Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seyoung, cậu quyết định không gặp Kyuhyun nữa sao, hai người đang rất tốt mà?"

"Tớ có nói cậu cũng không hiểu đâu"

"Lại xem người ta là đồ ngốc nữa rồi". Yoon Bomi phồng má phụng phịu.

Seyoung bật cười gõ yêu lên trán cô.
"Cậu chính là đồ ngốc".
"Đừng nói chuyện này nữa, nói về lễ cưới của cậu đi"

Đừng nói đầu óc đơn giản như Bomi, chính cô còn chả hiểu sao mình phải giúp hai người họ. Cô thích Yesung, điều đó là sự thật. Đối với người mình thích Seyoung hiển nhiên quan tâm, cô nhận ra được ánh mắt anh luôn dành cho một người khác. Kể cả không vô tình đọc được trang sách kia trực giác vẫn mơ hồ mách bảo cô quan hệ giữa anh và Kyuhyun có gì đó bất thường.

Với tính cách của Lee Seyoung, cô không đơn giản lùi bước khi xuất hiện tình địch. Quen biết chưa bao lâu nhưng tình cảm Seyoung dành cho anh vô cùng rõ ràng chân thật. Chỉ khi nhìn cái cách họ đứng cạnh nhau cô mới biết nơi đó không còn chỗ cho bản thân chen vào.

Ban đầu Seyoung nhận lời đề nghị một phần vì Bomi phần còn lại để bố mẹ không có lý do lôi cô vào mấy cuộc xem mắt vô bổ. Còn về Kyuhyun cô không chắc, một người bạn gái để tránh sự thúc giục từ gia đình cũng khá hợp lý.

Lúc trước nếu ai nói mấy câu kiểu "hạnh phúc của anh ấy cũng là hạnh phúc của tôi" Seyoung nhất định thấy đó chỉ là lời ngụy biện của những người nhu nhược trong tình yêu. Thế vì cớ gì cô lại gọi cuộc điện thoại đó, cô nhu nhược hay đích thực nhìn anh cười cô cũng thấy vui. Tình yêu làm người ta thật không thể lý giải nổi.

"Cậu nghĩ gì sao tự nhiên thở dài vậy?"

"Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi"

~

Trong căn nhà nhỏ, có con người tội nghiệp nấp sau chiếc vali, từ trong bếp đồ đạc liên tục bay ra biến phòng khách nhanh chóng thành bãi chiến trường.

"Giỏi lắm Kim Kibum, anh mày tốn hai mươi mấy năm cuộc đời nuôi mày lớn bất luận là chân tay hay mắt mũi miệng chỉ có dư chứ không thiếu vậy mà mày bán anh nhanh như quăng cái giẻ rách"

"Em không phải cũng vì hạnh phúc của anh thôi sao, chẳng cảm ơn thì thôi lại còn... ". Kibum ấm ức phân trần sau lưng mớ hành lý.

"Thôi bỏ đi, coi như anh rộng lượng, mấy ngày nay ở đâu?". Heechul ném đồ đạc nửa ngày trời bắt đầu thấy mệt phủi phủi tay ngồi xuống ghế.

Kibum mừng rỡ đứng dậy, cậu biết Heechul tuy quát mắng nhưng vẫn quan tâm đến cậu, báo táp qua rồi.
"Còn đi đâu được, em ở nhà Kyuhyun".

Thằng nhóc đó nợ còn chưa trả đã tiếp tay cho đứa em đâm sau lưng anh, Heechul nghiến răng, thù này không trả quả thật hổ thẹn với lương tâm.

"Dọn cái nhà cho sạch sẽ, anh mày ra ngoài chút, không thấy anh về thì cứ ăn cơm trước đi, khỏi chờ". Heechul thay đổi nhanh như cắt lộ ra vẻ tươi cười cầm áo khoác đi ra cửa.

"Người quăng là anh sao người dọn lại là em..."

"Lẩm bẩm gì đấy?".

"Dạ anh đi cẩn thận hì hì"

Anh còn chưa trách nó dám cả gan đưa chìa khóa nhà cho tên mặt lạnh kia. Tiện tay quăng vài thứ là khoan dung lắm rồi. 

~

"Trời sắp tối rồi, bao giờ thì anh định về?".

"Tối rồi sao, vừa hay ở lại ăn cơm, no bụng rồi tính tiếp đi". Heechul thư thả găm miếng táo bỏ vào miệng nhai chóp chép dáng vẻ hết sức chọc tức người khác.

Hết Kibum đến con người này, nhà cậu đâu phải cái trại tị nạn. Một bữa cơm chẳng phải vấn đề nhưng nhìn Heechul cứ dính vào người Yesung như Koala ôm cây thật khó chịu.

"Em sẽ gọi Kibum đến đón anh về". Kyuhyun cầm điện thoại tìm số bạn mình.

"Khỏi tốn công đi, anh dặn nó rồi". Heechul hướng Kyuhyun nói lại quay sang bên cạnh nũng nịu.

"Yesungie ~ em xem nó đuổi anh kìa".

"Em đang cầm dao, cẩn thận chút". Yesung đang im lặng gọt táo phải lên tiếng nhắc nhở.

Thấy Heechul buông tay khỏi người anh cơ mặt Kyuhyun giãn dần ra.

"Ở lại thì ở lại đi, có điều cái chân kia cũng bỏ xuống cho em".

Heechul không đùa giỡn nữa bỏ cái chân gác trên chân Yesung xuống tiếp tục ăn táo.

Bà Cho về thấy Heechul có thể nói vui mừng ra mặt liền muốn giữ anh ở lại. Ngày xưa nhà Kyuhyun cũng không cách nhà anh bao nhiêu, ngoài giờ lên trường luôn cùng nhau đi chơi. Heechul trời sinh xinh đẹp, lúc nhỏ da trắng môi hồng lại thêm đôi mắt to tròn thường xuyên bị nhận nhầm là con gái. Bà Cho chỉ có một đứa con trai, đối với bé gái rất có cảm tình nên từ lâu đã xem Heechul như người nhà. Thi thoảng còn làm Kyuhyun thắc mắc không biết ai mới là con bà.

Ăn cơm xong Heechul nhất quyết nằm lì trong phòng Yesung lôi thế nào cũng lôi không ra. Dưới sự bảo kê của bà Cho, Kyuhyun hoàn toàn bất lực. Yesung chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Heechul đi đến giường thả mình xuống hai chân đung đưa qua lại.

"Nhớ lúc nhỏ vẫn hay vào phòng em nằm thế này, lần nào thằng bé Kyuhyun cũng nổi đóa lên, thật hoài niệm". Anh vừa nói vừa cười.

Lúc nhỏ Heechul sống cùng bà ngoại trong căn nhà nhỏ, anh vẫn thường trải nệm nằm trên nền gỗ, đối với chiếc giường lớn êm ái vô cùng yêu thích chỉ tiếc kinh tế gia đình lúc đó không mua nổi nên thỉnh thoảng đến phòng Yesung tranh thủ nằm một lúc.

"Sau đó Leeteuk hyung liền mua cả cái giường rộng như sân bóng về đặt trong phòng cho anh lăn, tiếc là anh liếc một cái cũng không thèm". Yesung ngồi ngay bên cạnh lên tiếng.

Nghe thấy tên người kia mặt Heechul có phần xuống sắc, anh đổi chủ đề.

"Đối với người lớn hai đứa định làm thế nào?".

"Em cũng không biết. Không biết Kyuhyun đối với em có thể kéo dài bao lâu nên...".

Yesung biết Kyuhyun thật lòng nhưng anh cũng biết chẳng có gì là mãi mãi. Nếu bây giờ nói ra gia đình này có thể bị hủy trong tay anh mất.

"Anh là người ngoài có thể nhìn ra được thì hai người họ cũng không ngoại lệ".

Điều này Yesung vẫn luôn biết.
"Hình như em đã sai rồi phải không ?".

"Ngưng hỏi khó đi, nếu anh mày biết đã chẳng nằm đây than vãn với mày".

Heechul lúc nào cũng giỏi làm người khác mất hứng.

"Em với Kyuhyun còn có thể sao anh lại không thể cho anh ấy một cơ hội?". Yesung từ nhỏ đã quen biết Kim Heechul, tuy miệng lưỡi có chút đanh đá nhưng tâm địa thực hiền lành,  Yesung luôn cảm thấy gần gũi với anh có lẽ vì quá khứ hai người có nhiều điểm giống nhau. Nếu chỉ có một người được hạnh phúc thì người đó nhất định phải là Heechul.

Heechul chỉ im lặng không trả lời, anh thở dài bật dậy liếc đồng hồ trên tường.
"Anh về đây"

"Muộn rồi, anh ở lại đi mai hẵng về". Yesung cũng ngồi dậy.

"Anh mà ngủ lại chỉ sợ Kyuhyun nó đốt xác rải tro anh làm thức ăn cho cá mất. Nhắc tào tháo tào tháo đến liền"

Kyuhyun vừa mở cửa phòng chỉ thấy Heechul kéo mặt Yesung thì thầm gì đấy sau đó hôn một cái thật kêu vào gò má anh mới vọt ra ngoài.

Kyuhyun lập tức xa sầm mặt mày.

"Sao anh cứ để anh ấy tùy tiện vậy chứ?"

"Em biết anh phản ứng chậm mà, hôn cũng hôn rồi, làm sao bây giờ?". Yesung nhún vai vẻ mặt vô tội.

Kyuhyun chạm tay vào gò má anh bắt chước động tác hóa giải bùa chú.

"Vô hiệu hóa". Tiếp theo đặt lên đó một nụ hôn.

"Xong rồi, từ nay nơi này là của em".

Yesung bị cậu chọc cho bật cười thành tiếng. Thật ra Heechul cái gì cũng chưa chạm vào, anh là tự hôn lên tay chính mình trả đũa Kyuhyun một phen. 

.

"Đừng nghĩ nhiều, hai đứa nhất định sẽ hạnh phúc!"

Heebong anh cũng phải hạnh phúc.

--------------------------------------------------------

Chap này thiên về Kim Heechul 1 chút  :))~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net