Chương 40: Nghe Nói Đinh Trình Hâm Tranh Luận Với Trác Tử Kỳ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Nghe Nói Đinh Trình Hâm Tranh Luận Với Trác Tử Kỳ?

*****************

Nghe Mã Gia Kỳ nói xong, Đinh Trình Hâm nghiêng đầu nhìn sang bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh cũng đang nhìn lại. Đinh Trình Hâm mất tự nhiên cụp mắt.

Triệu Tố Hoan có chút đáng yêu nói: "Uầy, mấy đại thần các cậu nói chuyện thật khó hiểu quá. Tớ không hiểu."

Dư An và Bạch Lãng Nghê ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu, đồng thanh nói: "Thật ra, tớ cũng không hiểu lắm."

Lăng Tiếu Đình cắn đũa nhìn Dư An: "Thật ra không giấu diếm gì, tớ cũng hoang mang lắm."

Lưu Diệu Văn nhìn bọn họ, trợn tròn mắt: "Này, tôi học Lịch sử không hiểu thì thôi đã đành, tại sao mấy cậu học Công nghệ thông tin mà cũng không hiểu vậy?"

Triệu Tố Hoan nhìn Lưu Diệu Văn cười nhẹ phản bác: "Tớ học Vật lý a~"

Mã Gia Kỳ nhìn cả đám đang mắt to trừng mắt nhỏ có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ -- đúng là chỉ có học bá hiểu mình. Anh nhìn mọi người mỉm cười hỏi: "Tôi nói dễ hiểu vậy mà, mấy cậu nói không hiểu là không hiểu cái gì?"

Trừ Đinh Trình Hâm, Lục Tư Trạch, Nghiêm Hạo Tường, Ân Tử Nam và Hạ Tuấn Lâm, những người còn lại đồng thanh nói: "Không hiểu."

Mã Gia Kỳ trợn mắt nhìn cả bọn. Phương Phi vừa gắp thức ăn vừa nói ra tiếng lòng của mọi người: "Thật ra cũng không phải không hiểu. Câu chữ đều hiểu, nhưng đặt vào trường hợp của cậu lại không hiểu."

Mã Gia Kỳ nhướn mày: "Trường hợp của tôi?"

"Đúng vậy. Là đặt vào hoàn cảnh của cậu chúng tôi không hiểu." Dư An tiếp lời của Phương Phi nói.

Mã Gia Kỳ cười cười: "Tại sao lại không thể hiểu trong trường hợp của tôi nhỉ?"

Lưu Diệu Văn nhìn Mã Gia Kỳ: "Tại sao không thể hiểu hả? Là tại vì trong mắt bọn tôi, ông vừa học giỏi, đẹp trai, gia thế tốt, hoàn cảnh sống tốt ắt hẳn có nhiều bạn bè mới đúng. Tại sao lại nói trong thời điểm đó chỉ có 'code' làm bạn." nói xong còn nhìn sang Tống Á Hiên và mọi người: " Tôi nói đúng không? "

Tống Á Hiên gật đầu, cười nhẹ: "Nói đúng rồi. Hôm nay cậu thông minh."

Lưu Diệu Văn cười tươi như hoa: "Tôi luôn thông minh mà."

Không quan tâm đến việc xòe đuôi của Lưu Diệu Văn, Trác Tử Kỳ cũng hứng thú bừng bừng hỏi Mã Gia Kỳ: "Tôi cũng thắc mắc á. Cậu mau mau giải thích nha cậu bạn đẹp trai~"

Mã Gia Kỳ nhìn Trác Tử Kỳ, nhìn sang Lục Tư Trạch cười tủm tỉm hỏi lại: "Tôi đẹp trai hay Lục thiếu của cậu đẹp trai hơn?"

Trác Tử Kỳ nhăn nhó, trừng mắt: "Dĩ nhiên là bạn trai tôi. Cậu đừng có mà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nha~"

Nói xong còn không quên đưa tay sang nắm lấy tay của Lục Tư Trạch.

Mặc Nhiễm ngồi bên cạnh cũng góp lời: "Đúng vậy á, cậu giải thích một chút cho mọi người nghe đi Gia Kỳ."

Đinh Trình Hâm ngồi im lặng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng đột nhiên hỏi: "Tại sao mọi người lại phải biết nguyên nhân sâu xa như vậy?"

Nghe Đinh Trình Hâm hỏi, những người tò mò trong bàn ăn đều ngẩng ra. Mã Gia Kỳ bên cạnh cũng nhìn sang cậu, nhưng Đinh Trình Hâm nhìn mọi người không nhìn anh.

Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm gãi đầu ngượng ngùng nói: "Thì tại tò mò mà."

Lưu Diệu Văn nói xong, Đinh Trình Hâm vẫn chưa lên tiếng mà nhìn mọi người, khiến mọi người trên bàn đột nhiên có chút áp lực. Bình thường Đinh Trình Hâm hay im lặng đi bên cạnh Mã Gia Kỳ, mọi người đều quen với điều đó. Đột nhiên bây giờ cậu hỏi mọi người có chút ngạc nhiên nên chưa kịp trả lời câu hỏi của cậu. Và họ cảm thấy, Đinh Trình Hâm như vậy có chút xa cách và không nhìn thấu.

Mặc Nhiễm định lên tiếng giải vây thì Ân Tử Nam bên cạnh cậu ta vươn tay gắp cho cậu ta một miếng thịt, thấp giọng nói: "Im lặng ăn đi, đừng có tò mò nữa."

Tống Á Hiên cũng véo tay Lưu Diệu Văn khiến cậu im lặng.

Chỉ có Trác Tử Kỳ vẫn thong thả vừa ăn vừa hỏi lại, còn là giọng điệu ngả ngớn: "Làm sao vậy bạn học bá? Cậu không tò mò hả? Để tụi tui khui bí mật của Mã Gia Kỳ giùm cậu nga~ đừng có giấu một mình, không được đâu nha~"

Lục Tư Trạch muốn kéo bạn trai im lặng nhưng mà anh ta cũng biết với tính cách của Trác Tử Kỳ không cho nói là không được đành phải im lặng ngồi bên cạnh mà nhìn, đồng thời trong lòng có tâm tư nên không muốn xen vào.

Đinh Trình Hâm giọng điệu nghiêm túc: " Tôi không tò mò. Dù có tò mò cũng sẽ không hỏi. Ai cũng có những vấn đề không thể nói với người khác, đó được gọi là bí mật. Có những bí mật không nên hỏi quá nhiều, đó là phép lịch sự tối thiểu."

Trác Tử Kỳ khoanh tay nhìn Đinh Trình Hâm: "Này, Mã Gia Kỳ chưa nói, cậu làm gì mà căng hơn cậu ta vậy? Cậu ta có nói đó là điều không được nói sao?"

Đinh Trình Hâm nhìn thẳng Trác Tử Kỳ hỏi lại: "Vậy cậu ấy có nói đó là điều nên hỏi không?"

"Nếu không muốn nói cậu ta có quyền nói thẳng ra là không muốn trả lời nga~" Trác Tử Kỳ cũng trừng mắt nhìn lại.

Đinh Trình Hâm không hề cười, cậu nói: "Nói thẳng ra mọi người sẽ không hỏi tiếp à?"

Trác Tử Kỳ cười đến dịu dàng: "Dĩ nhiên nha~"

Đinh Trình Hâm gật đầu: "Vậy thì cậu đừng hỏi nữa. Cậu ấy không muốn nói."

Đây không phải là câu thương lượng mà là câu ra lệnh. Đinh Trình Hâm nói xong liền không nhìn đến Trác Tử Kỳ nữa.

Còn Trác Tử Kỳ bên kia thì lửa giận ngút ngàn, cậu ta cười như không cười nhìn Đinh Trình Hâm: "Cậu nói không tính nha~"

Thấy không khí giữa hai người, cả nhóm thức thời đều im lặng. Trong lòng đều nảy lên một suy nghĩ, thì ra học bá cũng có một mặt tranh luận như vậy. Đáng sợ! Mà Mã Gia Kỳ cùng Lục Tư Trạch ngồi bên cạnh hai người kia lại ăn ý im lặng không hề lên tiếng, giống như việc hai người kia nói nãy giờ không liên quan gì đến hai bọn họ vậy.

Ân Tử Nam ngồi bên nhịn không được xen miệng cắt ngang Trác Tử Kỳ: " Mày đến đây gây chuyện à. Bạn trai mày ngồi bên cạnh đấy, mày quan tâm thằng con trai khác được à?"

Trác Tử Kỳ đang hứng thú bừng bừng nghe vậy thì quay đầu nhìn Ân Tử Nam: "Nga~ Anh Tử Nam đang quan tâm người ta hả? Nhưng mà bạn trai người ta không có ghen như vậy nha~"

Ân Tử Nam nghe cậu ta gọi anh liền nổi cả gai óc: "Mẹ mày, ông đây quan tâm mày nữa ông là chó."

"Ồ !" Mặc Nhiễm cùng Trác Tử Kỳ đồng thanh ồ lên. Ân Tử Nam đầu đau như muốn nứt ra -- mẹ nó tự nhiên xen vào làm gì không biết.

Triệu Tố Hoan nhìn tới nhìn lui, nhỏ giọng hỏi: "Mấy cậu nói xong chưa? Tớ ăn được chưa?"

Triệu Tố Hoan nói xong còn cười nhẹ, chớp mắt mấy cái.

Mọi người: "....." hoa khôi à, cậu có câu nào khác không?

Mã Gia Kỳ mỉm cười: "Cậu ăn cứ ăn, mọi người nói thì nói mà."

Triệu Tố Hoan lắc đầu: "Nha~ Nhưng mà lúc mọi người nói hấp dẫn quá tớ không tập trung ăn được."

Dư An nhìn Triệu Tố Hoan xinh đẹp cười hỏi: "Tố Hoan à, sao cậu không nói do lần đầu học bá tranh luận nên cậu mãi nhìn mà quên mất đang ăn?"

Triệu Tố Hoan đỏ mặt: "Cậu nói lung tung cái gì đâu a~"

Vừa nói xong thấy ánh mắt đầy 'ý vị thâm trường' của Mã Gia Kỳ, cô nàng liền thay đổi nhanh chóng: "Tớ chỉ tò mò hai người họ tranh luận ai thắng thôi."

"Là vậy à. Vậy thì giờ cậu ăn đi. Họ tranh xong rồi." Lưu Diệu Văn không tim không phổi nói.

Mã Gia Kỳ thu hồi tầm nhìn của mình, Triệu Tố Hoan thở phào một hơi, trong lòng thầm vui vẻ sau cơn bão -- ánh nhìn thật đáng sợ.!

..........

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, việc tranh luận vừa rồi giống như một hồi nước chảy mây trôi không ai chú ý đến nữa.

Sau khi ăn xong, ai về phòng người đó. Mã Gia Kỳ vừa vào phòng đã nhận ngay mấy tin nhắn đến từ Hạ Tuấn Lâm và tin nhắn từ Lục Tư Trạch.

Hạ Tuấn Lâm: wow, học bá bênh vực anh thật đấy.

Hạ Tuấn Lâm: Anh họ, anh và học bá của anh tình cảm thật tốt. Thật hâm mộ quá đi.

Hạ Tuấn Lâm: anh họ anh họ, anh nghĩ xem em với Hạo Tường có được không?

Mã Gia Kỳ nhìn mấy cái tin nhắn của Hạ Tuấn Lâm, trả lời lại.

Mã Gia Kỳ: đừng nói nhiều nữa. Mau đi ngủ đi. Còn Nghiêm Hạo Tường thì tự đi mà hỏi. Còn nữa, con trai không nên nói không được.

Hạ Tuấn Lâm: đồ anh họ ác ma. Không thèm nói với anh nữa.

Hạ Tuấn Lâm: tạm biệt!

Mã Gia Kỳ cười cười, mở giao diện tin nhắn của Lục Tư Trạch, người nọ chỉ nhắn vỏn vẹn vài chữ.

Lục Tư Trạch: Hẹn nói chuyện được không?

Mã Gia Kỳ : Được.

Lục Tư Trạch: ngày mai, 6 giờ chiều, nhà hàng Loan Nguyệt. Được không?

Mã Gia Kỳ: Được. Lục thiếu sắp xếp. Tôi đến đúng giờ.

Lục Tư Trạch: Được. Mai gặp.

Người thông minh và người thông minh luôn đối thoại theo cách mà chỉ bọn họ mới hiểu. Tuy Mã Gia Kỳ không biết Lục Tư Trạch nhờ chuyện gì, nhưng có vẻ trong bữa ăn hôm nay, chính là muốn thăm dò khả năng của anh nên mới có cuộc hẹn này.

Nghĩ đến bữa ăn, Mã Gia Kỳ cười nhẹ. Anh nhanh chóng tắm sạch sẽ, sau đó chạy sang gõ cửa phòng bên cạnh.

Bạn cùng phòng của cậu mở cửa, thấy là Mã Gia Kỳ thì ngạc nhiên: "Bạn học Mã, cậu tìm ai à?"

Mã Gia Kỳ bật nụ cười tiêu chuẩn treo lên bên môi, anh nói: "Tôi đến tìm Trình Hâm. Cậu ấy có ở phòng không?"

Bạn cùng phòng của Đinh Trình Hâm gật đầu: "Có, nhưng cậu ấy đang tắm. Hay là cậu vào đợi đi."

Mã Gia Kỳ lắc đầu: "Không cần đâu. Cậu ấy tắm xong cậu nói cậu ấy tôi đợi ở ngoài giúp tôi nhé."

Bạn cùng phòng của Đinh Trình Hâm cũng không ép buộc Mã Gia Kỳ vào phòng, nghe anh nói vậy thì gật đầu.

"Được rồi. Vậy cậu đợi một lát."

Mã Gia Kỳ vẫn cười lịch sự: "Cảm ơn."

Đối với bạn cùng phòng của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ không thân lắm, bình thường ít gặp, lại nói có chuyện gì cũng là Đinh Trình Hâm qua phòng bọn họ vì thế giữa Mã Gia Kỳ và bạn cùng phòng của Đinh Trình Hâm cũng lịch sự xa cách.

Mã Gia Kỳ đứng đợi tầm 5 phút Đinh Trình Hâm đã ra tới, tóc còn có chút nước có vẻ là chưa kịp lau khô.

"Sao anh lại đợi ở đây?"

"Sao em không lau khô tóc?"

Hai người đồng thời bật ra câu hỏi cùng một lúc. Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ, hai người đột nhiên nở nụ cười.

Đinh Trình Hâm tiến đến đứng bên cạnh Mã Gia Kỳ, hỏi: "Sao lại ra đây?"

Mã Gia Kỳ cũng dịu dàng nói: "Muốn nói chuyện với em."

"Còn em sao không lau khô tóc?"

Đinh Trình Hâm cũng cười nhẹ, "Sợ anh đợi lâu."

Nghe Đinh Trình Hâm nói xong, tim Mã Gia Kỳ khẽ run nhẹ.

Đinh Trình Hâm hỏi tiếp: "Có phải muốn nói chuyện lúc ăn cơm không?"

Mã Gia Kỳ nhìn cậu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Cái gì cũng không giấu được em."

"Anh muốn hỏi lý do tại sao à?"

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm: "Em muốn nói không?"

Đinh Trình Hâm nhìn ra phía xa xa, cậu khẽ nói:

"Không biết tại sao. Chỉ là cảm thấy có lẽ đó là điều anh không muốn mọi người biết nên mới lên tiếng như vậy."

Mã Gia Kỳ vẫn nhìn Đinh Trình Hâm, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn: "Vậy em có muốn biết không?"

Đinh Trình Hâm xoay người nhìn anh: "Vậy anh có muốn nói không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net