Tứ thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Kye trốn vào trong rừng, đột nhiên nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang băng qua đây. Nhìn từ xa cỗ xe ngựa này rất đặc biệt, nó lộng lẫy xa hoa, xung quanh có rèm lụa bay lên phấp phơi nhìn rất mộng ảo và mỹ lệ.

Kye biết người thời nay chủ yếu di chuyện bằng xe ngựa, nàng cũng có hứng thú đứng ngắm nghía nó một lát. Đột nhiên có người từ bên trong phá thân xe mà ra, thùng xe lập tức bị phá hủy một nửa, mảnh vụn bay tứ tán, những nô hầu xung quanh xũng hô lên tán loạn.

có hạ nhân hô rất lớn vào bên trong: "Công tử!!"

"Đừng lo, ta chỉ là khách thôi, sẽ không làm gì công tử các ngươi" Kẻ vừa bay ra trùm kín mặt mũi, mang y phục dạ hành, nhìn rất giống một tên thích khách.

"Ngươi là ai?!"

Kye trưng lớn mắt, cô đứng im một chỗ chờ xem động tĩnh. Bỗng nhiên cô nghe thấy một âm thanh từ bên trong truyền ra "Vị thiếu hiệp này đang bị thương sao? Chúng ta có thuốc trị thương có thể đưa ngươi, ngươi có thể bỏ qua cho chúng ta?"

Người kia ngạc nhìn một cái , không ngờ hắn sẽ chủ động đưa ra đề nghị, sau đó cũng gật đầu: "Cũng được, khó được công tử có tâm, tại hạ xin lĩnh."

Đám người hầu đảo mắt nhìn nhau, tự tán thưởng công tử nhà mình thông minh, có thể trong lúc nguy hiểm không nguy không loạn, quả nhiên không hổ là con trai của tể tướng.

"Có điều, chuyện này truyền đi ra cũng khiến cho thành danh của ta có hại, mong rằng tiểu thư có thể lưu tình một chút."

"Đương nhiên, chuyện này không dám nói bậy. Nhân duyên ngắn ngủi, ta phải đi rồi."

Vừa dứt lời, vết thương ở ngực lại đau nhói thêm một chút, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân càng không thể ở lại đây lâu.

Cô ta như cảm nhận được gì đó, trong thoáng chốc đã chạy trốn mất tăm hơi, đợi khi cô ấy đi, mọi người mới dám nói chuyện trao đổi bình thường.

"Thiếu gia, xe ngựa hỏng rồi, làm sao bây giờ..."

"Chính là tại ngươi! Sơ xuất dám để người lạ lẫn vào xe, hại thiếu gia chúng ta chịu uất ức, muốn mười cái mạng của ngươi cũng không đủ!"

"Hạ nhân biết lỗi! Hạ nhân biết lỗi!"

"Được rồi, ồn ào quá." Vị thiếu gia ngồi trong xe người ra giọng bảo ngưng lại. Hắn từ từ đi xuống xe, toàn quá trình này Kye chỉ lẳng lặng quan sát, nàng đồng thời thu thập những thông tin quan trọng.

Thừa tướng? Hóa ra thế giới này thịnh hành chế độ phân chia này! Vậy thân phận của hắn cũng rất danh giá đi!

Để coi hắn trông như thế nào?

Thiếu niên vừa bước khỏi xe, dáng người có hơi nhỏ nhắn, búi tóc gọn gàng, ngoài ra có đính rất nhiều kim thoa phức tạp, phục sức trên người cũng rất cầu kỳ, phối hợp tạo ra cảm giác mỹ lệ xinh đẹp, Kye nhìn có chút hoa mắt. Nàng càng ngạc nhiên hơn với diện mạo của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn đáng yêu, tinh xảo và an tĩnh, càng nhìn càng giống một đóa hoa lưu ly nở rộ đặc sắc.

Chỉ là không ngờ hắn lại có một gương mặt tương phản với những gì hắn biểu hiện lúc nãy, bình tĩnh điềm đạm, còn nhan sắc này lại có chút trẻ trung và non nớt, nhìn bộ dáng giống chỉ mới 16 tuổi mà thôi.

"Ai phụ trách cỗ xe ngựa ngày hôm nay tự hành về lãnh phạt, còn lại ta không muốn những chuyện vô bổ này làm mất thời gian."

Đám người hầu lập tức cuối đầu vâng dạ, mà kẻ phạm sai càng ngậm ngùi im tiếng, ân hận vô cùng.

Đột nhiên, tầm mắt của thiếu niên bắn về hướng của Kye đang lẩn trốn, Kye thoáng rục rịch tay chân, có lẽ hắn cho rằng nhìn nhầm rồi,  nên lại chuyển đầu sang hướng khác. Mà Kye thì vuốt cằm, nàng cười, đúng là không thể xem thường hắn.

Nàng từ từ dịch khỏi vị trí một cách lẳng lặng, từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra sự tồn tại của Kye. Nàng rút lui thành công, cũng vuốt ngực nghĩ thầm, hôm nay nhân sự kiện ngắn ngủi này cũng giúp nàng kiếm chát được chút ích lợi, đối với nàng đã là đủ. Còn có tên áo đen đáng nghi kia, hắn không phải còn đang luẩn quẩn trong rừng đi?

Hy vọng không phải là một mối phiền phức khác.

"Đường không còn xa nữa, ta cưỡi ngựa đi."

"Nhưng thiếu gia, người là nam nhi, không đủ phải phép, với cả thiếu gia cũng không biết cưỡi ngựa đi..." Một tên hầu đứng cạnh do dự đáp, hắn lo sợ trách phạt nên nói trong lo sợ.

Ai không biết Tứ thiếu gia của phủ thừa tướng sắp được gả cho Trấn tướng quân người đã lập rất nhiều công lớn cho triều đình chứ? Chỉ sợ nếu hắn có mệnh hệ gì, cả đám bọn họ không ai sống nổi, một nam tử thì cưỡi ngựa cái gì, có thể cưỡi được ngựa bọn hắn cũng khinh thường nghĩ, nhưng nhất thiết không được nói suy nghĩ trong lòng ra.

Tứ thiếu gia im lặng một lát, hình như cũng bị vấn đề này làm khó. Nhưng một lúc sau hắn lại nói: "Không sao, ta có xem qua người khác cưỡi, ít nhất sẽ giữ thăng bằng, các ngươi phân ra một người dắt ngựa là được."

"Thiếu gia, không được..."

"Cũng đến lượt ngươi xen vào?!" Tứ thiếu gia lập tức liếc mắt cảnh cáo, giọng nói bỗng nghiêm lên trông rất có khí thế. Không ai dám hưởng ứng hắn, một lát sau tự động phân phối công việc, nhìn điệu bộ đã chấp nhận không dám phản đối.

Kye cười cười, nhìn hắn được như nguyện cưỡi ngựa, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu nhỏ nhỏ.

Nàng xoay người rời đi, không có hứng thú rình coi những quý tộc cổ đại sẽ sinh hoạt như thế nào. Nàng chuẩn bị học làm mấy cái bẫy giống thợ săn, cũng tự săn bắt thức ăn kể từ hôm nay.

Buổi chiều xuống, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng động vật rống lên, cách đó không xa Kye đang xuống nước bắt cá, ở trong cái giỏ đã đầy ắp cá tươi. Vốn dĩ Kye đang định tranh thủ đánh thêm mấy con trước khi trời tối thì đã bị tiếng động này dựng lên bản năng cảnh giác, nhanh chóng ngưng lại việc đang dang dở.

Gió khuấy động lá cây xung quanh động đậy nghe xào xạt, nàng áp tai xuống đất lắng nghe tiếng động, phát hiện nó hình như đang xông thẳng lại đây, chính là phương hướng của nàng!

Một thứ gì đó rất lớn đang lao lại đây!

"Chậc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net