Chương 53 : 10 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Hâm đã nghĩ mình sẽ ổn thôi, nhưng hóa ra cậu lại là kẻ nói dối tệ nhất thế giới.

Mất tới gần 2 năm để cân bằng lại cảm xúc, nhưng dù là vậy cũng không có nghĩa là cậu đã quên được Mã Gia Kỳ. Những cảm xúc mà cậu vẫn luôn kìm nén, những hi vọng mà cậu luôn vun vén, đâu thể nói quên là quên được chứ.

Sau khi Mã Gia Kỳ đi, mối quan hệ giữa Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm không hiểu sao mà trở nên gượng gạo. Trình Hâm nghĩ có lẽ Hạ Tuấn Lâm cảm thấy áy náy chuyện anh trai mình lại đột ngột rời đi như vậy, nhưng cậu cảm thấy trong chuyện này không có ai đúng ai sai.

Vốn dĩ ban đầu là cậu có tình cảm với đàn anh, là cậu ảo tưởng còn trách cứ ngược lại anh ấy. Cho nên để mà nói người nên thấy áy náy có lỗi là cậu mới đúng.

Năm thứ năm sau khi Mã Gia Kỳ đi, cuộc sống của Trình Hâm dần đi vào quỹ đạo bình thường, mọi người xung quanh vì cảm thấy cậu đã nguôi ngoai nên đã nhẹ lòng mà sống vui vẻ hơn. Nghe nói Chân Nguyên và Tứ Húc đã bắt đầu hẹn hò, Tuấn Lâm cũng bắt đầu thực sự nhìn nhận Nghiêm Hạo Tường, Thiên Trạch cùng anh họ Tử Dật chuẩn bị kết hôn, còn có Hà Tuấn Minh cũng sẽ kết hôn với đàn em đại học khóa dưới, ngay cả thiệp mời cậu cũng nhận được rồi.

Trình Hâm thầm nghĩ cuộc sống thế này cũng rất tốt, chẳng phải thế giới vẫn đang diễn ra tốt đẹp sao, có lẽ cậu không còn cần phải vướng bận về quá khứ nữa.

Năm thứ sáu sau khi Mã Gia Kỳ đi, Trình Hâm không còn ở kí túc với Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm nữa mà chuyển ra trọ bên ngoài sau đó bắt đầu đi làm, hầu như lúc nào cũng trong cuồng quay công việc.

Cuộc sống nơi chốn công sở khiến cậu dần trở nên trầm ổn hơn, cậu học được cách tính toán thiệt hơn, cũng học được cách dễ dàng chấp nhận. Chỉ là vào những ngày tối muộn khi trở về phòng, sự cô đơn lại ăn mòn tâm trí cậu.

Rồi khi mà cơn mưa rào rả rích buông xuống, Trình Hâm lại tháo xuống mọi lớp vỏ bọc mạnh mẽ, để mặc tiếng nức nở yếu đuối xen vào tiếng mưa, không cần phải để ý đến sắc mặt tâm trạng của bất kì ai.

Vào ngày sinh nhật Trình Hâm, vợ Hà Tuấn Minh vỡ nước ối chuẩn bị hạ sinh, Hà Tuấn Minh khi ấy đang công tác nước ngoài không kịp trở về, Trình Hâm thân là người nhận được ủy thác chăm sóc vợ cậu ta liền nhanh chóng đưa người vào bệnh viện. Mãi đến nửa đêm Hà Tuấn Minh mới xuất hiện ở bệnh viện, mặc dù quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù nhưng gương mặt lại sáng bừng hạnh phúc. Vì để cho vợ được nghỉ ngơi, cậu ta cẩn thận ôm con đứng ngoài hành lang, không ngừng đung đưa tay vỗ về đứa trẻ, con người chẳng bao giờ thích hát đang ngân nga mấy câu hát dân gian, dù là giọng điệu hay dáng vẻ đều vô cùng dịu dàng. Trình Hâm mỉm cười đứng yên lặng một bên, hạnh phúc vẫn luôn đơn giản như thế.

Nhưng sao hạnh phúc với cậu lại xa vời quá.

Ngày hôm sau, trên dãy ghế ngoài hành lang bệnh viện được đặt một bó hoa hồng xanh. Trình Hâm lẳng lặng ôm nó lên, những năm này vào những dịp như sinh nhật hay tốt nghiệp cậu vẫn luôn nhận được bó hồng xanh như này. Cậu lờ mờ đoán được là ai tặng nó cho mình, nhưng dù vậy vẫn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Dù sao cũng đã quyết tâm dứt bỏ quá khứ, không nên vì chút chuyện này mà dao động.

Trình Hâm mang theo bó hoa quay lại trường muốn lấy thêm tài liệu, giữa đường lại gặp được Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường. Đã rất lâu rồi cậu cùng Hạ Tuấn Lâm chưa từng đối mặt với nhau, bầu không khí ngoài sự mất tự nhiên còn có một chút căng thẳng. Trình Hâm khó hiểu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tuấn Lâm, lại nhìn dáng vẻ gấp gáp của cả hai, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy cậu thì sững mất vài giây, ánh mắt di chuyển xuống bó hoa trên tay cậu thì hơi tối lại. Sau đó Hạ Tuấn Lâm hướng ánh nhìn tới cậu, giọng nói mang theo mấy phần căm phẫn.

- Cậu không xứng nhận bó hoa đó.

- Tôi đã tin tưởng nhầm người rồi.

Lời nói vừa dứt, cả Hạ Tuấn Lâm lẫn Trình Hâm đều ngẩn người. Hạ Tuấn Lâm là người hoàn hồn lại trước, cậu tránh ánh mắt Trình Hâm mở miệng lắp bắp:

- Chuyện này... là tớ không suy nghĩ kĩ, cậu đừng để ý...

- Không...cậu nói rất đúng. - Trình Hâm đột nhiên cười đến cong người, âm điệu lại dửng dưng đến cực điểm - Vốn dĩ tớ cũng đâu có gì cho cậu tin tưởng chứ. Tuấn Lâm, thời gian qua để cậu thất vọng rồi. Bó hoa này, trao lại cho cậu vậy.

Đến mức mà lời nói trong đầu cũng không tự chủ mà thốt ra, cậu đã kìm nén điều này đến mức nào chứ.

Nghiêm Hạo Tường không thèm đếm xỉa đến cậu, hắn kéo tay Hạ Tuấn Lâm. - Em đừng nhiều lời với cậu ta, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy đâu.

- Chờ đã. - Trình Hâm kịp thời giữ tay Hạ Tuấn Lâm lại - Đàn anh, à không, thầy Mã có chuyện gì sao?

Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu mấp máy môi, sau đó trước khi Tuấn Lâm kịp thốt ra bất kì câu nào thì Nghiêm Hạo Tường đã kéo Tuấn Lâm đi, hắn không quên lạnh lùng vứt lại một câu.

- Đều không còn liên quan tới cậu nữa rồi.

Cánh tay Trình Hâm vươn ra giữa không trung khựng lại rồi buông thõng xuống.

Phải, đều không còn liên quan nữa rồi.

Sau đó đến mùa xuân năm thứ bảy, Tuấn Lâm cũng đột nhiên không nói lời nào bay đến Mỹ. Mối quan hệ giữa Trình Hâm và cậu cứ như thế đi vào ngõ cụt.

Những bó hoa không còn được gửi tới, truyền thông không còn đưa tin về người kia, như thể toàn bộ sự hiện diện của người đó đã bị xóa sạch khỏi thế giới của cậu.

Trình Hâm nghĩ, như vậy cũng tốt, cứ coi như người nọ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình là được. Thế nhưng cho dù nghĩ như vậy, trong lòng Trình Hâm vẫn luôn tồn tại một khoảng trống.

Năm thứ tám sau khi Mã Gia Kỳ đi, bố mẹ bởi vì thấy cậu chỉ mãi vùi đầu vào công việc nên lo lắng rất nhiều, cả hai vẫn luôn gọi điện khuyên nhủ cậu nên sớm tìm một người để kết hôn. Trình Hâm lần nào nghe cũng chỉ biết cười đáp lại qua loa. Lần đưa tiễn bố mẹ sau khi họ lên thủ đô thăm cậu, trước khi lên tàu mẹ đã nắm lấy tay cậu, khóe mắt hơi ướt nói.

- Trình Hâm, nếu con mệt mỏi quá có thể về nhà, bố và mẹ vẫn luôn đợi con.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng nắm lại tay mẹ Đinh, bàn tay trẻ đẹp ngày nào đã bắt đầu xuất hiện vết đồi mồi, mái tóc phải nhuộm đen mấy lần mà vẫn còn loáng thoáng mấy sợi tóc bạc. Đằng sau bố Đinh đang xách hành lý, bàn tay hơi run vì phải dùng lực mà khớp xương cũng hiện rõ lên, hai mắt cũng đã xuất hiện thêm tầng nếp nhăn.

Đáy lòng Trình Hâm chua xót, những năm qua mình chỉ mải bay nhảy nơi đất khách quê người, không làm việc thì cũng ngẩn ngơ nhớ về một quá khứ xa xăm nào đó, vô tâm đến mức quên mất mình còn có người đang ngóng trông. Cho nên đến tận bây giờ mới giật mình nhận ra bố mẹ mình đã bước vào giai đoạn cuối sinh mệnh, cho dù thế nào cũng không thắng nổi sự khắc nghiệt của thời gian.

- Con cũng hai mươi lăm rồi, không thể một mình như này mãi được. Nên sớm tìm người để dựa vào, dù sao bố mẹ cũng không thể bên cạnh con cả đời lo lắng cho con được.

- Con trước nay vẫn luôn sống một mình ổn mà. - Đáp lại là câu trả lời quen thuộc của Trình Hâm.

- Nếu con sống ổn thì còn cần phải nhập viện sao?

Trình Hâm im lặng không trả lời được, mấy ngày trước cậu vì làm việc mà ăn uống thiếu điều độ đến lở loét dạ dày. Nếu không phải hàng xóm phát hiện, có lẽ cậu không vì bệnh dạ dày hành đến chết thì cũng bị trận mưa tuyết mùa đông làm cho chết cóng. Cũng vì chuyện này mà bố mẹ Trình Hâm phải lặn lội lên thủ đô để chăm sóc cho cậu.

Bố mẹ Đinh ôm cậu lần cuối, trước khi cánh cửa tàu đóng lại cậu kịp nghe bố Đinh nói:

- Nếu là chuyện quá khứ thì đừng vướng bận nữa, bố con chẳng lẽ không thể kiếm được người tốt hơn thằng nhãi đó sao?

Trình Hâm nghĩ có lẽ vì bị gió thổi vào nên mắt cậu mới cay xè như vậy. Cậu đứng nhìn bóng hình bố mẹ ngồi dựa vào nhau trong ráng chiều hoàng hôn nhàn nhạt đang dần xa mất, dường như mang theo mấy phần cô đơn của tuổi già. Trình Hâm lại nhìn đến chính mình trong chiếc gương treo ở bức tường gần đó, cả người gầy gò, làn da sạm lại, quần áo lỗi thời chỉ mặc qua loa, dù thế nào cũng không nhìn ra thiếu niên mười bảy tuổi tràn trề sức sống của nhiều năm về trước.

Năm thứ chín sau khi Mã Gia Kỳ đi, Trình Hâm từ bỏ công việc khó khăn lắm mới có được mà trở về quê nhà. Bố mẹ cậu vui mừng mở tiệc thật lớn một ngày. Trình Hâm dở khóc dở cười cảm thấy việc này có chút khoa trương, dù vậy khoảng trống trong lòng cũng vơi bớt đi ít nhiều. Có lẽ bố mẹ cậu đã cô đơn rất nhiều, chị gái cậu đi làm xa nhà, lại lấy chồng xa nên rất ít khi về thăm gia đình được, còn cậu lại mải mê với sự nghiệp trên thủ đô. Bây giờ cậu trở về, bố mẹ vui vẻ như vậy cũng không có gì lạ.

Trình Hâm nhìn nụ cười mãi không tắt trên gương mặt bố mẹ, cậu biết quyết định từ bỏ tất cả này của mình đã đúng. Dù sao phận là con cái không thể làm cha mẹ lo lắng nghĩ suy vì mình mãi được.

Thời gian này bố mẹ Đinh thường xuyên tìm kiếm các đối tượng xem mắt cho cậu. Trình Hâm vì không muốn làm bố mẹ buồn lòng nên cũng thuận theo. Thế nhưng càng xem mắt, khoảng trống trong lòng những tưởng đã vơi bớt lại càng tăng thêm. Mỗi lần gặp đối tượng xem mắt, Trình Hâm đều không tự chủ so sánh với người trong lòng, chỉ cần gặp bất cứ điểm chung nào trái tim liền thoáng dao động, cho tới khi nhận ra người trước mắt là ai thì dần trở nên nguội lạnh.

Cuối cùng cậu tuyệt vọng nhận ra, dù cố gắng thế nào thì cậu cũng không thể quên được Mã Gia Kỳ, giống như rễ cây đâm vào trái tim, vĩnh viễn cũng không thể dứt ra được.

Rốt cuộc đến năm thứ mười, bên cạnh Trình Hâm vẫn chẳng có ai. Bố mẹ cậu không từ bỏ hi vọng, vẫn luôn tìm đối tượng cho cậu. Trình Hâm tuy rằng không từ chối ý định của bố mẹ nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy nặng trĩu vô lực. Cậu nghĩ cuộc sống của mình nếu cứ như vậy sẽ dần trở thành một vòng lặp nhàm chán, mà muốn thoát khỏi vòng lặp ấy chỉ có một cách là kết hôn.

Khi mà Trình Hâm còn định nhắm mắt làm đại, một lá thư được gửi đến đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net