Chương 227: Ấm vũ phong tình phá vỡ mùa đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong thiên điện Cam Tuyền cung, Thượng thư Hộ bộ như đang đi trên lớp băng mỏng, cả quá trình hắn hiếm khi nào mở miệng. Ngoại trừ Hình Kinh Phú, Công Dương Hòe và Thị lang Binh bộ dự bị Tần Đức xuất thân từ Tấn Châu ra, thần sắc của các vị đại nhân khác đều có chút mất tự nhiên. Lúc trước, bọn họ ít nhiều gì cũng có qua lại với Phác Đạt, vốn tưởng rằng có thể một bước thăng làm công thần của tân triều, nhưng dè đâu rơi vào kết cục này. May mà Phác Đạt đã chết, chỉ cần triều đình không miệt mài truy cứu thì chuyện này cũng sẽ trôi qua.

Nhưng bọn họ đều không hiểu, rõ ràng là Phác Đạt đã nắm chắc thắng lợi, vì sao hắn còn phải làm ra chuyện ngu xuẩn như thế? Chẳng lẽ kiên nhẫn chờ đợi, hoàn thành di chiếu của tiên hoàng, sau đó lại thuận lợi đăng cơ không tốt hơn sao?

Công Dương Hòe tất nhiên biết được nguyên nhân Phác Đạt mưu phản, lúc này hắn vô cùng cảm kích Lạp Lệ Sa. Nếu không phải đối phương nhiều lần nhắc nhở và khổ tâm khuyên nhủ hắn, có lẽ tình cảnh của Công Dương phủ hiện giờ không tốt hơn các vị đại nhân này là bao.

Mà Trung thư lệnh Hình Kinh Phú cũng dần hiểu ra, vì sao Phác Đạt sẽ mưu phản? E là chuyện này không thể không liên quan đến di chiếu của tiên đế, Phác Đạt còn có nhiều quyền lực hơn cả hắn, hẳn là đối phương đã nhận ra cái gì đó bất lợi cho mình nên đành phải liều chết. Chỉ là đối thủ của Phác Đạt, hoặc nói đúng hơn là tập đoàn thế lực kia thật đúng là có thủ đoạn cao minh, nhất định là Phác Đạt mới nhìn ra manh mối dạo gần đây, hoặc là nói hắn cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên mới mất tiên cơ, bố trí qua loa khiến mình thua hết cả bàn cờ.

Hình Kinh Phú cảm thấy, chuyện này đối với Phác Đạt mà nói không có gì đáng tiếc. Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, chết trên đường giành ngôi vị hoàng đế là số mệnh của một hoàng tử.

Nhưng Hình Kinh Phú thật sự nghĩ không ra, người được chọn trong di chiếu của tiên hoàng sẽ là ai? Ngoại trừ Phác Đạt thì còn ai vào đây? Thất hoàng tử quái gở, Bát hoàng tử chưa tới hai mươi tuổi, tuy Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử có năng lực xuất chúng nhưng từng bị cuốn vào yểm thuật, ngay cả sinh mẫu Tuệ Quý phi đều bị liên lụy, bọn họ tuyệt đối không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hình Kinh Phú căn bản không nghĩ đến công chúa. Từ xưa đến nay chưa có nữ tử nào đăng cơ xưng đế, huống chi tiên đế có chín nhi tử, làm thế nào cũng không tới phiên công chúa.

Hình bóng Lạp Lệ Sa hiện lên trong tâm trí Hình Kinh Phú, vị phò mã sâu không lường được ấy có liên hệ với chuyện này lớn đến cỡ nào?

Đối với Lạp Lệ Sa, Hình Kinh Phú vừa thống hận vừa kiêng kị...

Dựa theo cung lễ, nữ tử không được ở linh đường sau giờ tý, ba vị công chúa và các lương đệ lần lượt cáo từ, chỉ để bốn vị hoàng tử canh giữ ở trước linh cữu.


Hôm nay Phác Xu Nữ không thể ở lại nội đình, nàng phải mang di thể Lục Trọng Hành quay về thái úy phủ, cùng rời đi còn có Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn, mà những thị vệ vội về chịu tang đã đi đến đất phong của Trấn Quốc Công trước.

Phác Tố Nữ và Phác Thái Anh quay về Vị Ương cung, hai người đi vào cung điện của Phác Tố Nữ để thương lượng đối sách. Cái chết của Lục Trọng Hành làm con đường đăng cơ vốn sáng sủa lâm vào hắc ám, khiến cho hai người không kịp trở tay. Võ quan không thể so với quan văn, trong tay bọn họ có binh quyền, nếu bức tới mức bọn họ khởi nghĩa thì giang sơn xã tắc cũng sẽ xong rồi.
Phác Tố Nữ: "Hiện tại nên lập tức truyền Trần Truyện Tự mang tín vật của bản cung đến kinh kỳ, mời phò mã vào kinh làm chủ. Trấn Bắc tướng quân phủ đã truyền thừa hơn trăm năm, tiếng nói của chúng ta cũng có sức nặng đối với võ quan."

Phác Thái Anh: "Vậy thì cứ làm theo lời Đại tỷ."

Phác Tố Nữ nhìn kỹ tiểu muội, cảm khái: Khó được tiểu muội tín nhiệm ta như thế, thậm chí còn không có chút nào nghi kỵ Trấn Bắc tướng quân phủ. Nhưng Phác Tố Nữ dám làm như thế là bởi vì nàng hiểu phò mã nhà mình, đối phương chỉ muốn có quyền thừa kế võng thế, vĩnh viễn trấn giữ U Châu, cũng không có hai lòng.

Phác Tố Nữ: "Vấn đề hiện tại là...phải nhanh chóng chọn ra một vị thái uý khác, để thái úy trấn an cảm xúc của võ quan, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho triều đình. Nhưng mà..." Trong thời gian ngắn, Phác Tố Nữ thật sự không biết nên chọn ai. Hơn nữa, thái uý đứng đầu võ quan, vì thế cần phải được hoàng đế chỉ định. Đây cũng là điểm mấu chốt của vấn đề: Không có thái uý tọa trấn, nữ đế chưa chắc có thể thuận lợi đăng cơ, nhưng nữ đế không đăng cơ thì sao có thể chọn ra thái uý mới?
Phác Thái Anh: "Lúc trước Lạp Lệ Sa đề cử với ta một người, đó là Nhị công tử của Công Dương phủ, Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe."

Phác Tố Nữ: "Là người của phủ Tông Chính tự?"

Phác Thái Anh: "Không sai."

Phác Tố Nữ: "Ừ...Công Dương Hòe là một lựa chọn tốt. Tông Chính tự phủ là một trong những sĩ tộc lâu đời nhất, nếu hắn đảm nhiệm chức vị thái uý thì có thể khiến sĩ tộc bớt phản đối, chỉ là... Ta nhớ Công Dương Hòe là Bảng Nhãn kim khoa năm Cảnh Gia thứ tám đúng không? Từ trước đến nay chưa có tiền lệ quan văn làm thái uý."

Phác Thái Anh: "Lúc trước cũng không có nữ đế, mọi việc đều cần có tiền lệ."

Phác Tố Nữ: "Không bằng mời Đại công tử Lục phủ Lục Bá Ngôn đảm nhiệm chức vị thái úy? Luận về nhân mạch và căn cơ đối với võ quan, Lục gia luôn mạnh hơn Công Dương gia một chút."

Phác Thái Anh lại lắc đầu: "Lạp Lệ Sa dốc hết sức mới chia thái úy phủ ra làm ba, Lục Bá Ngôn là đích trưởng tử của Lục phủ, nếu hắn đảm nhiệm chức vị thái úy thì chẳng phải những nỗ lực trước kia đều uổng phí sao?"

Phác Tố Nữ: "Nhưng tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"

Phác Thái Anh nghĩ tới chuyện thỉnh giáo Lạp Lệ Sa đầu tiên, nhưng nàng bỗng ngẫm lại: Tuy nàng và Lạp Lệ Sa sẽ sống bên nhau cả đời, nhưng mà nàng không thể để Lạp Lệ Sa phải nhọc lòng hết mọi chuyện được, nàng cũng phải nhanh chóng trưởng thành. Nếu nàng có đủ năng lực, nhận ra tâm tư của Phác Đạt sớm hơn thì hôm nay Lạp Lệ Sa cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Phác Thái Anh không còn ý niệm thỉnh giáo Lạp Lệ Sa nữa, nhưng nàng vẫn nhớ lại những gì mấy năm nay Lạp Lệ Sa dạy nàng, thử dùng cách của Lạp Lệ Sa để suy nghĩ đối sách.
Thật lâu sau, Phác Thái Anh mới mở miệng đáp: "Đầu tiên phải chờ Đại tỷ phu dẫn binh vào kinh, có binh quyền thì sẽ có quyền lên tiếng. Tiểu thất và lão Bát vẫn phải tuân theo di chỉ của phụ hoàng, đến tổ lăng tiếp quan cữu của mẫu hậu về kinh, một đi một về nhanh nhất cũng phải hơn một tháng, chúng ta sẽ có thêm chút thời gian. Ta nghĩ..."

Phác Tố Nữ: "Ngươi muốn tuyên đọc di chỉ của phụ hoàng trong lúc lão Thất và lão Bát không ở kinh thành?"

Phác Thái Anh: "Không sai, tuy thế cục hiện tại không phải là lý tưởng nhất, nhưng để lâu thì sẽ có biến, nếu cứ kéo dài thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, Ngũ ca chính là ví dụ điển hình. Dù triều thần và bá tánh có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì di chiếu của phụ hoàng đã được viết rành mạch, bản cung mới là người danh chính ngôn thuận đăng cơ. Đây chính là bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính [1], một ngày không bước lên đế vị thì ta vẫn luôn bị thân phận công chúa cản tay, cũng không thể xử lý những chuyện còn lại."
[1] Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính: Không ở trên vị trí đó, thì không được xem xét sự việc của vị trí đó.

Phác Tố Nữ: "Nhưng...ta còn có chút lo lắng, một khi chuyện này bị loạn thì triều đình, thậm chí là toàn bộ thiên hạ đều sẽ đảo điên."

Phác Thái Anh: "Ta hiểu, nhưng ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chúng ta cứ đánh cuộc một phen đi."

Phác Tố Nữ: "Được, phò mã còn chưa biết ngươi mới là người được chọn làm trữ quân, chờ hắn vào kinh ta sẽ nói tỉ mỉ cho hắn, tạm thời ngươi cứ từ từ."

Phác Thái Anh: "Đại tỷ...đại ân này, không lời nào cảm tạ hết được."

Phác Tố Nữ: "Ngươi ta tỷ muội đồng tâm, nói mấy lời khách khí này làm gì? Bản cung cũng không phải là vô dục vô cầu, đã đánh cuộc thì tất nhiên phải đi cùng ngươi tới phút cuối cùng."
---

Phác Thái Anh kéo lê thân thể mệt mỏi về tẩm điện. Vào thời điểm này, theo lý thì nàng nên kiêng dè một chút, nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà nàng vừa mới đưa ra một quyết định sinh tử, vì thế nàng muốn gặp Lạp Lệ Sa ngay lập tức. Tựa như chỉ khi nào nhìn thấy Lạp Lệ Sa, cõi lòng nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.

Lạp Ngọc Tiêu đã ngủ, Lạp Lệ Sa đang chuẩn bị trải nệm nằm dưới giường. Tuy Lạp Lệ Sa cũng là nữ tử, nhưng dẫu sao nàng đã dùng thân phận nam tử hành tẩu nơi hậu thế, nàng không hy vọng Ngọc Tiêu sẽ bối rối khi trưởng thành.

Phác Thái Anh thấy, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Lạp Lệ Sa đưa ngón trỏ lên bên môi: "Ngọc Tiêu mới ngủ, điện hạ nhẹ giọng một chút."

Lúc này Phác Thái Anh mới nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường Bạt Bộ, khuôn mặt Lạp Ngọc Tiêu ửng hồng trong lúc ngủ say.
Lạp Lệ Sa: "Hôm nay Ngọc Tiêu bị kinh hách, buổi tối mơ thấy ác mộng, cung tì dỗ mãi không được nên dẫn tới tìm người. Điện hạ không có mặt, nên ta làm chủ giữ Ngọc Tiêu lại."

Phác Thái Anh: "Thiên điện không có địa long, ngươi ngủ trên mặt đất thì sẽ cảm lạnh mất. Tối nay ta sẽ ngủ cùng Ngọc Tiêu, lát nữa ta sẽ phái người đưa ngươi đến chủ điện ngủ."

Lạp Lệ Sa đứng dậy phủ thêm quần áo vào và ngồi cùng bàn với Phác Thái Anh: "Điện hạ còn đau đầu không? Sao người đến đây muộn vậy?"

Phác Thái Anh thở dài, thấp giọng nói: "Lục Trọng Hành đã chết, hôm nay trong lúc đi mời viện binh, hắn bị Ngự Lâm quân chặn đường. Hắn và Lưu Tử Du không địch lại, tình trạng của Lưu Tử Du cũng đang ngàn cân treo sợi tóc."

Lạp Lệ Sa nhíu mày, chậc lưỡi một tiếng.

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa hiểu những gì nàng muốn nói, nàng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Lạp Lệ Sa dùng ngón trỏ và ngón cái gõ lên mặt bàn: "Để thần ngẫm lại."

Màn đêm đen kịt, trong tẩm điện yên tĩnh.

Lạp Ngọc Tiêu ngủ rất say, trên bàn tròn là một cây đèn dầu, ánh nến có kích thước tương đương một hạt đậu chiếu sáng một góc tẩm điện, cũng phủ một vầng sáng mờ nhạt lên đồ vật trong phòng.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ngồi đối diện với nhau, trong điện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Lạp Ngọc Tiêu nói mớ.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, trong mắt tràn đầy tin cậy. Nàng kiên nhẫn chờ đợi, cũng mong Lạp Lệ Sa có thể nói ra đáp án giống như nàng.

Trong ban đêm yên tĩnh, hiếm thấy hai người bận rộn này có được khoảng thời gian ở bên nhau. Mặc dù ngày mai có thể sẽ đối mặt với núi đao biển lửa, nhưng giờ này khắc này, các nàng đều cảm thấy thật an nhàn.
Lạp Lệ Sa không suy nghĩ nữa, nàng thấp giọng chỉ để hai người có thể nghe được: "Hiện tại Thượng Quan tướng quân đang ở đâu?"

Biểu tình Phác Thái Anh thay đổi, mặc dù chỉ là mở đầu, nhưng cũng phần nào xác minh suy nghĩ của nàng Lạp Lệ Sa không mưu mà hợp!

Phác Thái Anh: "Hắn đang ở kinh kỳ, ta đã phái người đi mời."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ngày mai, điện hạ hãy mời Tứ Cửu công công ra mặt, dù có thế nào thì cũng phải tống cổ hai vị điện hạ tuân di chỉ ra kinh, sau đó mời Thượng Quan tướng quân xuất hiện ổn định cục diện, sau đó bàn tiếp."

Phác Thái Anh: "Còn bàn tiếp?"

Lạp Lệ Sa đã xem thấu tâm tư của Phác Thái Anh, hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ muốn đăng cơ trước?"

Phác Thái Anh gật đầu.

Lạp Lệ Sa: "Cũng không phải không được...điện hạ chỉ mới suy xét tới võ quan, nhưng liệu người đã nghĩ tới quan văn chưa?"
Phác Thái Anh đỏ mặt: "Thời gian cấp bách...ta định đăng cơ xong thì sẽ danh chính ngôn thuận mưu tính."

Lạp Lệ Sa: "Nếu điện hạ tin thì cứ giao cho thần tới thử một lần, như vậy có được không?"

Phác Thái Anh: "Ta tất nhiên tin ngươi, nhưng mà ngươi định làm gì?"

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ yên tâm, thần đều có biện pháp."

Trong tay Lạp Lệ Sa còn có lão mẫu và đích tử của Hình Kinh Phú, nàng vốn định đợi thời cơ chín muồi, lợi dụng bọn họ bức Hình Kinh Phú đi vào khuôn khổ, diệt trừ kẻ thù này, nhưng hôm nay...Lạp Lệ Sa quyết định giao tài nguyên này cho Phác Thái Anh.

Nhưng thủ đoạn của nàng đê tiện và dơ bẩn như thế, Lạp Lệ Sa không muốn để Phác Thái Anh biết.

Hai người lại nói chút chuyện riêng tư, sau đó Lạp Lệ Sa đi đến chính điện ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng Lạp Lệ Sa đã nghe cung tì tới bẩm: "Lệ phi nương nương tới chơi."
Lệ phi là sinh mẫu của Bát hoàng tử Phác Bảo, nghe nói người này có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, được ban phong hào "Lệ". Nhưng mà, vị nương nương này xưa nay biết điều, cung yến bình thường có thể miễn được là đều miễn, ít khi nào lộ diện. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã thành thân tám năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa gặp nàng.

Lạp Lệ Sa đã sớm tỉnh, chỉnh y quan xong mới mời Lệ phi vào điện.

Lệ phi bước vào, nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền giật mình. Lạp Lệ Sa hiểu ý, chủ động giải thích: "Tham kiến Lệ phi nương nương, đêm qua Yến Dương quận chúa mơ thấy ác mộng nên đến thiên điện tìm thần, Trường An điện hạ và quận chúa đang ở thiên điện, vì thế thần mới đến chủ điện ngủ."

Sắc mặt Lệ phi hơi nguôi ngoai, nàng trả lời: "Bản cung cũng nghe nói việc hôm qua, nghe nói Trường An điện hạ bị thương, cho nên đặc biệt tới thăm. Có lẽ là cung tì không biết hai vị đã đổi tẩm điện nên mới mời bản cung tới đây."
Lạp Lệ Sa: "Đa tạ Lệ phi nương nương quan tâm, thần sẽ mời điện hạ đến ngay."

Lệ phi hơi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, nàng ngồi xuống thủ vị.

Lạp Lệ Sa bước vào thiên điện, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng không kìm được mà mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lạp Ngọc Tiêu đang đứng trên giường Bạt Bộ, Phác Thái Anh thì đang mặc quần áo cho Ngọc Tiêu. Ánh mắt Lạp Ngọc Tiêu sáng ngời, ngọt ngào gọi: "Phụ thân!"

Lạp Lệ Sa đi tới, nàng đứng ở mép giường, mỉm cười và quan sát Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đỏ mặt, nàng có chút ngượng ngùng, ngay cả Thu Cúc đứng phía sau cũng mỉm cười hiểu ý. Cảnh này cực kỳ giống một nhà ba người ở dân gian, nhiều năm như vậy, cuối cùng điện hạ và phò mã gia cũng...

Lạp Ngọc Tiêu bĩu môi oán giận: "Cha nói dối, vừa tỉnh đã không thấy người đâu."
Phác Thái Anh dịu dàng nói giúp Lạp Lệ Sa: "Có mẫu thân ngủ với ngươi còn chưa đủ sao?"

Lạp Ngọc Tiêu cười hai tiếng, Lạp Lệ Sa quay đầu lại nhìn Thu Cúc, người sau lập tức ôm Lạp Ngọc Tiêu ra ngoài.

Lạp Lệ Sa thấp giọng nói: "Trời vừa sáng Lệ phi nương nương đã tới."

Phác Thái Anh cau mày: "Nàng tới làm gì?"

Lạp Lệ Sa: "Nói là tới thăm người, nhưng e là không có ý tốt."

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag