Chương 247: Muôn Ngàn Tư Vị Biết Nói Cùng Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh đi thẳng đến Thừa Triêu cung, sau khi bước xuống kiệu liễn, nàng đứng ở cửa cung mãi mà không bước đi.

Cửa Thừa Triêu cung được mở ra, tựa như xuất hiện thêm một cánh cửa vô hình nào đó, chỉ thấy Phác Thái Anh thở dài, giương mắt nhìn cung tường.

Lúc này đã là cuối thu, ngay cả cung điện đẹp nhất nội đình như Thừa Triêu cung cũng mất đi sức sống ngày xưa.

Phác Thái Anh nhìn về hướng đông nam của cung điện, quả nhiên cái cây lờ mờ nhô ra ở nơi đó cũng đã trụi lủi.

Ở nội đình, ngoại trừ Hậu hoa viên ra thì các cung không được tự mình trồng cây. Thứ nhất, phong thủy ở nội đình đều đã được cao nhân tính toán kĩ lưỡng, vì vậy không thể tùy tiện để cây chui từ dưới đất lên. Thứ hai là để phòng ngừa thích khách ẩn mình trong tán cây rồi hành thích vua.

Cả hoàng cung này chỉ có một mình Vị Ương cung, cũng chính là Thừa Triêu cung hiện giờ có trồng một gốc cây ăn quả. Phác Thái Anh nhớ rõ: Đó là năm nàng sáu tuổi, nàng đọc từ quyển sách nào đó biết chuyện nhà vườn hái cây ăn trái, nhất thời hứng khởi một hai đòi trồng một gốc cây ăn quả trong cung. Phụ hoàng bị nàng làm phiền quá nhiều, bèn sai người đào một cái cây ở ngoài cung rồi đem trồng trong sân Vị Ương cung. Vì thế, cái cây ăn quả này đã trở thành "độc nhất vô nhị" ở nội đình.

Mùa thu năm ấy là lần đầu tiên nàng vui sướng vì được mùa, còn đích thân hái trái cây, rửa sạch mang đến chỗ phụ hoàng. Phác Thái Anh nhớ rõ: Phụ hoàng thấy trái cây thì ôm nàng vào lòng, bộ râu của người cọ lên khuôn mặt nàng, người cười vô cùng vui vẻ.

Nhưng đến năm thứ hai, có lẽ là vì thiếu chất dinh dưỡng nên trái cây thu hoạch được vừa khô vừa nhỏ. Tới năm thứ ba, Phác Thái Anh hoàn toàn không còn hứng thú với chuyện hái trái cây nữa, nhưng cái cây đó vẫn được giữ lại, mãi cho đến ngày hôm nay.

Phác Thái Anh dời mắt, hình như nàng chưa bao giờ thích cái gì được lâu dài...

Từ khi còn nhỏ, có rất nhiều quyết định nàng đưa ra trong lúc nhất thời hứng thú, hết hứng rồi thì không làm nữa, dường như là chẳng có việc gì nàng làm tới nơi tới chốn.

Nhưng từ khi quen biết Lạp Lệ Sa, tất cả đã khác.

Nàng ấy khiến nàng yêu đọc sách, cho đến ngàynay, dẫu nàng có bận rộn như thế nào đi chăng nữa, nàng đều sẽ đọc vài trangtrước khi ngủ.

Nàng ấy khiến nàng yêu thư pháp, mỗi ngày nàngđều sẽ dành thời gian luyện viết.

Nàng ấy khiến nàng yêu nàng ấy...không có lúcnào là ngừng yêu.

Phồn Tinh: "Bệ hạ?"

Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, nhàn nhạtnói: "Các ngươi đứng canh ở đây, một mình trẫm đi vào là được."

Phồn Tinh: "Vâng."

Phác Thái Anh kéo theo bộ triều phục dài thướttha đi vào Thừa Triêu cung. Trên đường đi, nàng hiếm thấy cung tì lẫn nội thị,mãi đến khi tới gần chủ điện thì nàng mới nhìn thấy hai cung tì đang canh giữ ởtrước cửa. Bọn họ trông thấy Phác Thái Anh, cuống quít quỳ lạy: "Nô tỳtham kiến bệ hạ."

Phác Thái Anh: "Sao chỉ có hai người cácngươi hầu hạ? Người khác đâu?"

Hai cung tì hai mặt nhìn nhau, một người trongđó dũng cảm hơn một chút, nàng trả lời: "Hồi bệ hạ, bọn nô tỳ là người mớiđược điều đến hôm qua, hiện giờ cung nhân hầu hạ Thừa Triêu cung chỉ có haicung tì, hai nội thị, còn lại...nô tỳ cũng không biết."

Phác Thái Anh hiểu rõ: "Duyên Quânđâu?"

Cung tì: "Hồi bệ hạ, đại cung ở thưphòng. Nô tỳ sẽ đi mời ngay."

Phác Thái Anh: "Không cần, trẫm sẽ tự quađó. Ngươi...đi truyền thiện đi, nói Ngự Thiện phòng làm theo quy củ trước kia,đêm nay trẫm sẽ dùng bữa ở Thừa Triêu cung."

Cung tì: "Vâng!"

Phác Thái Anh một mình đi đến thư phòng. Buổitrưa đã qua, thời tiết chuyển lạnh.

Đi tới thư phòng, Phác Thái Anh gõ cửa, nànghá miệng thở d ốc, nhưng không biết nên nói gì...

Lạp Lệ Sa đang viết quyển cuối cùng của LuậnCựu Chính Thập Tệ, nàng vừa đứng dậy đã nghe được tiếng đập cửa. Lạp Lệ Sa còntưởng rằng cung tì tiếp tục tới thúc giục mình dùng bữa, nàng đáp: "Khôngcần cơm trưa, đừng đến mời nữa."

Phác Thái Anh cười khổ, tiếp tục gõ cửa phòng.

Lạp Lệ Sa ở trong phòng cau mày, nàng cầm lụabố bên cạnh che lại những gì mình viết, sau đó buông bút lông đứng dậy mở cửa.

Lạp Lệ Sa: "Không phải đã nói..."Lời trách cứ nghẹn ở yết hầu, khi nhìn thấy người ở ngoài cửa, Lạp Lệ Sa ngơngẩn.

Thành hôn nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầutiên Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa bực bội: "... Là ta."

Lạp Lệ Sa cụp mắt, nhưng hai tay vẫn nắm chặthai cánh cửa, dường như nàng không có ý định mời Phác Thái Anh vào trong.

Phác Thái Anh cũng không vội, nàng thừa dịpnày tỉ mỉ quan sát Lạp Lệ Sa một phen, rốt cuộc nhận rõ một sự thật: Lạp Lệ Sathật sự là nữ tử.

Người trước mặt không có râu, ngay cả lỗ chânlông do cạo râu để lại đều không có, mà làn da trắng nõn săn chắc này chắc chắnkhông phải là thứ nam tử thành niên có được...

Phác Thái Anh tiếp tục nhìn bàn tay Lạp Lệ Sađang bắt lấy ván cửa, ngón tay nàng ấy thon dài, dùng từ ngón tay ngọc để hìnhdung cũng không quá...

Có thể nói người trước mặt đây, ngoại trừ phầnngực bằng phẳng và quần áo nam tử ra thì đường nét của nữ tử vẫn rất rõ ràng.Nhiều năm như vậy mà nàng chưa bao giờ hoài nghi, trách ai được?

Phác Thái Anh tất nhiên cũng thấy đầu ngón tayLạp Lệ Sa trắng bệch, tuy khuôn mặt đối phương không có cảm xúc, nhưng có vàiđộng tác rất nhỏ đã bán đứng cảm xúc trong lòng nàng ấy.

Phác Thái Anh: "Ngươi gầy."

Lạp Lệ Sa đột nhiên ngẩng đầu, người luôn giỏingụy trang như nàng lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.

Phác Thái Anh lại thở dài: "Ta mới hạtriều, ngươi không mời ta đi vào ngồi sao?"

Lúc này Lạp Lệ Sa mới buông lỏng tay ra, môinàng mím thành chữ nhất nhưng nàng vẫn không nói gì. Lạp Lệ Sa yên lặng tránhngười, nhìn Phác Thái Anh đi qua mình.

Thư phòng vẫn được bày biện như cũ, Phác TháiAnh không có đi vào gian trong mà chỉ ngồi xuống ghế ở phòng khách. Lạp Lệ Sađóng cửa lại và đi vào, ngồi xuống chỗ đối diện Phác Thái Anh.

Lại là một lúc im lặng thật lâu, lần này vẫnlà Phác Thái Anh chủ động: "Hôm nay khi lâm triều, ta có cãi nhau với ĐinhNghi một trận."

Lạp Lệ Sa: "Ừ."

Phác Thái Anh: "Vẫn là chuyện lần trước,Đinh Nghi không chịu dừng tay mà còn định liên hợp với Lục Bá Ngôn làm lớnchuyện trên triều đình. Nhưng mà ta đã tạm thời ép chuyện này xuống, cũng lệnhCông Dương Hòe tìm mấy tâm phúc đến Tấn Châu xử lý chuyện này sạch sẽ..."

Nói đến đây, Phác Thái Anh dừng một chút:"Tuy ta là hoàng đế, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện ta không thể làm gìđược. Với cục diện như hiện tại, gắng gượng đấu với Đinh Nghi là không khônngoan. Chúng ta chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn, chờ bên Tấn Châu được xử lý thỏađáng thì tất cả sẽ dễ nói. Khoảng thời gian này...có lẽ ngươi phải chịu uất ứcmột chút, nhưng có bị chất vấn như thế nào đi chăng nữa thì ngươi nhất địnhphải cắn chết không nhận, chuyện khác cứ giao cho ta."

Giọng nói của Phác Thái Anh rất nhẹ, từng câutừng chữ đều mang theo sự quan tâm và toát ra vẻ bất đắc dĩ. Nàng dùng ngữ điệuthương lượng nói hết những lời này.

Lạp Lệ Sa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đốiphương đã biết hơn phân nửa chân tướng nhưng vẫn đứng về phía nàng, còn dốc hếtsức lực để bảo vệ tội nhân là nàng...

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ..."

Phác Thái Anh: "Hả?"

Lạp Lệ Sa: "Những điều ta nói trước đóđều là thật, người..."

Phác Thái Anh trầm mặc một lúc lâu, nàng buồnbã nói: "Chúng ta tạm thời đừng thảo luận chuyện này có được không?Ta...ngươi hãy cho ta thêm chút thời gian, ta còn chưa chuẩn bị để đối mặt vớinó, hãy cứ tạm thời bỏ qua đi. Chuyện khác...ngày sau lại nói."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa buồn bã, nàng không đáp.

Trái tim Phác Thái Anh phát đau, tuy nàng đãbiết Lạp Lệ Sa là nữ tử...nhưng nàng vẫn không muốn thấy nàng ấy ảm đạm nhưvậy.

Phác Thái Anh giải thích: "Chuyện củangươi...là chuyện của chúng ta, còn không tới phiên những triều thần đó khoatay múa chân đâu. Ngươi nghe ta, việc này ngươi ngàn vạn lần đừng cố chấp, dùai có hỏi thì cũng không được nói. Chuyện khác giao cho ta xử lý, có đượckhông?"

Nhìn thấy Lạp Lệ Sa gật đầu, Phác Thái Anh thởra một hơi như trút được gánh nặng, thần sắc của nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Suy nghĩ một lúc, Phác Thái Anh nói thêm:"Đinh Nghi quyết tâm muốn "nhổ cỏ tận gốc", hai phủ Đinh Lụccùng một giuộc, hai phủ bọn họ đều tham gia vào chuyện xưa của bắc Kính Quốc,cho nên ta nghĩ bọn họ lúc này đang vô cùng sợ hãi. Mặc dù hôm nay ta miễncưỡng ép chuyện này xuống, nhưng ta cũng không thể quản các triều thần lén lútqua lại với nhau... Theo tình thế hiện giờ, lần sau bọn họ làm lớn chuyện nữathì ta cũng không ép xuống được. Nhưng ngươi đừng lo lắng, ép không được ngượclại càng tốt... Hiện giờ ngươi không có chức vị, vị trí hoàng phu sánh ngangvới chính cung Hoàng Hậu, dù tay của các triều thần có dài thì cũng không thểchạm đến người bên gối trẫm. Cứ đơn giản khiến cho Đinh Nghi làm lớn chuyện, tasẽ giả vờ giao ngươi cho Nội đình ty, Đại Lý tự, Tông Chính tự để tam ty hộithẩm. Nha phủ Hình bộ đừng hòng đụng tới ngươi, người của Nội đình ty đều cómắt, mà Tông Chính tự phủ do Công Dương gia nắm giữ, chỉ còn lại Đại Lý tự...Nói vậy, Đinh Nghi và Lục Bá Ngôn cũng sẽ không thể xúi giục làm ra trò trốnggì. Trẫm sẽ để cho bọn họ tra, chờ bọn họ đạn tận lương tuyệt..."

Phác Thái Anh mím môi, đôi mắt nàng sáng lên:"Đó cũng là lúc trẫm tính sổ với bọn họ."

Lạp Lệ Sa ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh. Hìnhbóng vị đế vương trước mắt nàng đây, có làm thế nào cũng không thể cùng thiếunữ nghịch ngợm năm đó hợp thành một thể. Rốt cuộc thì Phác Thái Anh đã trởthành một vị đế vương tài trí, không còn là vị thiếu nữ hành động theo cảmtính, không có mưu lược như năm đó.

Càng khiến Lạp Lệ Sa cảm động và hổ thẹn chínhlà, Phác Thái Anh nói: Chuyện của nàng là chuyện giữa các nàng...

Nhưng cảm giác sợ hãi cũng theo đó nổi lên."Chân tướng" Phác Thái Anh biết chỉ là một góc tảng băng, chờ đến lúcnàng ấy biết được toàn bộ sự tình, có phải nàng ấy sẽ cảm thấy nàng lại lần nữalừa gạt nàng ấy hay không? Thậm chí cho rằng nàng đang đê tiện lợi dụng nàngấy?

Lạp Lệ Sa không muốn tiếp tục sống những ngàytháng như vậy nữa, đây cũng là một trong những lý do để nàng hạ quyết tâm thẳngthắn với Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ...không có gì muốn hỏithần sao?"

Phác Thái Anh im lặng một lúc lâu, nàng nỉnon: "Sao mà không có chứ... Ngươi hãy cho ta chút thời gian, rốtcuộc..."

Lạp Lệ Sa: "Ta khuyên bệ hạ một câu,người vẫn nên xử lý thần thì hơn."

Phác Thái Anh lạnh mặt: "Nói gì đó? Đếnlúc nào rồi mà ngươi còn ngoan cố như vậy?"

Lạp Lệ Sa: "Không phải là thần không biếtđiều, chỉ là...thần sợ bệ hạ sẽ hối hận."

Mấy ngày nay Phác Thái Anh cũng nghĩ Lạp Lệ Sacó liên quan đến cái chết của vài vị hoàng tự. Nếu không có đám người Đinh Nghithúc ép thì nàng cũng sẽ không có dũng khí tới gặp Lạp Lệ Sa sớm như vậy.

Phác Thái Anh hơi giận dỗi, nàng đáp: "Tanói...đây là chuyện giữa chúng ta, dù muốn tính sổ thì cũng là ta tính sổ,không tới phiên người ngoài nhúng tay."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh:"Vậy thì thần chờ bệ hạ tới tính sổ thần."

Phác Thái Anh: "Lạp Lệ Sa..."

Lạp Lệ Sa: "Tên của ta là A Cổ Lạp."

Phác Thái Anh: "Ta biết... Ta, tối nay tasẽ ở lại dùng bữa ở Thừa Triêu cung. Những ngày sau ta không thể đến thămngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã hứa."

Lạp Lệ Sa: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag