12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi 16 là cánh cửa đầy cám dỗ, là ngọn núi mang tên trưởng thành, là lưng chừng của đi hay không, giữa tiếp tục hay là dừng lại. Nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi người ở thời điểm này đều ghét hai chữ: Trẻ con.

" Tối nay đi một chuyến sang Busan."

" Tại sao?"

Taehyung ném bóng về phía Seok Jin, nhíu mày tỏ ý không vừa lòng về phản ứng của anh. Hắn muốn một cái gật đầu ưng thuận hơn là một câu hỏi ngược lại.

" Đi rồi sẽ biết."

Seok Jin nhún vai, anh không rảnh phán đoán cảm xúc của người kia. Taehyung như vậy cũng đã hơn một tuần, không biết hắn uống phải cái gì mà tính cách đột nhiên trở nên dễ nóng giận khiến không khí câu lạc bộ trầm hơn hẳn.

Taehyung vặn cho vòi xả ở mức mạnh nhất, hắn cúi đầu, để cho dòng nước xối xả len đến tận cùng chân tóc. Taehyung hài lòng nhắm mắt hưởng thụ sự mát lạnh lan tỏa ra khắp cơ thể.

Dòng nước chợt dừng lại, Taehyung ghé sang bên trái nheo mắt nhìn, phát hiện ra kẻ chủ mưu là Seok Jin liền giật lấy chiếc khăn trên tay người kia. Hắn kéo căng khăn đập mạnh vào ngực bạn mình, nghe được tiếng kêu đau đớn đáp lại mới hài lòng xoa lên mái tóc ướt đẫm nước đang chạy loạn xuống mặt hắn. Taehyung quan sát từ trên xuống dưới Seok Jin, âm thầm lắc đầu.

" Cậu, đây, đây, đây và đây cần được nâng cấp. Cậu không có bộ nào khác ngoài những thứ này à? Tốt nhất là tớ sẽ tự chuẩn bị. Vậy nhé."

" Cái chỗ cậu định tới là nơi quái quỷ gì vậy?"

" javis."

Seok Jin tự nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, hoàn toàn vừa lòng với diện mạo của mình, nói đúng hơn, anh 100% hoàn hảo. Nếu trên đời này không xuất hiện một tên Kim Taehyung thì chắc chắn anh sẽ là người đẹp trai nhất trường Cao trung Gwangju rồi.

" Kim.Tae.Hyung! Cậu cho tôi mặc cái gì đây hả?"

Quần skinny đen bó sát lấy đôi chân thon nhỏ, áo cổ tim khoét sâu xuống tận ngực, điều đáng nói ở đây là chất liệu của áo. Vải lụa mềm mại lướt nhẹ trên thân thể, mát mẻ nhưng quá mỏng manh. Seok Jin gần như phát cáu, một tay luồn vào choker đang kẹp chặt vào cổ anh, lên tiếng trách mắng người đang bụm miệng cười khổ sở trên chiếc sofa. Taehyung cười đến chảy nước mắt, thực sự không ngấm nổi phong cách này của Seok Jin, nhưng khó trách, ai nói Seok Jin được hậu bối ưu ái chuẩn bị cho chứ. Hắn vất vả nhịn xuống trước khi đối phương xé tan bộ quần áo này, nhanh chóng xuất phát đến Busan.

" Được rồi. Nếu cậu còn định giữ im lặng về việc chúng ta sắp đến nơi nào thì tôi sẽ nhảy ra khỏi xe ngay lập tức."

Seok Jin cầm chặt tay nắm cửa, đe dọa người đang bình yên lái xe kia, một cách bất hợp pháp. Taehyung thờ ơ nhìn dáng vẻ xù lông của người kia, âm thầm bật chốt cửa, hắn nhếch mép, quay sang ghế phó lái bên cạnh mình, làm ra tư thế mời.

" Đệt. Thôi được rồi. Xin hãy cho em đi mà, Taehyung oppa?"

Taehyung nhìn Seok Jin trong bộ trang phục đó, trong dáng vẻ phát ớn kia thật khiến hắn muốn đấm mấy cái. Seok Jin nhìn phản ứng của hắn, mắt cong như vầng trăng khuyết, đôi môi đầy đặn dẩu lên, hai bàn tay không nhanh không chậm tiến lại gần.

" Dừng. Được rồi, được rồi. Tớ sẽ nói, dừng ngay hành động lại trước khi tớ sẽ cho cậu ngồi trong cốp xe."

" Có vậy chứ, Kim đội trưởng." - Seok Jin nhéo một cái thật đau vào má Taehyung, như một phần thưởng cho sự nghe lời.

" Là Lee Hwan."

" Lee Hwan? Tên đó vẫn cay cú vì thua chúng ta sao? Hắn có liên quan gì?"

" Hắn hẹn chúng ta đến lấy tiền cá cược trận đấu trước. javis, Busan."
Taehyung tăng tốc lao xe trên đường lớn, đôi mắt như loài chim ưng ghim thẳng về phía trước, đánh tay lái tránh những xe trước mặt. Lee Hwan chính là lý do khiến cả tuần nay hắn luôn trong trạng thái dễ nổi nóng. Tên họ Lee kia ngang nhiên khiêu chiến, thẳng thừng nói ra số tiền cá cược, đến khi bại dưới tay Kim Taehyung lại biến mất dạng. Taehyung đối với chuyện này không để ý nhiều, chỉ đơn giản nghĩ bị chó con liếm mặt. Nhưng gã kia không rõ mắc bệnh gì liền gọi điện công kích hắn. Taehyung của tuổi 16 là một chàng trai mới lớn, bồng bột và dễ kích động.

" Mẹ nó."

Hai người bước ra khỏi xe, một trước một sau đi về phía trước, Seok Jin kéo nhẹ gấu áo của Taehyung, nhỏ giọng nói.

" Này, chúng ta liệu vào được đây không?"

Taehyung không trả lời, hắn cũng không chắc quán bar ở Busan có cho học sinh cấp ba vào hay không. Hắn bất giác thẳng lưng, hai tay đút vào túi quần, ung dung đi về phía cửa. Hai tên canh gác dáng người cao to, một tên đứng chặn trước cửa, hất hàm về phía Taehyung.

" Chúng tôi là bạn của Lee Hwan."

" Tên?"

" Kim Taehyung."

Một tên cung kính mở cửa, cúi thấp người ra hiệu mời vào, hai người họ Kim liền nhanh chóng bước nhanh vào quán bar. Lee Hwan là con trai độc nhất của ông chủ javis, động đến cậu ta khác nào tự chặn đường sống của mình. Buổi tối hôm nay, gã đã được cậu chủ dặn dò để ý đến người tên Taehyung kia. Gã liền thức thời biết được người này không hề đơn giản, âm thầm dẫn cậu ta đến trước phòng của cậu chủ.

Seok Jin lần đầu một nơi náo nhiệt như vậy, liền mở to mắt quan sát khắp xung quanh. Mắt dừng lại nơi cô gái đang đứng trên bục cao sân khấu được đặt ở giữa. Cô ta để lộ khuôn ngực trần đầy đặn đang nhiệt tình nhún nhảy trước một đám đàn ông đang điên cuồng phấn khích bên dưới. Seok Jin rùng mình, trong lòng không ngừng cảm thấy ghê tởm, đẩy nhanh tốc độ theo kịp Taehyung.

Tên to cao dẫn hai người đến phía cuối của hành lang, đánh mặt sang căn phòng bên cạnh, nhanh chóng về vị trí gác cửa của mình. Taehyung phát hiện cửa phòng không khóa, lộ ra một khoảng không gian trong phòng. Hắn nhíu mày không có ý định vào vội mà lặng im đứng ngoài quan sát tình hình.

" Taehyung, nhìn."

Seok Jin vỗ nhẹ vai bạn mình, chỉ tay vào khoảng không gian bên trong phòng. Taehyung theo chỉ dẫn của anh đưa mắt nhìn vào, phát hiện một thiếu niên đang run rẩy đứng đó.

" Không phải cậu muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ sao? Tôi vẫn chưa thấy thành ý chút nào."

Giọng nói này là của Lee Hwan. Cái giọng khinh khỉnh, coi thường người khác này dù không nhìn thấy mặt, Taehyung cũng có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu đáng ghét.
Cậu thiếu niên kia im lặng không nói lời nào, đầu cúi gằm xuống đất, hai bàn tay run rẩy hết nắm lại mở. Taehyung nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu ta, tưởng chừng một ngọn gió cũng có thể thổi bay mất.

" Tên Hoseok đúng không? Hoseok nhỏ bé à, thời gian của tôi là vàng là bạc đấy. Nếu đã định vào làm ở đây thì cũng phải thể hiện đi chứ. Phải không?"

" Cởi đi. Cởi đi."

Sau giọng cười ngả ngớn kia của Lee Hwan, đám đông trong phòng không ngừng hò hét, kẻ tung người hứng nói những lời tục tĩu.

Hoseok hoảng loạn, đầu vì những lời của người xung quanh làm cho choáng váng. Cậu không dám ngẩng đầu đối mặt với đám người kia. Hoseok cảm thấy cả người như căng lên, nhắm mắt đưa tay tìm đến cúc áo trên cùng cởi ra. Vì mẹ, đúng, tất cả đều là vì mẹ, một chút tủi nhục này cũng không là gì.

" Lee Hwan. Con mẹ mày bị điên rồi phải không?"

Taehyung bất ngờ xông vào phòng, đứng chắn trước Hoseok, cả người run lên vì giận. Hắn ở ngoài quan sát cậu thiếu niên kia run rẩy chịu nhục liền muốn đập cho tên điên Lee Hwan một trận đến bố gã nhận cũng không ra.

" Kim đội trưởng đây sao? Hôm nay lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đáng tiếc là mỹ nhân này đâu có gọi mày cứu đâu phải không?"

Lee Hwan ngả người trên ghế sofa, một tay cầm ly rượu quay tròn, trong mắt ngập tràn ý cười nhìn Taehyung. Gã ghét Taehyung, ghét khuôn mặt lúc nào cũng một dáng quân tử, hắn có gì hơn gã chứ. Một Taehyung mất trí như hôm nay là lần đầu Lee Hwan chứng kiến, gã không khỏi cảm thấy thú vị.

" Mày bớt nhiều lời. Còn chúng mày cút hết khỏi đây."

Taehyung chỉ vào đám bạn ngồi xung quanh Lee Hwan quát lớn, hắn khí thế bức người khiến cả đám lũ lượt chạy ra khỏi phòng. Hiện tại chỉ còn bốn người, Lee Hwan đối diện với Taehyung, Seok Jin ôm lấy Hoseok đang run rẩy đứng sang bên cạnh.

" Là cậu ta muốn vậy. Mày có thể hỏi cho rõ, đúng không Hoseok?"

Hoseok thành thật gật đầu, cậu thực sự cần tiền, mà cách duy nhất là được nhận làm ở nơi đây. Việc tất yếu kia xảy ra được Lee Hwan gọi là bài thử trước khi thành nhân viên.

" Mày muốn gì? Chỉ cần tha cho cậu ấy, tao đều sẽ thực hiện."

" Taehyung."

Seok Jin nhíu mày nhìn Taehyung, đây không phải một Taehyung thường ngày, hắn đâu thể vì một người không quen không biết mà nói ra những lời như vậy. Anh âm thầm nhắc nhở nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của người kia.

" Ha ha. Tao thực sự nể mày đó, Kim Taehyung. Vì một thằng điếm mà hạ mình như vậy."
Taehyung lấy vỏ chai bia đập mạnh xuống bàn, mảnh chai vỡ tan tành, thành công khiến mặt Lee Hwan sợ không còn một giọt máu. Hắn giơ chai bia đã vỡ đến gần mặt gã, giọng nói trầm xuống gằn từng lời.

" Cẩn thận cái lưỡi của mày. Tao không biết sẽ làm gì đâu."

Lee Hwan trán ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn những mảnh nhọn trên chai không khỏi nuốt khan. Gã lùi xuống, giơ tay ra trước mặt, mắt ti hí nhìn qua khe tay quan sát Taehyung như chỉ sợ đối phương sẽ thực sự cắt cái lưỡi nhỏ của gã.

" Kim Tae-Taehyung, đây là địa bàn của tao. T-Tao mà làm sao, mày không thoát khỏi nơi này đâu."

Taehyung nhếch mép, tay cầm vỏ chai đến gần Lee Hwan, mảnh nhọn đâm xuống bàn tay khiến gã kêu lên như lợn bị chọc tiết. Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói vào tai tên kia.

" Tao nghĩ mày nên nhanh chóng nói ra điều mày muốn đi, trước khi tao đổi ý."

" Đ-Được rồi. T-trước hết, bỏ xuống được không?"

Choang! Chai bia rơi xuống nền đất vang lên tiếng kêu thanh túy. Taehyung đút tay túi quần, mắt như diều hâu nhìn con mồi dưới móng vuốt của mình.

" Chỉ cần mày thông báo với mọi người là mày đã thua Lee Hwan..."

" Được."
" Kim. Tae. Huyng. Cậu bị điên rồi sao?"

Seok Jin nghe lời đề nghị của Lee Hwan cảm thấy thật nực cười, nhưng điều nực cười hơn cả lại là Taehyung một chút cũng không suy nghĩ gật đầu đồng ý.

Có lẽ Seok Jin vào thời điểm đó không biết, Taehyung khi đứng giữa lưng chừng của sự lựa chọn, hắn đã tự mình trao cho người kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net