Chương 4. Nghe nói Mã Gia Kỳ muốn bồi Đinh Trình Hâm đi thư viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14.04.2022

----------------

Chương 4. Nghe nói Mã Gia Kỳ muốn bồi Đinh Trình Hâm đi thư viện

****************

Một câu hỏi của Đinh Trình Hâm khiến Mã Gia Kỳ không biết phải khóc hay cười. Hôm qua bọn họ còn ngồi chung bàn ăn cơm chung vậy mà hôm nay người này lại hỏi anh là ai? Mã Gia Kỳ nghi ngờ Đinh Trình Hâm đây là dùng gương mặt thành thật ánh mắt long lanh này khiến anh không mắng được đây mà.

Mã Gia Kỳ khoanh tay trước ngực nhìn Đinh Trình Hâm cũng đang nhìn mình, anh cười nói:

“Bạn học bá Đinh, hôm qua chúng ta còn ăn cơm chung bàn hôm nay cậu đã hỏi tôi là ai à?”

Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ nói vậy liền biết bản thân lại quên người ta rồi, nhất thời lúng túng, “Xin lỗi cậu, tôi không nhớ được mặt người lạ cho lắm.”

Thì ra là mắc chứng mù mặt, Mã Gia Kỳ thầm nghĩ rồi khẽ cười: “Vậy từ hôm nay tôi sẽ khiến cậu không quên được tên tôi nhé”

Vừa nói anh vừa ghé lại gần bên tai cậu, thấp giọng: “Nhớ cho kỹ, tôi tên là Mã Gia Kỳ”

Đinh Trình Hâm hơi rụt người lại, ánh mắt né tránh Mã Gia Kỳ, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ rồi, Mã Gia Kỳ”

Mã Gia Kỳ đứng thẳng người tủm tỉm cười: “Ngoan lắm học bá”

Đinh Trình Hâm không nhìn Mã Gia Kỳ, nghiêm túc nói: “Đừng nói tôi ngoan.”

“Được không nói cậu ngoan nữa, học bá” Mã Gia Kỳ khoanh tay nhìn Đinh Trình Hâm, trên môi vẫn là nụ cười từ nãy đến giờ, anh tiếp tục hỏi: “Vậy lần sau cậu chắc sẽ không hỏi tôi là ai nữa chứ?”

Đinh Trình Hâm có chút không tự nhiên: “Sẽ không hỏi lại nữa”

Mã Gia Kỳ cười hài lòng, lúc này anh mới hỏi:

“Mà cậu tìm ai vậy? Không phải là đến chỉ để hỏi tôi là ai đi?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu: “Không phải, tôi đến tìm Diệu Văn hỏi cậu ấy đi thư viện cùng tôi không. Hôm trước cậu ấy bảo cần tìm tài liệu”

Mã Gia Kỳ tủm tỉm cười nói: “Cậu ấy hiện tại không có ở phòng. Cậu gọi cho cậu ấy hỏi xem.”

Nghe Mã Gia Kỳ nói vậy Đinh Trình Hâm gật đầu, thành thành thật thật đứng tại chỗ gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn. Bên kia rất nhanh có người nghe máy, nhưng không phải là giọng của Lưu Diệu Văn.

“A lô, học bá. Diệu Văn đang đánh bóng chuyền, tôi đang giữ điện thoại giúp mọi người nên nghe máy luôn. Cậu có cần tìm cậu ấy gấp không tôi kêu cậu ấy ra”

Đinh Trình Hâm nghe người bên kia nói một lèo có chút hoang mang, người kia là ai vậy nghen??

Đinh Trình Hâm nói: “Phiền cậu hỏi Diệu Văn giúp tôi cậu ấy có đi thư viện với tôi hay không? Nếu không đi thì tôi đi trước. Cảm ơn cậu”

Bên kia cười đến vui vẻ: “Học bá không cần khách sáo, để tôi hỏi cho cậu”

Sau đó từ điện thoại vọng ra tiếng cậu thanh niên bên kia lớn giọng nói với bên ngoài.

“Lưu Diệu Văn, học bá hỏi cậu đi thư viện không?”

Sau đó Đinh Trình Hâm nghe tiếng của Lưu Diệu Văn vọng lại: “Nói với Trình Hâm tôi không đi. Tôi thấy chữ lại đau đầu”

Đinh Trình Hâm bên này: “……….” thấy chữ đau đầu còn chọn khoa lịch sử, Lưu Diệu Văn là mắc bệnh tự ngược à??

Người bên kia mắng Lưu Diệu Văn cái gì đó Đinh Trình Hâm không nghe rõ. Bên tai nhanh chóng nghe người kia nói: “À học bá, Diệu Văn bảo cậu ấy không đi được. Cậu đừng chờ cậu ấy nữa”

Đinh Trình Hâm nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Cúp điện thoại xong Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn thấy Mã Gia Kỳ vẫn tựa cửa nhìn mình. Cậu nghĩ nghĩ nói:

“Diệu Văn bận không đi được, tôi đi trước”

Định xoay người đi thì Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ nói: “Cậu có bằng lòng để người đẹp trai nhất nhì thế giới bồi cậu đọc sách không?”

Đinh Trình Hâm: “……….”

Đinh Trình Hâm ngơ ngác nhìn Mã Gia Kỳ đầu đầy chấm hỏi, người đẹp trai nhất nhì thế giới là cái sinh vật gì? Ở đây có tồn tại hả?

Nhưng rất nhanh cậu đã nghĩ đến điều gì đó, không tin được mà nhìn Mã Gia Kỳ dò hỏi: “Cậu là đang nói cậu?”

Mã Gia Kỳ tủm tỉm cười: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao? Vậy nên cậu đoán đúng rồi đó!”

Lần này Đinh Trình Hâm trực tiếp im lặng bảo trì sự hạn hán lời của mình. Đột nhiên cậu phát hiện cái người mới gặp mặt hai lần này hình như mặt có hơi dày thì phải. !!

Không để ý sự im lặng của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ nói tiếp: “Cậu đợi tôi hai phút, tôi đi thư viện bồi cậu”

Đinh Trình Hâm do dự: “Thật ra cậu có việc gì cứ làm, tôi đi một mình cũng được”

Mã Gia Kỳ tủm tỉm cười, nháy mắt với cậu: “Không được. Làm sao tôi nỡ để học bá cô đơn một mình trong thư viện được chứ”

Đinh Trình Hâm quả thật muốn gào to vào mặt Mã Gia Kỳ là cậu hoàn toàn không có khái niệm gọi là cô đơn, cậu cũng rất thích một mình. Nhưng mà thấy gương mặt cười tủm tỉm cùng với sự nhiệt tình của người này, Đinh Trình Hâm cảm thấy nếu từ chối cũng quá đáng, thêm nữa đối phương cũng là ‘hàng xóm’ của mình. Vì vậy Đinh Trình Hâm thành thật đứng ở cửa đợi Mã Gia Kỳ.

Đúng hai phút sau Mã Gia Kỳ xuất hiện bên cạnh Đinh Trình Hâm, trên tay là một cái notebook và một quyển sổ tay, đóng cửa xong anh quay sang nhìn cậu, cười nói: “Đi thôi, tôi bồi cậu”

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ đi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đừng nói bồi tôi hoài như thế được không?”

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm hỏi lại: “Tại sao?”

Đinh Trình Hâm có chút ngượng ngùng nói: “Dù sao tôi cũng không phải là nữ sinh mà cần phải có người bồi mới đi thư viện được”

Nói xong Đinh Trình Hâm có chút lo lắng, cậu cũng không biết nói như vậy có khiến Mã Gia Kỳ khó chịu hay không. Đinh Trình Hâm rất ít nói chuyện với người khác, cậu cũng không muốn lời mình nói đắc tội với người bạn mới này.

Mã Gia Kỳ cũng không biết trong lòng Đinh Trình Hâm bản thân đã được gán mác bạn mới, anh cảm thấy Đinh Trình Hâm không thích lời của mình, nhưng anh cũng cảm thấy biểu tình của Đinh Trình Hâm rất thú vị.

Mã Gia Kỳ tủm tỉm cười nói: “Không phải nữ sinh mới cần bồi” dừng một chút anh nói tiếp: “Nhưng nếu học bá không thích vậy tôi không nói như vậy nữa, được không?”

Đinh Trình Hâm nhìn gương mặt mỉm cười bên cạnh trong lòng không biết Mã Gia Kỳ là cố ý hay vô ý, nhưng nếu người ta đã nói vậy Đinh Trình Hâm cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.

Đinh Trình Hâm gật đầu: “ừm”

Hai người không nói nữa, đi đến thư viện. Đinh Trình Hâm là không biết nói gì, còn Mã Gia Kỳ là bận suy nghĩ đến vài chuyện mà không nói chuyện. Hai người không nói gì nhưng không khí giữa hai người cũng không có gì gọi là khó chịu, người ngoài nhìn vào cũng rất hài hoà.

Trên đường đi đến thư viện, hai người gặp nhiều người, nhiều nữ sinh còn chụp hai người bọn họ. Nhưng Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng không quan tâm đến vấn đề này, Đinh Trình Hâm thì bị chụp nhiều quá nên không còn cảm giác gì, Mã Gia Kỳ thì trực tiếp phớt lờ bọn họ.

----------------
Au: người ta đi thư viện cũng đòi bồi. Anh ơi là anh

À nhớ vote cho tui nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net