Chương 28: Phiền Muộn Không Tên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

L.U.V - SNOWFLAKE

By LaniDreams

Chương 28: Phiền muộn không tên

"Gửi số vốn còn lại cho phía Trịnh Vân đi, đã thương lượng ổn thỏa với Hồ Nam rồi. Còn nữa, gọi cho vài phóng viên viết mấy bài báo đưa tin là Kim Sa đã quay lại phim trường. Tôi ra ngoài ăn trưa, có việc gấp thì hãy gọi."

"Vâng, Hoắc tổng."

Hoắc Liêu Huy căn dặn công việc cho Lý Thành và thư ký xong thì cầm áo vest lên mặc lại rồi đi ra ngoài. Khuôn mặt nhăn rúm của cậu ta và thư ký vừa báo cáo tin tức của Kim Sa ở phim trường xong đang nghĩ sẽ bị ăn mắng, nào ngờ xem phản ứng khác thường của anh ta thật là làm người khác cảm thấy càng thấp thỏm lo sợ.

Đẩy cửa bước vào phòng ăn, Hoắc Liêu Huy kéo ghế ngồi xuống nhìn Hoắc Nhã Tịnh, nét mặt cô trầm ngâm không đoán được gì. Anh ta có chút khó hiểu, rót trà vào tách rồi đẩy đến trước mặt cô.

"Chị không phải hẹn em đến dùng cơm sao? Mặt mũi nhìn khó coi chết đi được."

Hoắc Nhã Tịnh nhìn tách trà trước mặt rồi ngước mắt lên nhìn Hoắc Liêu Huy, vẫn không lên tiếng.

"Muốn ăn gì? Em gọi cho chị."

Hoắc Liêu Huy lật thực đơn ra định gọi món, nhận thấy thái độ cùng ánh mắt khác thường của cô liền do dự, khép thực đơn lại để sang một bên.

"Sao thế, có chuyện gì? Nếu là chuyện của bộ phim thì chị không cần phải bận tâm, em đã giải quyết xong rồi. Tuy là có chút mất mặt với phía đài truyền hình nhưng cũng không bị tổn thất gì nhiều."

Hoắc Nhã Tịnh hiện giờ không có tâm trí cũng chẳng quan tâm đến việc ồn ào của Thịnh Thế và Hồ Nam. Thừa biết đến cuối cùng kết quả sẽ là Hoắc Liêu Huy phải chấp nhận nhượng bộ, làm gì có công ty giải trí nào thắng được đài truyền hình. Cô đang nghĩ về chuyện mà Vương Âu đã nói, rốt cuộc là nó có thật hay không.

"Liêu Huy, em ghét Hàm Vận lắm sao?" Hoắc Nhã Tịnh nhìn em trai mình, đáy mắt cô hiện lên một tia buồn bã cùng chua xót.

"Cái gì?" Hoắc Liêu Huy nhíu mày.

"Chị ghét em vì mỗi lần gặp đều rất bực mình, nhưng chị không hề ghét nghệ sĩ của em. Ngược lại chị còn để ý và giúp đỡ họ. Vậy tại sao em lại ghét Hàm Vận?"

"Chị làm sao vậy?" Hoắc Liêu Huy cười khẩy, nhìn sang chỗ khác. "Uống nhầm thuốc gì à?"

"Cho dù chúng ta không phải chị em ruột nhưng từ nhỏ đến lớn chị đã luôn nhường nhịn em, lúc em bắt tay cùng phe chống đối chị, đẩy chị ra khỏi Thịnh Thế, chị không tính toán. Em cướp diễn viên ở chỗ chị, chị cũng không trả đũa. Em bày trò đối phó Hàm Vận, cuối cùng chị vẫn chừa cho em đường lui, tại sao em vẫn xấu xa như vậy?"

Hoắc Nhã Tịnh nâng tách trà lên uống một chút, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ giọng nói.

"Chẳng lẽ chuyện của Châu Sương chưa đủ để em tỉnh táo lại hay sao?"

Hoắc Liêu Huy đập tay xuống mặt bàn, trợn mắt nhìn cô. "Rốt cuộc là chị đang muốn nói cái gì đây?"

"Em biết rõ chị đang nói gì mà. Châu Sương đến tìm em, sau đó trên đường trở về thì gặp tai nạn, chẳng phải là liên quan đến em sao?"

"Tôi không biết chị đang nói cái gì." Nói chuyện không rõ ràng, đúng là muốn chọc điên người khác. Anh ta nới lỏng cà vạt, thở hắt ra. "Đó là tai nạn giao thông."

"Liêu Huy, đừng tự dối mình nữa." Hoắc Nhã Tịnh cười nhẹ lắc đầu, "Cậu vẫn có thể giả vờ bình thản xem như chuyện đó chẳng liên quan đến mình sao?"

Hoắc Liêu Huy nhìn chằm chằm không nói được gì, anh ta biết chị mình nói đúng. Tự lừa dối bản thân bao năm qua, với người ngoài thì Châu Sương là bị tai nạn, nhưng cô ấy thật sự là bị chính mình hại chết.

Hôm đó Châu Sương vừa xong cuộc hẹn phỏng vấn và chụp ảnh với tạp chí thì đến tìm anh ta, bọn họ nói chuyện không vừa ý rồi to tiếng cãi nhau. Trong lúc tức giận Châu Sương đã quơ tay lấy nhầm chìa khóa xe trên bàn làm việc của Hoắc Liêu Huy, cô lái xe phóng đi mà không hề biết rằng chiếc xe đó bị hỏng phanh.

Đến khi Hoắc Liêu Huy bình tĩnh lại và phát hiện ra thì mọi việc đã muộn, tai nạn đã xảy ra, tại hiện trường chiếc xe nằm lật úp ngược đang chảy xăng, khi những người xung quanh vừa kéo được Châu Sương ra thì chiếc xe bắt đầu bốc cháy rồi phát nổ. Hoắc Nhã Tịnh nghe tin liền vội vàng đến bệnh viện, đến nơi thì nhìn thấy Hoắc Liêu Huy đang đứng chết lặng bên cạnh giường bệnh, Châu Sương nằm bên dưới tấm vải trắng đã được phủ kín.

Đó cũng chính là ngày Trương Hàm Vận đến Phượng Hoàng nhưng không gặp được Hoắc Nhã Tịnh.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng để xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa. Cũng may, bây giờ Hàm Vận không còn ở chỗ cậu, nếu không thì...."

"Đủ rồi." Hoắc Liêu Huy quát lớn, đẩy ghế đứng lên. "Chị đừng tiếp tục nói những lời vớ vẩn đó, tôi không biết và cũng mặc kệ là các người nghĩ ra sao, đừng có chọc tôi điên lên."

Hoắc Liêu Huy quay người định bước đi thì cô lại nói tiếp.

"Việc của cậu với đài truyền hình, nếu không phải một phần nhờ Hàm Vận đến gặp và nói chuyện với Kim Sa, thì cậu nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng và êm đẹp như vậy sao? Có nhiều điều mà cậu còn chưa biết, vậy nên đừng làm thêm những chuyện xấu xa nữa."

"Vậy ra tôi phải nói cảm ơn cô ta đúng không?"

"Không, không cần." Hoắc Nhã Tịnh lắc đầu đứng lên, nhìn thẳng vào mặt anh ta, nghiêm túc nói, "Chỉ cần cậu đừng tạo thêm chuyện tổn hại đến Hàm Vận là được rồi. Cái khác tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra."

Hoắc Liêu Huy bỏ ra ngoài trong cơn bực tức, vốn dĩ định cùng ăn một bữa cơm đơn giản mà chẳng thể ngờ được thái độ hôm nay của Hoắc Nhã Tịnh. Không hiểu là chị ta đang ám chỉ đến chuyện gì.

Buổi tối, Hàn Tuyết đưa Trương Hàm Vận về lại phim trường sau đó cô đến nhà Quý giáo sư để đón Phương nữ sĩ. Quý giáo sư và bà là bạn học cũ, hai người rất thân và rất ăn ý, tri kỷ lâu ngày trò chuyện qua lại hết cả một buổi chiều. Ngồi trên xe trở về bà vui vẻ liên tục kể cho cô nghe chuyện xưa.

"Phương nữ sĩ người ăn tối chưa?"

"Không phải lo, ta ở nhà Quý Doanh đã ăn rồi, con nghĩ bà ấy sẽ chịu để yên cho ta đi về mà không ăn gì à?"

"Cũng phải."

"Ngày mai con không cần cùng ta đi mua sắm đâu."

"Sao vậy? Người muốn đi nơi nào khác à?"

"Không, lúc nãy lão nam nhân gọi đến, chẳng biết nhớ nhung gì một hai nói mai ta phải trở về." Phương Ngữ Tâm chậc một tiếng cảm thán. "Đúng là muốn ở lâu thêm một chút cũng không được."

Nhị vị phụ huynh tình cảm tốt thật, bây giờ còn dính nhau hơn cả lúc còn trẻ. Hàn Tuyết bật cười, nhún vai đành chịu thôi. "Vậy lát nữa về nhà con giúp người đặt vé máy bay."

Rẽ xe vào chỗ đậu trong tầng hầm, Hàn Tuyết cùng Phương Ngữ Tâm đến thang máy đi lên nhà.

"Tối nay con có bận việc gì không?"

"Không có, sao ạ?" Hàn Tuyết quét vân tay mở cửa vào nhà, "Người muốn tâm sự chuyện gì với con hả?"

Phương Ngữ Tâm gật đầu đổi giày mang dép bông vào, buông túi xách xuống sofa rồi đi sang bếp rót một ly nước ấm. "Hàm Vận về phim trường rồi à?"

"Vâng."

"Con bé đang quay phim gì? Thời gian quay bao lâu?"

"Thời gian quay bảy tháng, còn phim gì thì con không có hỏi."

"Người yêu đúng là vô tâm."

Hàn Tuyết ngồi trên sofa cầm điện thoại đặt vé máy bay xong, định gửi tin nhắn cho Trương Hàm Vận, nghe mình bị mắng như thế, cô ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn bà.

"Nói con đó. Đừng có ngớ người ra mà nhìn ta như thế."

Trời ạ! Đó là công việc riêng của mỗi người mà, có cần thiết phải hỏi tường tận từng chi tiết không.

"Phương nữ sĩ, con không nghĩ như vậy là vô tâm nha. Người mắng oan cho con rồi."

"Xùy, nha đầu con pha trà đi, ta tắm rửa thay quần áo xong sẽ ra nói chuyện với con tiếp."

"Giờ này còn muốn uống trà, người không sợ mất ngủ sao?"

"Ở cái tuổi này của ta chẳng còn điều gì phải sợ nữa." Phương Ngữ Tâm phất tay, bà kéo theo vali nhỏ đi vào phòng của Hàn Tuyết.

Được rồi, phụ huynh nhiều lúc thật khó hiểu mà. Dù sao thì cô cũng có chuyện cần nói với Phương nữ sĩ. Gửi tin nhắn cho Trương Hàm Vận xong, Hàn Tuyết đặt điện thoại xuống đứng lên đi pha trà.

Gió đêm thổi xào xạc, thi thoảng có tiếng gió rít qua khung cửa sổ.

Trong căn phòng, tiếng thì thầm nho nhỏ, mồ hôi lấm tấm rịn trên trán Trương Hàm Vận, đôi môi đang mấp máy khẽ gọi ai đó, bàn tay cô siết chặt tấm chăn cả người run lên từng hồi.

Giấc mơ thấp thoáng, hình ảnh đứt đoạn, lễ hội đua thuyền rồng, tiểu Hoa nắm tay đi giữa bố và mẹ, con thuyền màu đỏ, que kẹo hình bông hoa còn có túi thơm nhỏ, gia đình ba người vui vẻ cùng nhau ăn uống, tiếng cười trên xe rồi sau đó đột nhiên có một tiếng va chạm chói tai.

Trương Hàm Vận giật mình bừng tỉnh giữa đêm bật người ngồi lên thở gấp, hơn hai mươi năm rồi cô mới thấy lại những hình ảnh của ngày hôm đó. Đôi tay ôm đầu, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.

Nhà ba người bỗng biến mất chỉ còn một người, trong khoảnh khắc khác lại thấy đứa trẻ ấy đứng bơ vơ giữa cánh đồng cỏ, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má, khuôn mặt hoảng sợ dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm một hình bóng thân quen....

Nhưng không, không có gì cả.

Một lúc sau, đưa tay lau nước mắt đi, cô mở chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh nhìn ánh sáng vàng ấm đang từ từ phát ra, xốc chăn bước xuống giường, đến bàn rót cho mình một ly nước ấm rồi đứng thẫn thờ.

Lương Hiểu Thanh nghe tiếng động, tỉnh giấc trở người ngồi lên, khẽ dụi mắt thấy dáng lưng Trương Hàm Vận đang đứng đó.

"Hàm Vận, em sao vậy?"

Trương Hàm Vận không trả lời, Lương Hiểu Thanh bật điện thoại lên xem thấy đã ba giờ sáng, bước xuống giường đi đến gần xem cô thế nào.

"Em không sao chứ?" Hiểu Thanh khẽ chạm lên cánh tay cô, "Hàm Vận..."

"Hả?" Trương Hàm Vận giật mình quay sang nhìn chị trợ lý, "Xin lỗi Hiểu Thanh, làm chị thức giấc, em không sao."

"Không ngủ được à?"

Trương Hàm Vận lắc đầu kéo ghế ra ngồi, uống nửa ly nước ấm, "Em tỉnh giấc, thấy khát nước thôi."

Lương Hiểu Thanh nhìn dáng vẻ khác lạ của Trương Hàm Vận cảm thấy hơi lo lắng, "Em có tâm sự sao?"

"Không có gì đâu, em muốn ngồi đây một lát. Hiểu Thanh chị đừng lo lắng, mau ngủ lại đi."

Lương Hiểu Thanh nhìn ra Trương Hàm Vận đang có phiền muộn trong lòng, nhưng lại không muốn để cô bận tâm nên không nói ra. Không phải không tin tưởng lẫn nhau, mà có những chuyện nên giữ riêng cho bản thân.

Trương Hàm Vận không muốn nói, Lương Hiểu Thanh tự khắc sẽ không hỏi thêm nữa.

"Đừng ngồi lâu quá. Nghỉ ngơi sớm, mai em còn phải quay phim."

Trương Hàm Vận gật đầu không nói gì, cúi xuống nhìn ly nước trong tay, nghĩ ngợi chốc lát rồi đặt ly nước sang một bên. Cô mở túi xách lấy túi thơm nhỏ ra, chiếc túi dây rút nhỏ xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay, được may thủ công bằng vải gấm, có thêu hình hoa thủy tiên trắng, bên trong có một lá bùa bình an.

Bao năm qua cô luôn giữ kỹ túi thơm này bên cạnh, bởi vì nó là vật vô cùng quan trọng và quý giá, là món quà cuối cùng mẹ cô đã làm.

Trong đêm tối lặng lẽ, vuốt ve hình thêu hoa thủy tiên, bồi hồi nhớ lại ký ức ngày ấy, thời gian trôi qua dù cho bây giờ nó không còn tỏa ra mùi thơm dễ chịu như trước, nhưng lúc nào cầm trên tay cũng thấy mềm mại ấm áp, còn cảm thấy an lòng y hệt như lần đầu tiên cô nhận nó từ tay của mẹ.

Cảm giác ấy không gì có thể thay thế được. Càng nhìn càng thấy nhớ, nhớ đến đau thắt lòng, nước mắt không tự chủ rơi dài trên mặt.

Đêm đen tĩnh lặng dần trôi qua, nhưng muộn phiền vẫn vùi chân tại chỗ.

Trưa hôm sau, Hàn Tuyết đưa Phương Ngữ Tâm đến sân bay. Đêm qua lúc hai người trò chuyện, cô đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định kể lại chuyện gia đình của Hàm Vận cho bà nghe, muốn tránh cho em cảm giác khó xử khi phải nhắc lại chuyện cũ.

Phương Ngữ Tâm bất ngờ khi nghe Hàn Tuyết kể về chuyện tuổi thơ của Trương Hàm Vận, bà yên lặng một lúc rồi cảm thán nói, "Số phận đúng là thích trêu người, đứa trẻ kiên cường tốt đẹp biết bao. Hàm Vận rất đáng quý, chúng ta phải đối xử thật tốt với con bé."

Ở sân bay, Phương Ngữ Tâm làm thủ tục xong. Hàn Tuyết chờ đến lúc bà qua cửa kiểm tra an ninh rồi vẫy tay với cô, cô mới gật đầu quay người đi ra ngoài. Lúc ra bãi xe cô nhận được điện thoại của Raymond, anh nói có việc muốn cùng cô trao đổi.

"Anh gần đến nhà em rồi à? Vậy anh vào nhà chờ em trước đi, em về ngay." Hàn Tuyết cúp máy, mở cửa xe ngồi vào rồi nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Theo lịch quay thì hai tuần sắp tới, đoàn phim phải đến Hà Nam để quay ngoại cảnh. Trương Hàm Vận cũng có một nửa số cảnh quay tại đó.

Buổi chiều trước ngày đi, Lâm Thắng đưa Trương Hàm Vận từ phim trường về nhà, cô cần lấy thêm quần áo và một số vật dụng cá nhân. Hơn nữa là cô muốn gặp Hàn Tuyết, hai người đã hẹn sẽ cùng ăn tối.

Chuẩn bị quần áo và sắp xếp đồ đạc xong, cô đóng vali lại kéo ra ngoài để bên cạnh tủ giày dép, sau đó vào bếp mở tủ lạnh lấy nguyên liệu làm vài món đơn giản, chờ Hàn Tuyết đến ăn cùng. Nấu nướng xong, thấy thời gian còn sớm liền tranh thủ đi tắm và thay quần áo, sấy khô tóc rồi quay ra ngoài phòng khách, vừa bật mở máy hát thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Trương Hàm Vận nghĩ thầm cô đã nói mật mã cửa nhà cho Hàn Tuyết biết, sao chị đến rồi còn bấm chuông, cô vội vàng đi ra mở cửa.

"Em nói mật mã cửa cho chị rồi mà..." Hàn Tuyết.

Nào ngờ lời còn chưa dứt đã thấy người đang đứng ở đó không phải Hàn Tuyết mà là Hoắc Nhã Tịnh. Cô có chút ngạc nhiên, thắc mắc không hiểu sao Hoắc Nhã Tịnh lại đến vào lúc này.

"Nhã Tịnh, chị đến tìm em có việc gì sao?" Trông dáng vẻ cùng điệu bộ của chị ấy không giống ngày thường, cô bước ra ngoài, không nhìn thấy xe của Hoắc Nhã Tịnh.

"Em đang chờ Hàn Tuyết à?" Hoắc Nhã Tịnh cười nhẹ, nét mặt tươi cười của Trương Hàm Vận khi vừa trông thấy cô liền thay đổi.

"Chị đến tìm em sao không gọi trước cho em?"

Trương Hàm Vận hơi nhíu mày, cô đứng gần nên ngửi thấy mùi rượu trên người Hoắc Nhã Tịnh. "Làm sao vậy? Chị uống rượu hả?"

Hoắc Nhã Tịnh im lặng đứng nhìn Trương Hàm Vận, ánh mắt hiện lên một sự đau lòng, không biết phải mở miệng nói thế nào cũng như là bắt đầu nói từ đâu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy cay đắng và chua xót.

Gió đêm thổi qua, làm mái tóc dài của Trương Hàm Vận bay phấp phới, cô thấy hơi lạnh vừa rồi vội vàng đi ra mà quên mặc thêm áo khoác, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy hoa mỏng dài chấm gối.

"Ở ngoài đây hơi lạnh, hay là vào trong nhà rồi nói được không?" Cô nói xong liền xoay người định đi vào trong nhà thì Hoắc Nhã Tịnh không nói không rằng bắt lấy cổ tay kéo cô lại ôm vào lòng.

"Nhã Tịnh chị, chị sao vậy?" Trương Hàm Vận bất ngờ không hiểu chuyện gì, Hoắc Nhã Tịnh hành xử thật kỳ lạ.

"Hàm Vận, tại sao năm đó em không quay lại?" Hoắc Nhã Tịnh nhắm mắt ngậm ngùi lên tiếng, vòng tay càng siết chặt hơn. "Sao không quay lại tìm chị một lần nữa?"

"Nhã Tịnh... Có chuyện gì vậy?"

Trương Hàm Vận khẽ nhăn mặt, đưa tay lên muốn gỡ cánh tay của Hoắc Nhã Tịnh ra nhưng không được, cái ôm bất ngờ lại còn siết chặt đang làm cô thấy rất khó chịu.

"Chị buông em ra trước được không?"

Hàn Tuyết vừa lái xe đến nhìn thấy Trương Hàm Vận đứng đưa lưng về hướng này, em đang cùng ai ôm nhau trước cửa nhà. Cô nhíu mày thắc mắc, dừng xe lại mở cửa bước xuống. Hai người họ vẫn đứng ôm nhau không hay biết cô đang đi tới.

"Hoắc Nhã Tịnh."

Hàn Tuyết nắm lấy cổ tay Hoắc Nhã Tịnh, cô dùng chút sức gỡ vòng tay đang siết chặt trên người Trương Hàm Vận ra. Vừa rồi cô còn nghĩ là em cùng ai khác ôm nhau, đi đến gần mới thấy người đó là Hoắc Nhã Tịnh còn thấy sự khó chịu hiện trên khuôn mặt của Trương Hàm Vận, em đang cố đẩy chị ta ra. Mà chị ta thì vẫn cố tình mặc kệ hành động làm càn của bản thân.

"Hàm Vận, em có sao không?"

Hàn Tuyết buông cổ tay Hoắc Nhã Tịnh ra rồi đẩy nhẹ, cô đứng chắn trước mặt Trương Hàm Vận, liếc mắt nhìn Hoắc Nhã Tịnh.

"Em không sao, cảm ơn chị. Vừa rồi bất ngờ nên em không... Hàn Tuyết chị đừng hiểu lầm." Trương Hàm Vận có chút căng thẳng bám lên cánh tay cô gấp gáp nói. "Em và chị ấy không có gì cả."

"Hàm Vận, chị không có hiểu lầm. Em đừng lo lắng."

Hàn Tuyết quay lại, cô thấy trên người Trương Hàm Vận chỉ mặc váy mỏng manh liền cởi áo khoác ngoài choàng lên cho em rồi nắm lấy bàn tay xoa đều, càng căng thẳng thì lòng bàn tay em càng lạnh. "Sao em không mặc áo khoác vậy? Trời rất lạnh."

"Em nghĩ là chị đến nên vội đi ra."

Hoắc Nhã Tịnh còn đang đứng chật vật một bên. Mặc dù không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, Trương Hàm Vận nhìn Hàn Tuyết, thấy chị gật đầu tỏ ý không sao, cô từ tốn lên tiếng.

"Nhã Tịnh chị đang say, chuyện lúc nãy khi nào tỉnh táo thì hãy nói tiếp. Nếu chị không nhớ gì thì cũng không sao, xem như không có gì xảy ra. Bây giờ em sẽ gọi điện nhờ Thắng ca đến đưa chị về nhà."

Trương Hàm Vận nhanh chóng đi vào trong nhà lấy điện thoại, Hàn Tuyết đứng yên nhìn Hoắc Nhã Tịnh đang nhăn mặt nắm cổ tay.

"Chị say à, sao không về nhà mà lại đến đây?"

"Tôi không được đến sao?" Hoắc Nhã Tịnh khẽ nhăn trán nhìn dáng vẻ cao gầy của Hàn Tuyết, nghĩ thầm không ngờ là lực tay lại mạnh thật. Động tác còn rất nhanh, nếu không nương tay thì sẽ thế nào. Lúc nãy có say thì bây giờ cơn đau nhói trên cổ tay truyền tới làm đầu óc cô tỉnh táo. "Tôi có chuyện muốn nói cùng Hàm Vận."

"Nói chuyện cần phải động tay động chân?"

Hoắc Nhã Tịnh khẽ cười, "Hàn Tuyết, cô không cần phản ứng quá lên như vậy. Ôm nhau là chuyện rất bình thường, hơn nữa..."

Hơn nữa cái quái gì, Hàn Tuyết liền ngắt lời, "Tôi không thấy mình có chỗ nào phản ứng quá lên cả, ngược lại tôi không nghĩ là chị say mà chị đang cố tình."

"Tôi cùng Hàm Vận biết nhau đã rất nhiều năm, cô và em ấy ở bên nhau được bao lâu? Vừa rồi Hàm Vận chỉ nói một câu là cô đã tin, lấy tính cách cao ngạo thường ngày của cô mà nói, cô thực sự sẽ không hiểu lầm sao?" Hoắc Nhã Tịnh đang nửa tỉnh nửa say, giọng điệu châm chọc.

"Hoắc Nhã Tịnh, chị nghĩ mình say nên không cảm thấy mấy lời vừa rồi nghe rất buồn cười sao? Chẳng lẽ đến nét mặt khó chịu hay vui vẻ của người tôi yêu, tôi cũng không nhìn ra được? Chị cùng Hàm Vận quen biết đã nhiều năm thì sao? Chị hiểu em ấy được bao nhiêu? Em ấy thích gì nhất, ghét gì nhất, chị biết rõ sao? Hơn nữa, việc chị làm, hành động vừa rồi của chị có được sự đồng ý của em ấy chưa?"

Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực, dằn xuống cơn giận. Uống rượu nửa tỉnh nửa say rồi đi đến đây làm càn, nếu chị ta không phải là quản lý của Hàm Vận, chắc chắn vừa rồi cô sẽ không nhịn mà vội vàng thả tay ra.

Hoắc Nhã Tịnh im bặt, nhất thời không biết phải nói thế nào. Đứng trong gió lạnh qua hồi lâu dần dần trấn tỉnh, mới khẽ nói. "Tôi thích Hàm Vận."

"Từ lần đầu gặp, tôi đã cảm nhận được là chị thích Hàm Vận. Với tôi điều đó không có gì đáng phải lo ngại, em ấy xinh đẹp tài năng lại còn rất hiểu biết, ai gặp qua cũng sẽ mến mộ rồi đem lòng yêu thích. Em ấy xứng đáng được như thế. Có điều, tất cả nên biết giới hạn và dừng lại ở mức đó thôi. Đừng mơ tưởng thêm gì khác."

Cô thả tay xuống, bước đến trước mặt Hoắc Nhã Tịnh. Giọng nói trong trẻo êm tai bây giờ hạ xuống âm trầm và lạnh lùng đến độ khiến người ta phải dè chừng. "Hoắc tổng, tôi luôn nghĩ mình đã cư xử rất lịch sự và đúng mực với chị, vừa rồi cũng thế. Mong là chị không lặp lại việc ấy lần nào nữa. Chị nên nhớ bản thân là quản lý, nên làm đúng công việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net