Chương 20 : Được anh họ khai thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Hâm cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, sáng hôm sau chuẩn bị cùng mẹ đi chùa cùng các bác. Vừa đến nơi, chưa kịp nhìn thấy bóng dáng anh họ Tử Dật của cậu đã thấy Lý Thiên Trạch đang nói chuyện hết sức vui vẻ Tử Dật. Trình Hâm đi lại chào hai bác rồi đấm nhẹ vào vai Thiên Trạch nói.

- Như thế nào mới mồng 1 đã ra mắt nhà chồng vậy? Cậu mới 16 tuổi, gấp gáp cái gì?

Thiên Trạch nhanh nhẹn tránh tay cậu bĩu môi nói.

- Mới không biết ai gấp gáp hơn ai đâu, lại nói cậu cũng bằng tuổi tớ mà.

Trình Hâm sợ nếu nói thêm sẽ khiến mẹ cậu cùng hai bác nghĩ nhiều liền tìm cớ lỗi Thiên Trạch ra chỗ khác.

- Sao rồi? Cậu cùng tên Mã gì đó tiến triển đến đâu rồi? - Thiên Trạch vừa hỏi vừa nhai miếng bánh mua bên đường.

- Còn có thể thế nào, vẫn vậy thôi. - Trình Hâm lơ đang nói.

- Đừng nói anh ta vẫn thích Diệu Văn nhé. Trời ạ nam thần của tớ.

- Nam thần của ai?

- Dĩ nhiên là của Lý Thiên Trạch này rồ- Chờ đã!

Thiên Trạch quay đầu lại liền thấy Tử Dật đang đứng đó cười cười với mình, xung quanh tỏa ra khí đen. Trình Hâm đỡ trán, cậu lại làm đô bình giấm siêu to khổng lồ này rồi.

- Nào nào, - Thiên Trạch bình tĩnh đến mức nhét nốt chỗ bánh còn lại vào miệng Tử Dật, trong nháy mắt cười ngọt ngào. - dĩ nhiên là đang nói anh là nam thần của em rồi.

- Ngoan! - Tử Dật nhai bánh hài lòng gật đầu. Sau đó anh vươn tay lau vụn bánh nhẹ nhàng nói. - Lớn rồi ăn bánh còn để vương ra thế này. Thật không an tâm chút nào.

- Có anh chăm em là được rồi.

Trình Hâm : "..." Đầu năm mới đã được cho ăn cẩu lương rồi. Lần trước là Nghiêm Hạo Tường và Tuấn Lâm, lần này là ông anh họ và bạn thân. Tôi có lỗi gì với các người.

Trình Hâm chỉ biết im lặng gào thét trong lòng.

- Đúng rồi, trên thành phố vẫn sống tốt chứ? - Tử Dật sau khi lau cho Thiên Trạch xong thì quay sang hỏi.

- Bây giờ anh mới nhớ đến đứa em này à?

- Anh nghe Thiên Trạch nói em thích ai trên đó, nghe bảo người đó còn thích người khác?

Trình Hâm im lặng liếc mắt nhìn Thiên Trạch, Thiên Trạch đảo mắt sang chỗ khác tỏ vẻ ta đây không biết gì hết.

Ít nhất thì Trình Hâm cũng biết ơn Tử Dật khi anh nói " người khác " chứ không phải " người con trai khác " .

- Vâng. - Trình Hâm gật đầu.

- Theo như em nói, anh ta là người khá trầm lặng, không mấy biểu lộ cảm xúc của mình?

- Anh ấy rất tốt với người khác, nhưng em cảm thấy anh ấy quá kín kẽ, nửa hiểu nửa không thể hiểu.

- Cảm giác như anh ta luôn sợ hãi điều gì đó đúng không?

Trình Hâm im lặng một lúc, rồi gật đầu.

- Đàn ông khi yêu một ai đó sẽ luôn có một nỗi sợ, nhất là trường hợp của người tên Mã Gia Kỳ kia. Anh có thể cảm nhận được anh ta là người tốt, thậm chí là quá tốt, cũng vù vậy mà anh ta chọn cách tự làm tổn thương chính mình để những người xung quanh được hạnh phúc. Hay nói cụ thể là Lưu Diệu Văn. - Nói đến đây, Tử Dật đột nhiên nhấn mạnh rồi liếc nhìn Thiên Trạch.

Thiên Trạch: Nói gì thì nói đi, còn bày đặt gằn giọng.

- Thôi nào, - Tử Dật tiếp tục nói. - đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh cũng là đàn ông nên hiểu được hết đấy!

- Vậy tụi em không phải đàn ông à?

- Phải, nhưng chúng ta vẫn khác nhau. - Tử Dật bình tĩnh đáp lại Thiên Trạch. - Các em chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thôi.

- ...

- Anh ấy thì có cái gì tốt chứ, rõ là ngốc thì có. - Trình Hâm nhỏ giọng làu bàu.

Tử Dật thở dài nhìn cậu em trai, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu.

- Có vẻ tình cảm của Mã Gia Kỳ với người kia rất sâu sắc đấy, em trai anh xem ra phải vất vả rồi.

Trình Hâm ỉu xìu không nói.

- Nhưng không có nghĩa là em thất bại, chẳng phải anh ta đã phần nào để ý đến em rồi sao?

Trình Hâm hơi ngẩn người.

- Trình Hâm, chỉ cần là người ngoài cuộc liền hiểu được, mấu chốt là em có tin vào bản thân mình không thôi.

Tử Dật nói đúng, trước giờ cậu chưa từng tin vào chính mình. Mặc dù hùng hổ muốn chứng minh cho Nghiêm Hạo Tường thấy, nhưng khi đối diện với đàn anh, chỉ cần thoáng dao động của anh cũng đã khiến cậu li lắng trăn trở cả ngày. Cậu...rốt cuộc đã thảm hại đến mức nào rồi?

- Em... - Trình Hâm rốt cuộc chẳng biết nói gì nữa.

- Đừng lo lắng, với người như Mã Gia Kỳ tuyệt đối không thể gấp gáp được, chỉ có cách từ từ tiếp cận  mới có thể nắm được trái tim anh ta thôi. Em có thể làm được đúng không, Trình Hâm? - Gương mặt của Tử Dật tràn đầy ý cười.

Hạ Tuấn Lâm cũng từng nói sẽ tin tưởng cậu.

Cậu...thật sự có thể lay chuyển được tình cảm của Mã Gia Kỳ không?

- Em...có thể.

Trình Hâm nắm chặt tay, anh mắt tràn đầy quyết tâm.

Đúng lúc này Thiên Trạch lại xen vào.

- Sao em chỉ theo đuổi anh có 5 tháng là được?

- Đó là vì anh đã thích em từ trước rồi, anh đã nói với Trình Hâm, nói Trình Hâm tác hợp hai chúng ta. Không ngờ em lại chủ động, nên anh quyết định giả vờ không biết gì.

- Vốn định để cậu theo đuổi 1 năm cơ, nhưng vì cậu đang học cấp 2, sợ cậu nhàm chán nên anh ấy quyết định rút lại còn 5 tháng. - Trình Hâm nhàn nhạt nói, còn quăng ánh mắt 'đồ không có tiền đồ' cho Tử Dật.

- Tên khốn! Hại ông đây ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo!!! - Thiên Trạch phẫn nộ hét lên.

Hai người Thiên Trạch, Tử Dật nháo một lúc và kết thúc bằng một cái hôn chóc vào miệng Thiên Trạch của Tử Dật. Trình Hâm tỏ vẻ tôi đã quen với cảnh này rồi, không cần nể phục tinh thần thép của tôi.

.

Hai tuần nghỉ Tết nhanh chóng qua đi, Trình Hâm mặt mũi phần chấn xách vali xuống dưới nhà, trong đầu cậu chỉ còn một ý niệm.

Cậu sắp gặp được đàn anh rồi!

- Chưa gì mặt mũi đã hớn hở thế kia, chắc không muốn ở nhà lắm hả? - Ông Đinh nhấp chén trà nhìn Trình Hâm nói.

- Trình Hâm, em lề mề quá đấy!

- Tử Dật? Anh đến tiễn em sao? - Trình Hâm ngạc nhiên nói.

- Lên thủ đô có chút việc, tiện đưa em đi luôn.

- Được! Vậy em không phải đi một mình rồi. Tạm biệt bố, mẹ.

Trình Hâm nói xong, quay đầu im lặng nhìn bố mình một lúc. Thấy ông không phản ứng gì, Trình Hâm chán nản quay đầu.

- Khụ!

Vừa lúc Trình Hâm đặt chân đến cửa thù giọng bố cậu truyền ra.

Trình Hâm không quay đầu nhưng cũng biết bố cậu gương mặt cau có nhưng hai tai lại đỏ lên ngượng nghịu. Cậu híp mắt cười rạng rỡ.

- Đã biết, bố hói.

- Tôi là bố cậu đấy!

Tiếng lầm bầm của bố cậu loáng thoáng bên tai, Trình Hâm đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

.

Sau hơn nửa ngày ngồi tau điện, Trình Hâm và Tử Dật cuối cùng cũng đến nơi. Trình Hâm đặt chân xuống ga, sảng khoái hít một hơi. Mặc dù tuyết đã bắt đầu rơi nhưng trời cũng không lạnh lắm. Trình Hâm giật giật áo Tử Dật khi anh đang lúi húi xếp lại vali.

- Anh họ anh họ, anh chưa đến thủ đô lần nào đúng không? Lần này đến đây em sẽ dẫn anh đi than quan thỏa thích.

- Rồi rồi! - Tử Dật đưa mắt nhìn Trình Hâm, sau đó khẽ nhíu mày. - Khăn choàng của em đâu?

- Hả? - Trình Hâm vô thức sờ lên cổ rồi gãi gãi má. Ừ thì...cậu đưa đàn anh mất rồi, vẫn chưa mua cái mới.

- Thật là... - Tử Dật thở dài, anh lấy khăn choàng của mình xuống quấn cho cậu. Vừa chỉnh khăn vừa nhắc nhở Trình Hâm. - Bất cẩn y như Trạch Trạch, chẳng biết em sống sao ở thủ đô nữa.

- Phải rồi, em có phải Trach Trạch đâu mà được anh săn sóc vậy. - Trình Hâm bĩu môi.

- Ấu trĩ! - Tử Dật cốc đầu cậu nói.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

- Trình Hâm...?

Trong và Tử Dật đồng loạt quay sang, vừa thấy người trước mắt cậu đã hào hứng kêu lên.

- Đàn anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net