Q1-C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 giờ 17 phút chiều, ngày 3 tháng 4 năm 2006, căn cứ hạm đội, trời quang.

Bên ngoài của phòng họp căn cứ có rất nhiều người, có vài người không có chỗ ngồi mà đứng thẳng, có người căng thẳng, có người thả lỏng, nhưng tất cả gương mặt đều không hẹn mà cùng có chút hoang mang.

Lục Trăn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, dưới cảnh xuân tươi đẹp, cậu hào hứng cầm PDA của mình xem tiểu thuyết. Cung Hải Tinh đứng bên cạnh hồi hộp đập lên cánh tay cậu: "Phó Tiểu đoàn trưởng, cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Lục Trăn quyến luyến dời ánh mắt khỏi PDA: "Hả, tôi cũng có biết gì đâu."

"Không biết, sao cậu có thể ung dung như vậy?"

"Đồng chí Tiểu Cung" Lục Trăn vỗ gáy hắn, "Chuyện gì cần đến thì cũng phải đến thôi. Chỉ là cậu biết gì không, bí mật nội bộ đó." Lục Trăn đảo mắt một vòng, nét cười lóe lên một chút rồi ngoắc ngón tay. Cung Hải Tinh ghé tai qua nghe Lục Trăn nói thầm: "Nghe nói có người trực thuộc Quân uỷ tới tuyển người, nói thẳng thì là một lũ khâm sai."

Cung Hải Tinh nói: "Tuyển đi làm cái gì?"

Lục Trăn dùng tay giả làm con dao đặt lên cổ Tiểu Cung cười nói: "Mổ ăn."

Cung Hải Tinh chớp mắt rồi im lặng không lên tiếng.

Cánh cửa gỗ nặng nề của phòng họp được mở ra không một tiếng động, một người sĩ quan thò đầu ra: "Lục Trăn?"

"Có!" Lục Trăn lập tức chụm chân, đứng nghiêm, hô lên một tiếng .

"Vào đi, đến lượt cậu rồi."

"Vâng." Lục Trăn bỏ thứ đồ trong tay vào túi quần mà không lộ ra sơ hở gì, bước lên phía trước, một loạt động tác liền mạch như nước.

Trong phòng họp, có một vòng người có vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa ôn hoà, là lạnh lùng sau khi trải qua mưa gió, là ôn hoà bình tĩnh ung dung.

Lục Trăn sau khi nghiêm chào thì bị cấp hiệu trên vai mấy người kia chói làm chói đến hoa mắt, nhìn kỹ từng người một thì, một người sao vàng, một người bốn sao, ba người ba sao, còn một người ngồi xa nhất, cấp hiệu trên vai cũng không phải quá ghê gớm – hai sao. Chỉ là tuổi tác có phần đặc biệt, Lục Trăn đoán người này cùng lắm là đầu ba thôi.

Chiều ngày xuân, nắng xuân xuyên qua khung cửa sổ lớn len lỏi vào trong khiến những phần khuất sáng như thêm một tầng ánh sáng mờ ảo. Lục Trăn trong bất giác lại nhìn anh ta thêm lần nữa. Người này từ góc nghiêng đến đường nét từ trán đến cằm cơ hồ như từng gặp ở đâu đó.

"Ngồi đi." Vị thiếu tướng ngồi ở vị trí chủ trì cười lên như gió xuân ấm áp.

"Vâng." Lục Trăn ngồi thẳng, sống lưng như cấy một thanh thép, dù thế nào cũng không bẻ cong được.

Vị thiếu tướng lại cười lên: "Thả lỏng chút đi, đây là nhiệm vụ nằm ngoài kế hoạch, cấp trên có một chuyện muốn trưng cầu ý kiến cậu một chút. Đương nhiên là mọi người cứ từ từ nói, còn tôi chỉ là người tiếp khách thôi."

Lục Trăn ngoài mặt cũng nở một nụ cười tiêu chuẩn để phối hợp, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, quân hàm như thế, bầu không khí như thế mà có thể làm như không thấy thì chắc chỉ có người mù thôi.

"Lục Trăn." Nghiêm Chính đóng tập tài liệu trên tay lại, "Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi tư!" Lục Trăn không chút do dự nói ra tuổi của mình, ánh mắt lại đặt trên thứ đồ trên tay của Nghiêm Chính.

Nghiêm Chính cúi đầu, mỉm cười đầy ẩn ý rồi cầm tập tài liệu lên: "Đây là hồ sơ của cậu, rất đẹp."

"Thủ trưởng quá khen rồi." Lục Trăn vô thức ưỡn ngực.

"Tôi đã xem luận văn tốt nghiệp đại học của cậu, chuyên ngành tác chiến điện tử." Giọng nói của Nghiêm Chính chậm chạp, từ tốn mang theo cả sự thận trọng.

"Đúng."

"Nói thế nào nhỉ, luận văn tốt nghiệp của cậu như một dạng chiến lược."
"Đúng vậy, nói chính xác ra thì đó là một loại tư duy chiến lược." Ánh mắt của Lục Trăn sáng rực như loé lên tia lửa: "Sau đó tôi đã thiết kế cả hệ thống và cả bản thử nghiệm. Vì vậy, tôi vẫn tốt nghiệp chuyên ngành của mình."

Nghiêm Chính hỏi: "Sao lại nghĩ viết đến cái này?"

Lục Trăn nâng tay lên: "Trong Discussion có cả"

Nghiêm Chính nói: "Ý của tôi là, tại sao lại nảy ra ý tưởng muốn viết bài luận văn về khoa học quân sự vĩ mô như thế này."

Ánh mắt Lục Trăn xẹt qua vài tia bối rối.

Nghiêm Chính tiếp tục, giọng nói vang lên vẫn từ tốn: "Cậu có từng nghĩ, cậu không hề thoả mãn với công việc hiện tại của mình, Phó Tiểu đoàn trưởng Điện tử Lục Trăn."

Lục Trăn vẫn còn bối rối, nhưng vẫn nhếch khóe môi lên cười: "Thưa Thủ trưởng, tôi tin rằng không có người nào hoàn toàn thoả mãn với trạng thái của bản thân. Mơ giấc mơ hiện thực, lý tưởng của chúng ta vĩnh viễn ở phía trước, mà đồng thời cũng phải làm tốt công việc trước mắt.

Lục Trăn chú ý đến vị Trung tá ngồi ngoài cùng bên luôn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cậu ta quay đầu lại nhìn Lục Trăn bằng ánh mắt thuần quan sát, bỗng nhiên khiến cậu liên tưởng bản thân là con mồi bị đầu đạn đâm xuyên vào lồng ngực đau đến lạnh toát. Ánh mắt sắc bén có rất nhiều loại, ví dụ như ánh mắt của vị Thượng tá đang đặt câu hỏi kia, ánh mắt hà khắc như con dao phẫu thuật lột đi từng lớp da một, như muốn quét sạch linh hồn từ ngoài vào trong. Ánh mắt ấy khác với ánh mắt của vị Trung tá kia, ánh mắt của anh ta luôn nhắm thẳng vào những điểm chí mạng – trên ngực, bên trái cúc áo thứ ba, trán, mi tâm.

Đây là loại sắc bén thấu tâm can!

Như đã từng gặp ở đâu đó, cảm giác quen thuộc này như mầm đậu chôn kín trong đáy lòng, âm thầm vươn lên từ đất.

Nghiêm Chính cùng với mấy người đồng nghiệp bên cạnh thỏa thuận một chút, Nghiêm Chính đưa ra một lời mời: "Thiếu tá Lục Trăn, cậu có bằng lòng đến căn cứ Kỳ Lân không? Đây là nơi cậu có thể nhanh chóng thực hiện giấc mộng của mình."

"Hả?" Lục Trăn hơi không tập trung nhưng não lập tức phản ứng nhanh chóng.

Kỳ Lân, cái tên này như sấm rền bên tai, thế nhưng khi điều tra tỉ mỉ, thì lại không hề có xíu thông tin nào từ tin tình báo đến phòng Quân vụ. Chỉ qua truyền miệng từ lính cũ sang lính mới biết được vinh quang của nó. Nhưng hào quang rực rỡ lại che đi hình hài thật sự của nó.

Căn cứ trong truyền thuyết, quân đội trong truyền thuyết giống như hồn ma...

Trước mắt Lục Trăn bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt vô thức rơi vào gương mặt của vị Trung tá bên khung cửa sổ kia. Góc nghiêng, đường nét từ trán đến quai hàm, hoàn toàn trùng khớp.

"Tôi được phép từ chối không?" Lục Trăn hỏi.

"Đương nhiên có thể." Nghiêm Chính mỉm cười, gương mặt có xen lẫn chút kinh ngạc.

Lục Trăn tiếp tục hỏi: "Được, vậy nơi công tác sau này của tôi ở đâu?"

Nghiêm Chính cười: "Cậu đến là biết."

Lục Trăn chỉ tay sang một bên: "Vị Trung tá này là tay bắn tỉa phải không?"

Hạ Minh Lãng cuối cùng cũng đem toàn bộ sự chú ý nhìn vào mắt Nghiêm Chính. Nghiêm Chính đáp: "Đúng vậy."

Lục Trăn nói: "Thủ trưởng, cho phép tôi đoán một chút, các anh hy vọng tôi đến hỗ trợ kỹ thuật."

Nghiêm Chính gật đầu.

"Tôi muốn gia nhập đội hành động." Lục Trăn dừng lại rồi nói thêm một: "Yêu cầu duy nhất."

"Lý do?" Hạ Minh Lãng nhướn mày cười.

"Tất cả kỹ năng quân sự của tôi đều xuất sắc."

Hạ Minh Lãng phẩy phẩy tay, nụ cười rất chân thành: " Theo tôi thấy, chỉ tương đối thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy