Chương 54 : 8,76 giờ ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Trình Hâm nghỉ việc sau ba năm đây là lần đầu tiên cậu trở lại Phong Tuấn, cảm xúc không còn bỡ ngỡ như lúc mới chân ướt chân ráo đến thủ đô hoa lệ.

Cậu bước ra khỏi ga tàu thuần thục bắt xe đến khách sạn đã đặt trước, sau khi xếp đồ nghỉ ngơi một lát thì đến nhà hàng thịt nướng của nhà Hà Tuấn Minh. Hà Tuấn Minh vừa nhìn thấy cậu từ đằng xa đã vội vẫy tay rối rít, bên cạnh là Phương Hàm Ngọc - vợ cậu ta và cậu con trai 5 tuổi Hà Ngọc Minh đang mở to mắt mừng rỡ nhìn cô.

- Đã lâu không gặp đã lâu không gặp, mau ngồi xuống đi.

Trình Hâm vừa đi tới bàn Hà Tuấn Minh đã bắt tay cậu mạnh bạo như đi bàn chuyện làm ăn rồi đẩy cậu ngồi xuống ghế. Trình Hâm bị nắm tới đau cả tay chỉ biết gượng cười trừng mắt với cậu ta.

- Tôi chỉ mới không ở đây có 3 năm thôi, cậu không cần phải làm quá lên thế.

- Còn không phải sao. - Hà Tuấn Minh tức khắc cười lớn - Ba năm trước rõ ràng nhìn cậu tàn tạ không ra hình người, nhưng bây giờ cậu trông béo tốt không khác hồi đại học là bao. Hẳn là về nhà hai bác chăm sóc cậu kĩ lắm phải không?

Trình Hâm lặng lẽ nhìn cục mỡ thừa trên bụng rồi liếc Phương Hàm Ngọc, tên chồng của em ngày càng không biết tinh ý là gì nữa rồi đấy. Phương Hàm Ngọc nhận ra hàm ý của Trình Hâm hơi ngại ngùng vuốt mũi một cái rồi đẩy Hà Ngọc Minh đôi mắt lúng liếng nhìn cậu chằm chằm đến trước mặt.

- Ngọc Minh, ba nuôi đến chơi sao không chào một tiếng?

Thằng bé bị đẩy đến chớp mắt nhìn Trình Hâm một cái mở miệng chúm chím:

- Con chào ba nuôi ạ.

Trình Hâm nhìn thằng nhóc, thực ra bình thường cậu không thích cũng không ghét trẻ con gì cho lắm, nhưng thằng bé này là đứa bé năm năm trước cậu đưa Phương Hàm Ngọc đi sinh, cho nên với cậu mà nói nó cũng như người thân trong nhà vậy.

Trình Hâm nhấc Hà Ngọc Minh lên đùi mình hơi cọ mũi mình với mũi thằng nhóc, giọng nói không tự chủ mang theo mấy phần cưng chiều:

- Ngoan quá, thế Ngọc Minh có còn nhớ hồi trước ba hay đưa con đi chơi công viên không?

Lần cuối cùng Trình Hâm gặp thằng nhóc này thì nó mới có gần 2 tuổi, trong ba năm tiếp theo cũng chỉ liên lạc qua màn hình điện thoại, cậu còn đang chuẩn bị tinh thần Hà Ngọc Minh nói không nhớ mình thì thằng nhóc lại gật đầu.

- Nhớ ạ, ba nuôi còn đưa con đi ăn đồ ăn ngon nữa, nên Ngọc Minh thích ba nuôi nhất.

Hà Tuấn Minh thân là người làm cha nghe thấy câu này liền cảm thấy ghen tị, cậu ta hơi ngả người lại gần véo má con trai mình tức giận nói:

- Sao con lại phân biệt đối xử như thế? Rõ ràng bố mẹ con cũng mua đồ ăn ngon, mua cho con cả đống đồ chơi mà!

- Đau quá, bố đánh con kìa ba nuôi!!! - Thằng nhóc bị đau vội vàng la lên.

Trình Hâm ôm Hà Ngọc Minh ngồi tránh sang một bên vẻ mặt khinh thường - Cậu đúng là hành xử không bằng đứa con nít.

Chỗ ngồi của cậu và cả nhà Hà Tuấn Minh nằm ở góc trong cùng còn bị chậu cây che khuất, nhìn từ đằng xa chỉ có thể thấy Trình Hâm đang ôm Ngọc Minh và sườn mặt Hà Tuấn Minh. Cho nên một cảnh giống như gia đình hạnh phúc cứ như vậy lọt vào tầm mắt người nọ, người nọ sững sờ mất mấy giây, tươi cười trên mặt cũng rơi xuống đất, nát tan.

.

Dù đã qua Tết Nguyên Đán nhưng tiết trời cũng không ấm lên là bao. Trình Hâm vì dự đoán sai thời tiết nên mang không nhiều áo ấm lắm, lục tung vali một hồi cũng may tìm được một chiếc áo khoác măng tô màu be nhạt. Trình Hâm tặc lưỡi, cái áo này kiểu dáng không tệ, màu sắc không quá rực hay u tối với buổi lễ trọng đại như kết hôn. Hơn nữa trong nhà hàng thể nào cũng sẽ mở máy sưởi, có lẽ cậu không cần lo lắng mình sẽ chết cóng khi đến đó.

Sự thật lần nữa chứng minh phán đoán của cậu là sai lầm. Áo khoác đúng là không tệ, nhưng đấy là với người đã lui về quê nhà sống ẩn dật suốt ba năm như cậu. Ba năm này thế giới đổi bao nhiêu kiểu mốt, Tuấn Lâm nhanh chóng trở nên quê mùa giữa đám người ăn mặc sang trọng trong tiệc cưới. Hơn nữa hôm nay trời còn lạnh thêm vài độ, một lớp áo măng tô cùng hệ thống máy sưởi không đủ làm cô ấm hơn. Trình Hâm kéo kéo áo lui vào góc kín gió nhất im lặng ăn bánh ngọt nhìn ra phía đông huyên náo bên ngoài, nơi đó có những gương mặt cũ lẫn gương mặt mới, còn có những người bạn cùng lớp của cậu.

Chỉ khác tất cả đều đã trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng trong xã hội, quần áo là lượt, tóc tai chải chuốt, nhìn sao cũng thấy kẻ quê mùa như cậu không giống bạn học của bọn họ.

- Hóa ra cậu trốn ở đây, làm tớ tìm mãi.

Chân Nguyên không biết từ chỗ nào chạy tới đứng trước mặt cậu thở gấp, dáng vẻ có chút chật vật. Trình Hâm tốt bụng đưa cho Chân Nguyên ly nước cam, đối phương  uống liền một ngụm, chờ cho hơi thở bình ổn thì đột nhiên thấy lúng túng. Nghĩ lại thì cũng thật nực cười, trước kia bọn họ có bao nhiêu lời chất chứa muốn nói hết cho đối phương hiểu, hiện tại lại lặng im không thể tìm thấy điểm chung.

- Thực ra thì, tớ không nghĩ cậu sẽ đến đây đâu.

Trình Hâm đang nhấp một ngụm rượu, nghe thấy Chân Nguyên nói vậy thì ngừng động tác như suy nghĩ cái gì. Đến khi Chân Nguyên nghĩ cậu sẽ không trả lời mình thì lại nghe thấy giọng cậu vang lên nhàn nhạt không ra cảm xúc.

- Dù sao cũng từng là người quan trọng, thiệp mời còn được gửi từ tận nước ngoài về, sao có thể không đi.

Cuộc đối thoại cứ như thế đi vào ngõ cụt, Chân Nguyên túng quẫn nhìn hai bàn tay mình xoắn quýt vào nhau, suy nghĩ mãi mới dám nói những lời cất giữ trong lòng từ lâu.

- Đến tận bây giờ tớ vẫn không hiểu tại sao cậu và Tuấn Lâm đột nhiên trở mặt rồi xa cách nhau, tớ đứng ở giữa như con thuyền lênh đênh giữa mặt biển, hoàn toàn không biết phải làm sao. Trình Hâm, quãng thời gian qua tớ rất cô độc, dường như cả hai cậu đều bỏ quên tớ, cứ đi mãi mà chẳng màng đến tiếng gọi vô vọng của tớ ở phía sau.

- Rõ ràng một phòng ba người chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp, cậu nói xem sao chúng ta lại thành như thế này chứ?

Tại sao chúng ta lại thành như thế này?

Trình Hâm không biết, có lẽ là do trong thâm tâm cậu oán hận Mã Gia Kỳ, hoặc do Hạ Tuấn Lâm chán phải thấy gương mặt chán chường của cậu rồi, cho nên câu nói của Hạ Tuấn Lâm hôm đó giống như giọt nước tràn ly đánh đổ tất cả.

- Thành thực xin lỗi, thời gian qua cực khổ cho cậu rồi.

Năm tháng bào mòn cảm xúc của Trình Hâm, cậu vẫn sẽ yêu quý Chân Nguyên - người đầu tiên bầu bạn với cậu khi cậu đến Phong Tuấn. Giống như cậu vẫn sẽ yêu Mã Gia Kỳ , dù rằng nó không còn nồng nhiệt như thuở ban đầu mà chỉ còn âm ỉ như sóng ngầm.

Dẫu vậy, cậu chỉ có thể nói lời xin lỗi một cách nhạt nhẽo, ngoài ra không có gì hơn. Cậu hiểu mong muốn của Chân Nguyên , nhưng tình bạn hay tình yêu đã rạn nứt thì dùng cách nào cũng khó có thể hàn gắn hoàn toàn, cho nên cậu bất lực. Dù là cậu, Chân Nguyên, Tuấn Lâm hay là Mã Gia Kỳ... đều không thể như trước được nữa.

- Cậu nói xin lỗi mà tớ chẳng thấy thành ý nào cả.

Chân Nguyên xụ mặt, Trình Hâm kiên nhẫn chờ đối phương bình tĩnh.

- Mặt cậu xụ xuống trông xấu chết được.

- Cậu còn chê tớ xấu? - Chân Nguyên tức giận ngẩng mặt đấm nhẹ vào tay Trình Hâm, nước mắt nhanh chóng khô cạn.

Thời gian như quay lại 10 năm trước, chỉ khác là vai vế đã đổi lại, Chân Nguyên là người khóc còn cậu là người dỗ dành. Trình Hâm thầm nghĩ hẳn phải rất lâu rồi cậu mới có thể cười thỏa mái đến thế.

Rất nhanh đã đến phần quan trọng của buổi lễ, phần trao nhẫn của cô dâu chú rể, nhưng trước đó còn phần đọc diễn văn của người nhà. Trình Hâm ngừng nói chuyện với Chân Nguyên, mắt hướng lên phía bục khán đài, chỉ cần vai giây là đã nhận ra người kia. Trải qua 10 năm nhưng người nọ vẫn đẹp trai muốn chết, xương hàm góc cạnh quyến rũ, mái tóc không còn để lòa xòa mà vuốt lên để lộ đôi mắt đẹp sắc sảo.

Người nọ cho dù chỉ mặc tây trang đơn giản nhưng đứng giữa đám người ăn mặc tinh xảo lại vô cùng nổi bật, ánh sáng dường như chỉ tập trung vào người đó, giống như Mặt Trời rực rỡ giữa dải Ngân Hà.

Là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Thế nhưng bởi vì là độc nhất, cho nên dù Mặt Trời có đẹp đẽ và rực rỡ thế nào đi nữa thì Mặt Trời cũng quá mức nóng bỏng, sức nóng có thể thiêu đốt mọi thứ. Mà kẻ nhát gan là cậu thì không thể nào để mình như con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng chết chóc này thêm lần nào nữa, ngã đau một lần là đã quá đủ.

15 mét, chỉ cần giữ khoảng cách 15 mét từ chỗ cậu đến bục khán đài là sẽ an toàn rồi.

Không biết Trình Hâm nghĩ cái gì, chỉ thấy cậu nhìn lên phía trước một lát sau đó nói một câu không đầu không đuôi.

- Khoảng cách là 8,76 giờ ánh sáng.

- Hả? Cậu nói cái gì giờ ánh sáng? - Chân Nguyên còn đang bận tập trung nhìn lên khán đài, nghe thấy Trình Hâm nói thì không chú ý hỏi lại.

Là khoảng cách giữa tớ và người đó...

10 năm, Trái Đất quay quanh trục của chính mình rồi lại quay một vòng quanh Mặt Trời hết 9.460.080.000 ki-lô-mét, gói gọn lại hết tương đương với 8,76 giờ ánh sáng. Nghĩa là khoảng cách giữa cậu và người đó từ chỉ vài bước chân là có thể chạm tới nhau thì sau 10 năm đã không thể dùng đơn vị bình thường để cân đo đong đếm nữa mà chỉ có thể dùng đơn vị của ánh sáng.

Không chỉ là khoảng cách về địa lý mà còn là khoảng cách về thời gian.

Đắng cay thật nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net