Q1-C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ Kỳ Lân, trong phòng họp nhỏ trên lầu hai của trung đội 1. Hạ Minh Lãng ép các sĩ quan trợ lý giúp anh xem hồ sơ, từng tập hồ sơ một chất chồng cao tới hai thước. Phương Tiến vừa bước vào cửa đã bị doạ chết khiếp: "Đội trưởng, lần này có bao nhiêu người?"

"Đợt huấn luyện đầu tiên cũng tầm hơn trăm." Hạ Minh Lãng gác hai chân lên bàn, vẫy vẫy tay: "Từ từ xem rồi viết báo cáo tổng kết ưu khuyết điểm gửi tôi."

"Thế cậu giờ làm gì?" Phương Tiến rõ ràng biết rồi còn hỏi.

Hạ Minh Lãng ngước mắt lên nhìn cực kỳ chân thành nói: "Tôi đi ngủ tí đã."

Trần Mặc ngồi đối diện Phương Tiến cũng ngước lên nhìn, mở bảng biểu trên laptop ra bắt đầu ngồi gõ. Trịnh Giai, Phương Tiến và mấy người xung quanh cũng tìm chỗ ngồi bắt đầu sột soạt mở túi hồ sơ, nhỏ giọng thảo luận.

Hạ Minh Lãng muốn chợp mắt một lúc, ngẩng mặt lên ngủ, không ngờ cứ thế mà ngủ say. Phương Tiến làm việc một lúc đã cảm thấy nhàm chán, xương cốt ngứa ngáy, lười biếng vươn vai lên liền chạm vào trước mặt Hạ Minh Lãng. Trần Mặc liếc anh một cái, khoé miệng thẳng tắp nhu hoà hơn chút, Phương thiếu gia trời sinh tính thích trêu mèo chọc chó, cái tính mà chết bao nhiêu lần không chừa.

Mọi người đều ăn ý giải quyết chính sự, nhưng dư quang khoé mắt ai cũng giương cao lên chuẩn bị xem trò vui. Trò chơi thâm nhập của Phương Tiến chỉ còn cách Hạ Minh Lãng một thước, đột nhiên Hạ Minh Lãng mở đôi mắt đen láy sạch sẽ ra, không hề có chút buồn ngủ nào.

"Có chuyện gì?" Hạ Minh Lãng ung dung thản nhiên nhìn Phương Tiến.

"Àà..." Cổ tay Phương Tiến mò đến túi Hạ Minh Lãng: "Đội trưởng có thuốc không?"

Hạ Minh Lãng một cước đá văng hắn ra: "Có thôi ngay không, Trần Mặc còn ở đây này, cậu hút cái gì? Việc làm xong chưa?"

Trần Mặc ngẩng đầu nói: "Đội trưởng, có người quen."

Trịnh Gia vươn tay đẩy túi hồ sơ trượt trên mặt bàn, Hạ Minh Lãng nhìn bức ảnh lẩm bẩm: "Từ Tri Trứ?"

Trịnh Giai nói: "Còn nhớ lần trước cậu suýt nữa bị người ta tóm không?"

Hạ Minh Lãng cốc đầu Trịnh Giai, cho Phương Tiến một ánh mắt sắc lẹm như dao, Phương Tiểu Hầu cười mỉa khẽ rút lui: "Nhắc đến lần đó vẫn là Tiểu Mặc cứu ngài trở về."

"Đúng rồi, hồi đầu là ai phối hợp với tôi ấy nhờ?" Hạ Minh Lãng bối rối, dường như nghĩ không ra.

"Là tớ nè" Phương Tiến làm bản mặt nịnh nọt.

"Không phải chứ, sao lúc đó tớ không thấy cậu ta?" Hạ Minh Lãng nghi ngờ.

Mặt Phương Tiến như đưa đám: " Không phải tớ bị hắn rình rồi đấy thôi, diễn tập sắp kết thúc rồi, tớ đi báo thù cho Hắc Tử, nhóm hai đứa hắn đều đi rình tiểu tử kia hết, tớ một tay đeo một đám lính, tớ đau lòng muốn chết đây này, tớ đâu biết vừa hay đụng phải tiểu đoàn nào đổ bộ lên đâu? Cậu nói đây là đánh trận hả, nói quá cũng vừa thôi, lúc chúng ta bắt đầu diễn tập đã bắt đầu tìm, không ngờ đi tìm lại đụng trúng, lại còn bao vây cậu..."

Hạ Minh Lãng cầm túi hồ sơ trên bàn lên đập cái bộp, tiếng gió ào ào, túi giấy da bò cũ nát bay lên, giấy trắng bay vòng vòng như lưỡi dao.

Phương Tiến vội vàng tránh đi, trố mắt lên: "Đội trưởng, nội lực của anh mạnh lên trông thấy luôn đấy."

"Nhặt lên đây." Hạ Minh Lãng hừ một tiếng.

Phương Tiến vùi đầu xuống cuống cuồng nhặt, miệng lưỡi vẫn không rảnh rỗi: "Phải nói là Mặc Mặc của chúng ta tốt, vẽ một đường súng 800 mét không một bóng người..."

"Trần Mặc, tớ nhớ là lần đó hai người các cậu cược, người thua phải giặt tất thối cho người thắng một tháng, cậu ấy giặt chưa ta?" Hạ Minh Lãng đột nhiên hỏi Trần Mặc.

Trần Mặc mím môi gật đầu.

Phương Tiến tay chân nhanh nhẹn, vừa nói chuyện vừa xếp gọn lại giấy tờ, khom người đặt về trước mặt Hạ Minh Lãng, Hạ Minh Lãng vỗ trán: " Lần sau tớ cũng muốn cược với cậu."

Phương Tiến ngây người, ủ rũ lui xuống.

Hạ Minh Lãng hoạt động gân cốt xong liền đi qua xem bản tổng kết bên chỗ Trần Mặc, Phương Tiến đột nhiên hét toáng lên: "Ây, tới chỗ chúng ta lần này có một thần đồng."

Hạ Minh Lãng không ngẩng đầu lên, nhưng Trịnh Giai đã tiếp lời: "Ai ?"

"Hai bằng Thạc sĩ, dẫn binh hai năm, thiếu tá, phó tiểu đoàn đoàn trưởng, quan trọng là...24 tuổi!" Phương Tiến kêu lên kỳ quái.

"Làm sao có thể?" Trịnh Giai hiển nhiên không tin, lý lịch như này không có gì đáng ngạc nhiên cả, thông tin, hậu cần, trong trung đội có hàng tá thạc sỹ, điểm mấu chốt ở đây là tuổi tác quá nhỏ.

"Cậu ấy được hợp huấn đúng không, xuất thân là học đại học song bằng, sau đó được cử đi học thạc sỹ quân sự học, chủ yếu là do cậu ấy đi học sớm." Phương Tiến bấm đốt tay tính: "Ôi vãi, cậu ta học vượt bao nhiêu cấp đấy!" Phương Tiến vui vẻ quay lại xem ảnh: "Trời đất ơi, mặt mũi trắng trẻo như con gái thế này mà đòi gia nhập đội hành động? Đội trưởng, cậu lấy lộn hồ sơ à?"

"Người ta tự muốn đến, cậu muốn ý kiến à?" Hạ Minh Lãng nhàn nhạt liếc một cái, Phương Tiến tự giác ngậm chặt mỏ im lặng.

Bận rộn cả một buổi chiều, hơn một trăm bộ hồ sơ cuối cùng cũng xử lý xong, phạm vi công việc của các giáo quan cũng được phân công rõ ràng. Vẫn như trước thì Hạ Minh Lãng làm chủ, Phương Tiến phụ trách mảng đột kích, boxing, Trần Mặc phụ trách bắn tỉa, Trịnh Giai sẽ phối hợp phụ trách các nhiệm vụ huấn luyện quy mô lớn. Thu xếp công việc xong, Hạ Minh Lãng ngang ngược lôi Thiếu tá Trịnh Giai đi ăn cơm trước, để lại hai Trung tá Phương Tiến và Trần Mặc xử lý nốt phần công việc còn lại.

Phương Tiểu Hầu ôm một chồng hồ sơ lớn đi trước lầm bẩm: "Bây giờ đội trưởng của chúng ta càng ngày càng lười rồi, mấy năm trước cậu ấy còn tự mình xem hồ sơ, bây giờ khua tay khua chân vài cái liền đá hết cho chúng ta.

Trần Mặc cầm laptop đi phía sau nói: "Tớ thấy đội trường vẫn sẽ xem lại lần nữa."

"Kỳ quá, cậu ấy muốn tự xem thì dày vò chúng ra nguyên buổi chiều chắc vui ha." Phương Tiến không tin.

"Có thể cậu ấy thấy chúng ta cần xem một lượt."

Trần Mặc cầm chìa khoá mở cửa, mang đồ đạc trong tay để lên bàn, thoắt cái Phương Tiến đã đứng trước bàn làm việc của Hạ Minh Lãng tiện tay châm hai điếu thuốc. Trần Mặc thầm liếc cậu ta một cái, Phương Tiến cười hì hì giấu lẹm điếu thuốc vào túi: "Tớ ra ngoài hút."

Hạ Minh Lãng ăn bữa tối xong lê la đến văn phòng của Nghiêm Chính, tiện thể nộp kế hoạch huấn luyện, mở cửa ra mới trông thấy Chính uỷ Tạ Tung Dương đang ngồi bên trong. Lỡ bước chân vào rồi sao còn rút lại được nữa, chỉ có thể ép mình đi vào mà thôi.

"Ôi, khách quý." Chính uỷ Tạ nhìn trái nhìn phải tỏ vẻ kinh ngạc, còn cố ý cười nói: "Không đúng lắm, đây là phòng làm việc của cậu ấy, cậu không quý."

"Gần đây bận quá." Hạ Minh Lãng cười xòa.

Nghiêm Chính hơi nhướn mày, nở nụ cười đắc ý phức tạp khó lường, mò trong ngăn kéo ném qua một bao thuốc lá Trung Hoa, Hạ Minh Lãng tươi cười đón lấy lập tức ngậm một điếu.

"Xem hồ sơ người mới chưa?" Nghiêm Chính thuận tay giúp Hạ Minh Lãng châm thuốc.

"Xem một lượt rồi."

"Thấy sao?"

"Không thấy sao cả."

"Dù có nghĩ gì đi chăng nữa, cái người tên Lục Trăn đó vẫn phải giữ lại." Tạ Tung Dương nhắc nhở.

"Không phải chứ Chính uỷ, chỉ là Thạc sĩ thôi mà, còn Quân sự học gì nữa chứ, ngài thích đồ hiếm thế để ngày mai tôi bảo Trần Mặc thi cho ngài xem."Hạ Minh Lãng bất mãn làu bàu.

"Thì Thạc sĩ, lại còn Quân sự học nữa đó." Nghiêm Chính cầm tập hồ sơ vỗ vỗ lên ngực Hạ Minh Lãng: "Cậu biết cậu ta có lai lịch thế nào không, câu có biết thầy hướng dẫn của cậu ta là ai không? Cậu có biết đàn em của thầy hướng dẫn cậu ta là ai không? Đồng chí Hạ Minh Lãng, hãy xem xét vấn đề toàn diện lên."

"Lai lịch gì chứ, đừng có dọa tôi, ủa từ đã, cậu ấy họ Lục chứ có có phải học Hồ đâu." Vẻ mặt Hạ Minh Lãng vừa kinh ngạc vừa nghiêm túc.

Nghiêm Chính bị vẻ tức giận kia làm bật cười, khua khua tay ra hiệu với Tạ Dung Dương có thừa hơi thì cãi nhau với tiểu tử này đi.

Hạ Minh Lãng nhìn hai vẻ mặt thần kinh kia thực sự có chút kinh hãi: "Không phải chứ, thật sự là Thái tử Đảng hả? Hay công tử của quân đoàn nào, sống tốt qua ngày không chịu lại chạy đến đây làm gì? Phiền phức thật chứ.

"Không đến mức là Thái tử Đảng, cậu ta cũng là người có bản lĩnh." Tạ Dung Dương nói chuyện điềm đạm, rành mạch, luôn có mang vài phần âm hưởng báo cáo Đảng uỷ, Hạ Minh Lãng nghe liền thấy nhưng nhức cái đầu.

"Quan trọng là thầy hướng dẫn của cậu ta giỏi, là người có kinh nghiệm giảng dạy lâu năm, chủ nhiệm khoa Khoa học quốc phòng, đâu đâu cũng thấy học trò. Cái tên Lục Trăn lại không phải tên đơn giản, năm đó giáo sư Vương có rất nhiều sinh viên là tiến sỹ, nhưng khi đi công tác lại chỉ mang theo một sinh viên đại học như cậu ta đi khắp nơi. Với thành tích học tập và lý lịch như thế không thi lên tiến sỹ cũng không ở lại trường làm giảng viên mà quyết tâm ra tiền tuyến, lại còn nhất quyết muốn vào Tổ Hành động, vì vậy người này... "

Hạ Minh Lãng nhướn nhướn mày: "Có dã tâm."

Tạ Dung Dương với Nghiêm Chính nhìn nhau cười, Nghiêm Chính thấp giọng: "Sợ rồi sao?"

"Sợ cái gì? Tôi sợ nhất là không có dã tâm, có dã tâm mới thú vị chứ." Hạ Minh Lãng cười mỉm, con người đen như mực tràn ra hứng thứ dạt dào. Đây là người đàn ông lớn lên trên cát gió sa mạc Gobi cằn cỗi, giờ khắc này đây trong ánh mắt kia là sắc vàng tựa như ánh lửa chiều tà hợp với nhau tạo thành sắc thái đủ đầy khó tả.

"Được! Được!!" Nghiêm Chính cười sảng khoái.

Đêm khuya, trăng sáng vằng vặc át đi ánh sao yếu ớt, qua giờ tắt đèn, cả căn cứ chìm trong yên tĩnh. Hạ Minh Lãng đứng bên cửa sổ hút thuốc nhìn tòa ký túc mỗi lúc một tối dần, cậu quay về bàn làm việc bắt đầu xem hồ sơ. Đợt này người mới đến nhiều, các phòng ban đều rất hăng máu, đặc biệt là Đội Hành động, bời vì phạm vi tuyển chọn rất lớn.

Mấy năm trước, tình hình thế giới như gươm tuốt vỏ, bên trên cuối cùng đã quyết định rằng chính ta cần một sự tồn tại mà bất kỳ thời khắc nào đều đáng tin cậy nhất. Kỳ Lân dựa vào chiến công huy hoàng trong những năm qua mà vượt qua vô số chiến đội hùng mạnh nắm được cơ hội này. Nó đánh dấu một chiến đội hùng mạnh giờ đây đã bước trên con đường trở thành vũ khí sắc bén nhất của nước cộng hoà. Hạ Minh Lãng nhớ ngày có công văn tới, ngoài vài người đang trực ban thì mọi người đều uống rất nhiều rượu, Đại đội trưởng, Chính uỷ và tất cả các Trung đội trưởng đều chìm đắm trong phấn khích, sóng lòng cuồn cuộn cứ dâng mãi không thôi. Nghiêm Chính ấn nhẹ vào đầu anh bùi ngùi cảm khái: "Cậu đã bắt kịp thời điểm tốt rồi?"

Thời điểm tốt!

Hạ Minh Lãng lại ngậm một điếu thuốc, cầm lý lịch của người được chọn tới chầm chậm xem. Đây là lần đầu tiên tuyển quân toàn quân, mấy tháng vừa rồi Nghiên Chính đã dẫn họ lùng sục khắp chốn như muốn thu thập hết tinh hoa của Trung Quốc vào chung một chỗ, bộ lý lịch nào cũng có thể nói là xuất sắc. Học là đại diện cho tương lai của Kỳ Lân, là niềm kiêu hãnh mai sau của mảnh đất này. Hạ Minh Lãng không nhanh không chậm lần lượt xem từng bộ lý lịch, xem đến lý lịch của Lục Trăn anh hơi ngừng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc phỏng vấn.

Đó là một chàng thành niên sống có lý tưởng, đôi mắt tràn đầy sức sống, kẹp trên tay bộ lý lịch xuất sắc kinh người, vẻ mặt phấn khởi nhìn quanh, Hạ Minh Lãng không chút hoài nghi sự cố chấp, hy vọng, khát vọng, lý tưởng của cậu ấy, chỉ là..

Lục Trăn

Lục là đất, Trăn là sự trọn vẹn.

Người không bao giờ có lý tưởng lại có thể hoàn thành tương lai, làm được mới là điều quan trọng hơn, làm đến nơi đến chốn, đạt đến sự trọn vẹn.

Hạ Minh Lãng cười, bố cậu ấy cũng thật biết đặt tên.

Lục Trăn trong tấm ảnh thẻ dán trên hồ sơ mặc lễ phục hải quân, đôi mắt điềm tĩnh, qua tấm ảnh nhỏ cũng có thể nhìn thấy khí phách mạnh mẽ.

Nghiêm nghị, sạch sẽ, gầy gò, mảnh khảnh...

15 tuổi thi đại học, 20 tuổi tốt nghiệp xuất sắc bằng kép tác chiến điện tử, khóa luận tốt nghiệp vững vàng hơn cả luận văn thạc sĩ thông thường nhưng lại không ở lại trường mà ra tiền tuyến, một năm sau cử đi học thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp đến căn cứ hạm đội. Một người quân nhân thú vị với những phân công trái với bình thường đại diện cho tư chất năng lực khác thường, trong lòng cậu ấy không cam chịu tầm thường, nhưng từng bước một đều đánh chắc tiến chắc.

Hạ Minh Lãng nhớ lại câu nói của Lục Trăn trong phòng họp: Mơ giấc mơ hiện thực!

Anh mỉm cười, đôi mắt híp lại khoanh tay trước ngực. Nhưng trong lòng không hẹn mà nảy sinh chút cảm giác mâu thuẫn, chầm chậm cắn răng rít một câu: Lục Trăn, mẹ nó cậu phải chịu đựng bằng được cho tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy