21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Jin mở to mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn người bên cạnh. Hai má Hoseok hồng lên vì men rượu, ánh nhìn vẫn tập trung nhìn lên bầu trời, lộ ra xương quai hàm hoàn hảo. Đôi mắt cậu sáng lên phản chiếu những vì sao tinh tú, long lanh như một vũ trụ thu nhỏ. Vũ trụ có thể hiểu rõ con người nhưng con người mới chỉ chạm được một phần nhỏ trong cái hố đầy bí ẩn đó. Tựa như bây giờ, Hoseok hoàn toàn biết Seok Jin hiện tại ra sao, cậu khẽ thở dài, không hề có ý định đối diện với ánh mắt ngạc nhiên đó, nhè nhẹ lên tiếng.

" Có lẽ chỉ một thời gian nữa thôi sẽ không được nhìn bầu trời đẹp đẽ như vậy rồi. Cậu biết mà, đất nước mờ sương mà mình sắp đến, có muốn cũng khó."

" Hoseok!" Seok Jin gắt lên, hai mày nhíu chặt. Anh luôn ghét Hoseok luôn giấu mọi thứ trong lòng và làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh biết Jung Hoseok đang hoàn toàn không ổn.

" Taehyung biết không?"

" Cậu ấy không. Seok Jin giúp mình, chuyện này tuyệt đối không thể để cậu ấy biết." Hoseok cuối cùng không chịu được liền mặc giọt lệ tràn khóe mi. Giọt lệ chảy đến gò má liền bị cậu mạnh mẽ gạt đi, giây phút này không phải thời điểm để yếu đuối.

"...Không còn sự lựa chọn nào khác sao?" Seok Jin thở dài, từ khi quen biết Hoseok đến nay, anh đều biết người này một khi đã quyết thì sẽ chẳng thể thay đổi được. Cứng đầu như ai đó. Mà hai hòn đá cạnh nhau chỉ có kết cục duy nhất, cả hai cùng tương tàn.

" Quá muộn rồi Seok Jin, đi Anh đáng lẽ phải từ nửa năm trước."

" Hoseok, có một vài chuyện Taehyung có thể bỏ qua. Nhưng mọi thứ liên quan đến cậu, hắn ta tuyệt đối không. Mình chỉ giúp đến mức độ nào đó thôi, cậu biết mà, tên đó giỏi đánh mùi lắm."

Hai người không hẹn liền nhìn nhau, không hẹn cùng bật cười. Mà nụ cười này có chút chua chát.

Taehyung bám chặt lấy người Hoseok, vùi mặt vào cần cổ trắng ngần kia tham lam hít vào mấy hơi, thành công khiến Hoseok cười khúc khích. Cậu lấy tay đẩy người kia ra nhưng càng đẩy hắn ta càng làm tới dựa cả thân thể vào cậu. Taehyung thân cao mét tám chẳng khác nào con voi đè lên chú kiến nhỏ bé cả. Hoseok đánh lên vai hắn, bước chân loạng choạng di chuyển. Bỗng, Taehyung nở nụ cười ranh mãnh, ôm lấy lưng cậu cùng ngã xuống giường.

Hắn nằm đè lên Hoseok, chống hai tay giam không cậu bỏ trốn. Taehyung thổi nhẹ mái tóc đang nằm ngổn ngang trên trán cậu. Hoseok cảm nhận khuôn mặt hắn dần trở nên phóng đại, cậu hít lấy một hơi, nhắm chặt mắt. Xúc cảm ở đầu mũi khiến đại não Hoseok như bùng nổ, đôi mắt he hé toan quan sát đối phương thì bị hơi thở ấm nóng của Taehyung làm cho không dám động đậy.

" Nói.vừa.rồi.cậu.đi.đâu?"

"...Đi ăn cùng Seok Jin, Jimin và...Yoongi." Hoseok bối rối lên tiếng, mặc dù bị tra khảo nhưng một chút khó chịu không có. Cậu như đứa trẻ bỏ nhà đi chơi nhưng bị bố bắt gặp và cái mông bé đang chuẩn bị chịu phạt cái tét đau đớn.

" Ăn gì? Hả?" Taehyung khin khin mũi, bật sóng radar quét toàn bộ khuôn mặt người kia, đôi môi như có như không lướt nhẹ trên làn da mịn màng của người dưới thân.

" Không gì cả! Cậu đứng dậy mau!" Hoseok thẹn quá hóa giận, nổi đóa đánh loạn lên khuôn ngực rộng rãi săn chắc của Taehyung.

" Không gì cả? Mùi rượu nồng nặc như vậy mà dám nói không gì cả? Jung Hoseok, cậu được lắm." Taehyung nắm chặt hai bàn tay đang làm loạn trên ngực mình giam lại phía trên đỉnh đầu, thành công khóa chặt người kia.

" Cậu uống được còn mình thì không?" Hoseok trừng mắt nhìn Taehyung, bộ dáng không phục mím chặt môi, vầng mây hồng hào ngự trên gò má cũng vì thế mà đỏ ửng. Gì chứ? Chiều nay là ai say đến trăng hoa trời đất cũng không biết mà bây giờ có thể trách mắng cậu sao?

"...Ừ thì..." Taehyung mắc nghẹn, không biết phải trả lời làm sao. Cái lưỡi cũng vì thế mà đánh sang một bên má, chẳng lẽ khai thật thực ra hắn đâu có uống chút nào? Nhưng đâu thể như vậy, hắn không muốn sáng mai có tin thông báo hắn bị Hoseok cắn thành từng mảnh đâu.

Hoseok nhìn khuôn mặt bế tắc của người kia liền đắc thắng, cái lưỡi phấn nộn theo đó mà trêu tức. Taehyung nhìn theo đường dịch chuyển của nó mà nuốt xuống một ngụm, hơi thở cũng nên khô khốc. Hắn chợt nhận ra tư thế giữa hai người có hơi ám muội, còn ở trên giường của Hoseok. Mùi hương xả vải hòa với mùi thơm đặc trưng của người dưới thân càng khiến cho đầu óc hắn trở nên dại đi.

Đùi trong của cậu cảm nhận sự cộm lên khó nói của Taehyung, Hoseok cảm thấy nguy hiểm rình rập liền ra sức thoát ra khỏi móng vuốt của hắn. Taehyung âm thầm chửi bản thân, kích động vài cái liền ngẩng cao đầu, có khác nào tinh trùng thượng não. Hắn từ từ bình ổn lại nhịp thở, gằn giọng lên tiếng.

" Đừng cử động. Cậu còn tiếp tục mình trực tiếp đè ra ăn sạch."

Hoseok nuốt xuống, ngoan ngoãn nằm yên dưới thân người kia, bày ra ánh mắt vô tội thực khiến lòng Taehyung ngứa ngáy. Hắn luyến tiếc rời khỏi thân thể mềm ấm của Hoseok, trước khi đi còn không quên hôn xuống đôi môi ngọt ngào của cậu rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng trước khi quá muộn.

Lòng bàn tay áp lên đôi môi ẩm ướt của chính mình, Hoseok cười lớn. Cậu lắc lắc đầu, mở tủ lấy ra một bộ quần áo mới vào phòng tắm tắm rửa, mùi rượu quá ám người rồi.

***

Seok Jin thả xuống một tập tài liệu xuống bàn, độ dày của nó khiến cả bàn rung lắc cực độ. Anh lấy ra từng kẹp đưa cho từng người, vừa làm vừa nói.

" Kế hoạch chương trình đây, mọi người xem một lượt rồi đưa ra ý kiến nhé."

" Đùa à? Dày như vậy?" Jimin lật từng trang, mỗi mặt đều bị lấp kín bởi biển chữ làm cho cậu nhỏ rầu rĩ làu bàu. Cái này cũng quá rồi đi, không phải chỉ là cuộc thi tài năng quèn hay sao?

" Ý kiến gì nhóc. Hoseok hôm qua còn bắt anh soạn lại chi tiết năm lần đó." Seok Jin gõ mạnh lên đầu nấm của Jimin, chỉ xuống hai bọng mắt thâm xì của anh. Hôm qua, Seok Jin đã cố tình gửi vào lúc 4 giờ sáng để tránh người kia bắt bẻ mà bắt làm lại. Ai ngờ lợn lành chữa thành lợn què, cậu ta không những còn thức mà còn hành anh đến tận sáng mới thôi. Seok Jin chuyển hướng nhìn người đang đọc kế hoạch ở đằng kia, không ngừng sỉ vả.

" Seok Jin, mình nghĩ còn lỗi sai rất nhiều nếu cậu còn tiếp tục nhìn mình như thế." Hoseok nhàn nhạt trả lời, bàn tay lật từng tờ giấy A4, gật gù lên xuống.

" Haha...mình đang yêu thương nhìn cậu." Seok Jin lạnh sống lưng, gì chứ, còn lỗi sai? Nhưng anh tin, Hoseok nhất định sẽ chỉ ra bằng được.

" Được rồi, tạm thời ổn rồi. Có ai muốn có ý kiến gì không?" Hoseok nhấn mạnh lên thái dương, từ tốn nói.

Mọi người trăm miệng một lời

" Không."

" Vậy cuộc họp kết thúc ở đây. Đứng lại, Jimin. Tối nay là deadline của em. Thằng bé này!" Jimin biến nhanh trong một nốt nhạc, còn chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Hoseok bất lực nhìn trời, môi mím lại toan tính hình phạt cho cậu nhóc.

" Trẻ con mà. Về thôi, Hoseok." Seok Jin đập nhẹ lên vai Hoseok, lôi người kia ra khỏi mạch suy nghĩ. Park Jimin, khôn hồn thì mời anh một bữa thịnh soạn, anh đã giúp chú một cú ngoại mục đấy.

" Cậu về trước đi. Mình còn có việc."

Hai người tạm biệt nhau ở ngoài cửa phòng họp. Seok Jin ngoái lại, nhìn thấy bóng dáng Hoseok sóng vai cùng Jungkook, âm thầm lo lắng cho tên đại ngốc tên Kim Taehyung.

" Chuyện anh muốn nói là gì?" Jungkook lên tiếng, vô cùng thắc mắc khi nhận được tin nhắn gặp mặt của Hoseok sau giờ học.

"...Chuyện là, tôi không thể dạy kèm cậu mỗi ngày nữa. Sắp tới là cuộc thi tài năng diễn ra nên tôi..."

" Không cần nói nữa. Tôi hiểu rồi." Jungkook ngắt lời đối phương, trong lòng dâng lên nỗi chua chát. Đúng vậy, trên thế gian chẳng có gì đảm bảo cho một lời hứa cả. Đáng lẽ ra, Jeon Jungkook phải hiểu rõ hơn ai hết. Hắn bước chân như dài hơn, bỏ xa Hoseok một đoạn.

" Khoan đã, Jungkook. Ý tôi không phải vậy, chờ tôi đã." Hoseok chạy đuổi theo phía sau, giọng nói đứt đoạn xen lẫn tiếng thở dốc.

" Vậy ý anh là gì?" Jungkook đột nhiên dừng hẳn khiến cái mũi cao thẳng của Hoseok đập thẳng vào lưng hắn. Cậu rên lên một tiếng, có chút phẫn uất đối diện người kia, rành mạch nói.

" Đúng là, sắp tới tôi sẽ rất bận. Nhưng cậu đừng lo. Tối qua tôi đã soạn ra quyển ôn tập giúp cậu rồi, đảm bảo sẽ khiến cậu vào được hội học sinh...Tôi sẵn sàng giải đáp những thắc mắc của cậu. Vậy nên, đừng nghĩ tôi sẽ bỏ ngang giữa chừng. Được không?" Hoseok ba hoa một hồi, giải thích tới nỗi chân tay loạn xạ. Cậu không muốn phụ lòng người khác, đặc biệt là người đã cứu cậu.

" Tốt thôi. Tôi sẽ làm phiền anh dài." Jungkook khoanh tay, hất hàm ra hiệu. Hắn không rõ tại sao mình lại bực tức tới vậy. Có lẽ vì sẽ không được gặp anh ta sau giờ học sao? Jungkook hoảng hồn, gạt phăng đi suy nghĩ hoang đường đó.

Hoseok lục lọi túi của mình, ngoài tập tài liệu của Seok Jin ra thì còn một bản nháp kế hoạch tối qua cậu ấy gửi cho cậu. Hoseok thực muốn đánh cho mình một cái, hẳn là sáng nay cậu đã lấy nhầm bản nháp thay vì tài liệu ôn tập cho Jungkook mất rồi.

" Anh quên?"

"...Tôi xin lỗi." Hoseok cúi thấp đầu, mắt dính chặt lấy bàn chân mình. Cậu áy náy không dám đối mặt với người kia, dù sao đã mạnh miệng nói rồi.

" Về nhà anh lấy là được rồi."

"...A, được. Cậu cùng tôi về."

Hoseok cũng hết cách, chuyện này không thể chậm trễ hơn, hơn hết đi cùng về nhà cũng chẳng phải việc gì to tát. Đấy là khi không bắt gặp Kim Taehyung. Hoseok nuốt xuống, đánh bạo sẽ không trùng hợp và xui xẻo đến vậy.

Mà ông trời rất thích trêu đùa lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net