất tập trung nó lập tức bị quỷ nhỏ một tay bóp lấy cổ, vèo một cái tha nó bay ra ngoài tránh khỏi tầm ảnh hưởng tới Kuroo.

Nhìn thấy Tsukishima đang tích tụ sát khí vào tay còn lại, chuẩn bị tung đòn cuối cùng kết liễu nó, tứ chi dài ngoằng của tên quỷ nọ hoảng loạn quẫy đạp giữa không trung, cố ý đâm thêm vài nhát sâu hoắm lên da thịt đối phương. Thế nhưng mọi đòn tấn công loạn xạ của nó dường như đều vô nghĩa trước Tsukishima, cho dù mình đầy thương tích, sát khí của quỷ nhỏ vẫn không vì đau đớn mà thuyên giảm. Thậm chí dù còn chưa tung ra một đòn tấn công trực diện nào, chỉ với sát khí đặc quánh bao phủ xung quanh, Tsukishima cũng có thể bức tên quỷ kia hộc ra một ngụm máu đen ngòm.

Tên quỷ dài ngoằng bắt đầu lắp ba lắp bắp kinh hãi. Hình như hôm nay ra ngoài làm việc không xem ngày? Đụng phải một tên loài người bất bình thường và một con quỷ trông yếu nhớt vậy mà hóa ra lại mạnh khủng khiếp. Sau khi cân đo thiệt hơn, nó bắt đầu xuống nước van xin:

"Đừng... Đừng giết tao, tao thề sẽ không bao giờ động vào mày và tên loài người kia nữa!!!"

Tsukishima nghiêng đầu híp mắt nhếch môi, cả gương mặt hiện lên hai chữ "trào phúng". Nó nói:

"Mày đùa sao? Lại còn dám ra giá thương lượng? Mạng mày đang nằm trong tay tao. Nói tao nghe cách nào đảm bảo mày sẽ vĩnh viễn không thể động bàn tay bẩn thỉu của mày vào anh ấy, ngoại trừ giết chết mày ngay tại đây?"

Nói đoạn, quỷ nhỏ vung tay lên, sát khí cuồn cuộn đến nỗi khiến cho mây mù cũng muốn tụ lại giữa trời quang. Ngay trước khi Tsukishima tung ra sát chiêu cuối cùng, tên quỷ dài ngoằng kia cũng hét lên một câu tha mạng.

"Tadashi! Yamaguchi Tadashi!!! Đó là tên tao!!!"

Giao ước giữa loài quỷ với nhau, kẻ nào khai ra họ tên trước đồng nghĩa với việc phải chấp nhận mọi sự điều khiển chi phối của đối phương. Đổi lại, đối phương sẽ không được tự xuống tay kết liễu kẻ chịu chi phối.

Khai danh tính xong thì tên quỷ kia cũng không thèm giãy dụa nữa. Nó để mặc Tsukishima bóp cổ mình, tuyệt vọng biến trở lại về hình dạng con người ban đầu: là một cậu trai còn khá trẻ, độ tuổi lúc chết chắc cũng chỉ vừa đôi mươi, gương mặt hiền lành với mấy nốt tàn nhang.

Nó có chút buồn cười. Lúc còn sống đã phải chịu đựng bao nhiêu là oan ức trên đời, bị bắt nạt, bị cướp công, bị tranh giành lợi ích, nó đều hèn nhát không dám lên tiếng ho he, cuối cùng phải chết trong đau đớn. Đến lúc làm quỷ rồi mới cảm thấy bản thân dường như đã mạnh mẽ lên một chút. Nhưng chưa kịp hả hê vì cuối cùng cũng có thể chế ngự được kẻ khác, thì ngay lập tức bị một con quỷ lợi hại hơn đánh cho sắp mất luôn mạng quỷ, vĩnh viễn rơi vào hư vô không thể siêu sinh. Giờ đến họ tên cũng đã khai ra, phải tiếp tục sống một cuộc đời nhục nhã cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ.

Nghĩ đến đây, nó không thể ngăn mình rớt một giọt nước mắt.

Tsukishima giờ phút này tất nhiên không quan tâm kẻ thù nghĩ gì, nó chỉ một lòng muốn kết liễu đối phương. Nhưng bởi vì giao ước, nó không thể tiếp tục xuống tay giết chết tên quỷ này. Nếu phá vỡ giao ước, chính Tsukishima sẽ phải chịu đòn phản phệ. Quỷ nhỏ vô cùng tức giận, nó chỉ muốn giết, không muốn kết giao hay thu nạp bất cứ con quỷ nào. Lực tay nó gia tăng, chỉ muốn một phát bẻ gãy cổ tên quỷ mặt tàng nhang kia.

"Đồ thảm hại! Nếu bây giờ tao không trực tiếp giết mày mà ra lệnh cho mày tự sát thì mày sẽ thế nào?" - Tsukishima cảm thấy muốn cười hơn bao giờ hết.

Con quỷ tên Tadashi nọ tuyệt vọng nhắm mắt, biết mình không còn chút hy vọng sống sót nào.

Nhưng Tsukishima cũng biết tự lượng sức mình. Nó cảm nhận được nguồn năng lượng chống đỡ của mình đang dần cạn kiệt, tầm nhìn trước mặt lung lay lúc tỏ lúc mờ, mấy vết thương cũng bắt đầu truyền tín hiệu đau đớn kịch liệt lên đại não. Trước khi bất tỉnh, quỷ nhỏ chỉ kịp đưa ra mệnh lệnh đầu tiên cho Tadashi:

"Bảo vệ anh ấy!"

Điều duy nhất Tsukishima quan tâm là an nguy của Kuroo.

Kuroo đứng ở dưới sợ hãi nhìn lên. Hắn không biết diễn biến cụ thể của trận chiến, chỉ thấy quỷ nhỏ dường như đang chiếm thế thượng phong bỗng dưng buông tay, sát khí cuồn cuộn cũng tắt ngúm, trong khi tên quỷ dài ngoằng kia thì biến trở về hình dạng bình thường, trông cũng có vẻ vẫn lành lặn chưa hề sứt mẻ gì. Nhưng Kuroo cũng chẳng có thời gian để mà nghĩ ngợi dài dòng, hắn đỏ mắt lao tới, đón lấy Tsukishima đang từ trên không trung rơi xuống như diều đứt dây.

Trong đầu Kuroo chỉ nghĩ rằng quỷ nhỏ đã thất bại rồi, tất cả đều vì bảo vệ hắn. Nếu quỷ nhỏ chết, hắn nhất định sẽ không tha cho tên kia, sẽ chiến đấu đến cùng, dù cho có phải mất mạng thì chết rồi hắn cũng sẽ thành quỷ, sau đó lại lùng cho ra tên quỷ kia để tiếp tục tính sổ.

Kuroo gọn gàng đón được quỷ nhỏ, ôm nó trong lòng. Hai mắt Tsukishima nhắm nghiền, quần áo rách nát, lộ ra mấy vết thương cháy xém sâu hoắm đáng sợ. Hắn run rẩy gọi tên, lay người nó mấy lần, nhưng nó đều không nhúc nhích.

Tadashi đáp xuống, cách một khoảng xa đứng nhìn. Cái khoảnh khắc cuối cùng Tsukishima bất chấp tất cả dặn nó bảo vệ tên loài người này đã khiến Tadashi vô cùng kinh ngạc. Bây giờ, nhìn tên này hai mắt đầy tơ máu ôm Tsukishima trong tay, dù cho bản thân không có chút sức mạnh nào để đối phó, vẫn lỳ lợm ghì chặt lấy quỷ nhỏ không buông. Nó sống cả đời người chỉ để thấy cảnh đồng loại hãm hại lẫn nhau, đây là lần đầu tiên chứng kiến một con quỷ và một tên loài người lại muốn bảo vệ nhau đến vậy.

Tadashi nhìn từ xa cũng biết Tsukishima khá là thảm. Nó dợm bước tới, định giải thích một phen, chẳng ngờ vừa nhích một bước đã bị tiếng cảnh cáo của Kuroo chấn cho màn nhĩ ong ong. Không phải vì âm lượng, mà là sức nặng trong giọng nói của tên loài người này như thể có một năng lượng vô hình, khiến cho Tadashi phải đứng yên tại chỗ không dám manh động. Ban nãy lúc đánh nhau nó sơ suất để thua một phần cũng là vì nguồn năng lượng khó hiểu này.

Rốt cuộc nó đành đứng từ xa nói vọng tới: "Không sao đâu. Con quỷ của ngươi đã thắng rồi. Ta mới là kẻ thua cuộc! Có điều sau chuyến này chắc nó phải ngủ mấy hôm... Nhưng ngươi yên tâm đi, nó đã ra lệnh cho ta bảo vệ ngươi. Ta nhất định sẽ không làm trái lời đâu."

Kuroo không muốn nhiều lời với mấy con quỷ, chỉ có Tsukishima là ngoại lệ duy nhất của hắn. Hắn bế Tsukishima đứng dậy, xoay người trở vào trong nhà, ngoài trời gió rất to.

Đặt Tsukishima nằm xuống giường, Kuroo cúi gằm mặt cởi hết bộ quần áo đã rách nát vì giao chiến của quỷ nhỏ. Mới hôm trước lôi đi tắm vẫn còn lành lặn mà giờ đã chằng chịt vết thương, Kuroo chưa bao giờ hận đến vậy. Hận con quỷ kia một, hận chính mình bất lực mười. Nếu hôm sau một con quỷ lợi hại khác lại đến đây, chẳng lẽ Tsukishima vẫn phải tự mình chiến đấu đến tả tơi thế này? Hắn biết tốc độ hồi phục của loài quỷ nói chung và Tsukishima nói riêng là rất nhanh. Hắn từng chứng kiến vết bầm trên người quỷ nhỏ chỉ sau một đêm đã biến mất không vết tích. Nhưng hồi phục nhanh thì sao? Hồi phục nhanh thì có thể thoải mái để mình mẩy đầy vết thương như vậy hay sao? Khoảnh khắc bị cắt vào da thịt ai mà chẳng đau đớn như nhau?

Lúc sáng trời hẵng còn nắng đẹp, vậy mà giờ đã kéo mây ảm đạm. Bên giường, Kuroo ngồi nhìn quỷ nhỏ ngủ say. Ngoài kia, Tadashi vẫn đứng đó. Phần vì tò mò, phần vì giao kèo, nó toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ bảo vệ cho một người và cả một quỷ trong nhà.

-

Khi Kuroo mở mắt ra lần nữa, lại thấy toàn cảnh dinh thự tráng lệ hiện ra trước mặt.

Buổi chiều lộng gió, mấy cành dương liễu đong đưa quét xuống mặt hồ. Đàn cá chép tò mò bơi lên gần mặt nước, quẫy đuôi liên hồi khiến mặt hồ yên bình hôm nay dập dìu sóng.

Kuroo đang nấp trên mái nhà, nhưng không phải Tây viện quen thuộc. Từ vị trí này có thể nhìn được gần như toàn bộ kiến trúc tổng thể của dinh thự. Các đối ốc nằm đối xứng nhau, chạy dài theo hướng đông - tây. Giữa các gian đối ốc, ngay vị trí trung tâm là nhà chính tẩm điện bề thế. Hành lang dài nối các gian nhà hôm nay dường như tấp nập hơn mọi ngày. Lính canh rảo qua rảo lại liên tục, kẻ hầu người hạ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề hơn hẳn. Có vẻ hôm nay dinh thự đón tiếp một vị khách quý.

Nơi Kuroo đang nấp là một gian nhà lớn khác, nằm ở điểm giữa của hai hành lang dẫn tới khoảng sân rộng phía nam dinh thự. Theo lối kiến trúc thường thấy của Tẩm điện tạo thời Heian, Kuroo có thể đoán được đại khái khu vực này gọi là Trung môn lang - là nơi cử hành các nghi lễ của gia tộc.

Trong nhà có động tĩnh, Kuroo xuyên qua kẽ hở từ mái ngói mà quan sát tình hình bên dưới.

Thập Nhất Thiếu gia ở đó, vẫn mặc bộ kimono đỏ quen thuộc, tóc dài được buộc lên cao bằng một sợi dây lụa, quỳ ngay ngắn giữa gian nhà rộng lớn, trước mặt đặt một cái cốc nhỏ bằng đồng. Xung quanh là mấy vị ăn mặc phục sức lộng lẫy.

Đối diện Thập Nhất Thiếu gia là một vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Bà ta tọa trên vị trí cao nhất, khoác trên người thập nhị y lộng lẫy, loại trang phục cao quý nhất dành cho những người phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc và hoàng gia, tóc búi cao cùng trang sức cầu kỳ. Bên cạnh bà ta còn có hai tì nữ cùng hai lính hộ vệ. Nhìn trang phục của bọn họ, Kuroo có thể đoán ra đây chính là Hoàng hậu - chủ nhân Trung Cung, chính thất của Thiên hoàng đương thời. Có lẽ bà chính là vị khách quý hôm nay.

(Thời Heian Nhật Bản, nơi ở của hoàng hậu, hoàng thái hậu,... cùng các phi tần của Thiên hoàng được gọi là Trung Cung - theo Wiki)

Bên phải điện có một người phụ nữ khác cũng đang mặc trang phục nhiều lớp cầu kỳ. Tuy bà lựa chọn màu sắc đơn giản hơn, nhưng chất liệu gấm lụa cao cấp là không thể che giấu, tóc đen thẳng xõa dài, nhìn qua biết địa vị ắt hẳn là nữ chủ nhân của dinh thự này. Gương mặt của bà hiện lên vẻ vô cùng đau khổ, ánh mắt không rời Thập Nhất bé nhỏ đang quỳ giữa điện. Có lẽ bởi vì địa vị mà bà không thể để lộ ra quá nhiều cảm xúc, thế nhưng nước mắt vẫn không ngăn được mà lã chã rơi.

Ngay bên cạnh bà, là một người đàn ông trông đã ở ngoài độ tuổi ngũ tuần, mặt mày đạo mạo nghiêm trang, không nhìn ra biểu cảm gì. Đó hẳn là chủ nhân của dinh thự này, người đứng đầu gia tộc Tsukishima.

Ngoài ra còn có sự hiện diện của một người đàn ông khác trông cực kỳ quen mặt, tuổi tác cũng chỉ độ khoảng ba mươi, Kuroo vắt óc suy nghĩ mãi không nhớ ra được đã từng gặp ông ta ở đâu. Quần áo người đàn ông này trông khá bình thường, có lẽ chỉ là một viên quan nhỏ. Kuroo cũng không suy nghĩ nữa, ánh mắt lại trở về tập trung trên người Thập Nhất Thiếu gia.

Thập Nhất lúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net