Chương 6 : Thư viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua một tháng, Trình Hâm vẫn chưa tìm được cách tiếp cận Mã Gia Kỳ, điều này khiến cậu vô cùng ảo não. Thiên Trạch thấy vậy, lúc nào cũng cười khẩy khinh bỉ cậu không có tiền đồ, còn nói hồi cậu theo đuổi Ngao Tử Dật cũng phải mất gần năm đấy, mới một tháng đã vội gì. Mỗi lần như thế, Trình Hâm đều âm thầm bĩu môi. Mới không biết ai không có tiền đồ hơn ai đâu.

Một sáng mùa thu mát mẻ, Trình Hâm không có tiết học liền ôm theo một đống giấy bút đến thư viện. Gần đây cậu mới phát hiện trường mình có thư viện nằm ngay dưới tầng thượng ở dãy khối 10, có điều giờ điều kiện tốt hơn nên chẳng thấy ai đến đây nữa. Nhưng Trình Hâm lại rất thích thư viện này, bởi vì cấu trúc nơi này giống với kiến trúc của các nước Châu Âu thời xưa, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy bao quát toàn trường, xa xa còn có hồ Light mà mỗi khi chiều đến mặt nước lại dát lên một màu vàng tráng bạc phi thường đẹp mắt, dường như mỗi một chỗ ở nơi này đều khiến Trình Hâm tìm được nguồn cảm hứng.

Vừa đẩy cửa bước vào, Trình Hâm chợt cảm thấy 16 năm đen đủi của mình, cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt mả rủ lòng thương cậu.

Mã Gia Kỳ đang ở đây.

Trình Hâm trốn sau giá để sách, tim đập bình bịch. Mã Gia Kỳ đang ở ngay sau cậu, chỉ cách cậu đúng 1 mét. Trình Hâm ôm ngực, không sao trấn tĩnh nổi bản thân, gượng gạo cậu nóng bừng, tay chân run lẩy bẩy. Cậu hít vào thở ra, sau đó hơi ló đầu he hé mắt nhìn. Anh vẫn đang chăm chú đọc sách, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng làm nổi bật lên làn da lúa mạch khỏe khoắn, cúc áo mặc dù được cài cẩn thận nhưng Trình Hâm vẫn thấy...ừm...quyến rũ. Cậu nuốt ực một cái, lại ngước lên nhìn khuôn mặt anh. Đôi môi mỏng hồng hào(khiến cậu chỉ muốn cắn một cái), sống mũi cao thẳng, đôi mắt đẹp đẽ bị che phủ bởi hàng lông mi dày dài, từng lọn tóc hơi xoăn màu nâu đậm rủ xuống. Anh hôm nay còn đẹp trai hơn cả lần đầu cậu gặp anh nữa. Trình Hâm ngồi xổm xuống, mở màng ngắm anh. Hiện giờ trong đầu cậu lúc này chỉ hiện lên ba chữ.

Đẹp trai quá!!!

Trình Hâm sực tỉnh, vội vàng lôi sổ ra, bàn tay nhanh chóng phát ra trên giấy. Khi Mã Gia Kỳ vừa đọc xong cuốn sách cũng là lúc Trình Hâm vừa vẽ xong. Trình Hâm hài lòng nhìn bức tranh, trong tranh là một người con trai đang đọc sách, dáng vẻ yên tĩnh lật từng trang. Trình Hâm hớn hở ngước mắt lên, Mã Gia Kỳ đã đi ra cửa từ lúc nào. Trình Hâm cúi đầu ỉu xìu, lại cất cẩn thận bức tranh vào sổ, về nhà cậu nhất định phải đóng khung lại.

Nhưng, ngày sau đó, Trình Hâm thường xuyên đóng đô ở thư viện đến nỗi Chân Nguyên còn trợn mắt nhìn cậu mắng đồ mọt sách. Nhưng lúc như thế, cậu đều chỉ mỉm cười đáp " Không phải, ở đó có chàng thơ của tớ thôi! ". Chân Nguyên muốn biết " chàng thơ " trong miệng Trình Hâm là ai, nhưng nghĩ tới tầng tầng lớp lớp sách đập vào mặt thì ỉm đi, riêng Hạ Tuấn Lâm thì cứ mỉm cười bí ẩn nhìn cậu khiến Trình Hâm dựng cả tóc gáy.

Sau một thời gian quan sát, Trình Hâm phát hiện được rất nhiều điều mà ít ai biết về Mã Gia Kỳ. Tỉ như anh hay đến đây vào sáng thứ ba, thứ năm và chiều  chủ nhật, hay ngồi ở bàn cuối cạnh cửa sổ. Tỉ như anh hay đọc những loại sách mà không mấy ai đọc ( đấy là do cậu tìm đọc theo Mã Gia Kỳ). Tỉ như có những lúc ngẫu nhiên anh lại huýt sáo những bản nhạc không tên mà có lẽ là do anh tự nghĩ ra. Tỉ như có những lúc anh mang theo máy ảnh nhỏ để chụp ảnh, mặc dù Trình Hâm không được ngắm những bức ảnh anh chụp nhưng Trình Hâm chắc rằng chỉ cần là Mã Gia Kỳ thì rơi vào tay anh đều đẹp hết. Hoặc tỉ như anh có thói quen xoay bút mỗi khi tập trung suy nghĩ, tỉ như anh thường thích mặc đồ rộng rãi, tỉ như anh thích đeo kính đen không độ, tỉ như rất nhiều điều khác. Trình Hâm mỗi khi phát hiện ra một điều là lại ngồi một góc cười rinh rích, vừa cười vừa tiện tay vẻ thêm mấy bản vẽ anh. Cứ như vậy lại qua hai tháng anh đọc sách tôi ngồi cười với vẽ, hai quyển sổ của Trình Hâm đã kín bức hình về anh.

- Lại đi nữa à?

- Ừ! - Trình Hâm nhoẻn miệng cười đáp lại Chân Nguyên, trên đầu đeo tai chụp, tay thì quấn khăn lên cổ kín mít.

- Đại ca tôi ơi, - Chân Nguyên nằm rúc trong chăn nói vọng lại. - Trời lạnh rồi đấy, không đi không được sao? Nghỉ một ngày cũng đâu có chết.

Trình Hâm nghĩ tới người kia, trong lòng ấm áp, chỉ đáp lại qua loa rồi bước ra cửa. Chân Nguyên lạnh quá không muốn nói tiếp, lại giật mình quay sang nhìn Hạ Tuấn Lâm.

- Này, cậu làm gì đấy? Leo lên giường tớ làm gì?

- Trời lạnh nằm chung cho ấm. - Hạ Tuấn Lâm chui vào chăn, vỗ vỗ đầu cậu. - Tớ nói này Chân Nguyên, cậu để yên cho người ta theo đuổi tình yêu đi. Có biết mùa đông này chỉ có tình yêu mới sưởi ấm tâm hồn được không.

- Từ đấy tới giờ hai tháng rồi, đã có tiến triển gì đâu, đến lại gần nói chuyện với người ta cũng không dám. Tớ thấy cậu ấy chẳng có khả năng đâu.

Trình Hâm lúc này cũng vừa mới đến thư viện. Cậu đẩy cửa bước vào, thở ra một hơi thoải mái, bên trong lúc nào cũng ấm áp trái ngược với bên ngoài. Trình Hâm liếc mắt về nơi cửa sổ, khóe miệng cong lên. Cậu tìm chỗ ngồi  quen thuộc của mình rồi ngồi xuống. Chỗ cậu chọn chỉ cách anh hai bàn, còn có một kệ sách vừa đủ che cậu đi giúp cậu dễ dàng quan sát anh mà không bị phát hiện.

Trình Hâm hơi cử động tay, bởi vì ở đây đang mùa đông nên tay chân cậu lạnh ngắt, cử động cũng khó khăn. Cậu làm vài động tác khởi động nhỏ rồi cầm bút giở sổ tiếp tục công việc quen thuộc, vẽ anh. Trình Hâm cứ cúi đầu chăm chú vẽ, thỉnh thoảng liếc mắt lên ngắm anh trong chốc lát rồi lại cúi xuống. Trong lúc không để ý, trên đỉnh đầu cậu lại vang lên tiếng nói trầm trầm.

- Đang vẽ tôi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net