Chương 5: Cảm Xúc Hỗn Loạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

L.U.V - SNOWFLAKE

By Lanidreams

Chương 5: Cảm xúc hỗn loạn

Hàn Tuyết nhìn nét mặt đang lộ một tia mất mát nhỏ của cô gái, bỗng nhiên cô cảm thấy đôi mắt long lanh trong veo ấy phải đi cùng gương mặt xinh đẹp vui vẻ mới đúng.

"Tôi đùa thôi. Em chờ tôi một chút." Cô xoay người đi đến bên xe tìm trong túi xách lấy ra một cây bút để ký tặng.

Ngày thường, trừ những lúc cùng Raymond đấu khẩu thì Hàn Tuyết rất ít khi nói đùa với người khác, huống hồ đây còn là người mà cô lần đầu gặp mặt. Chẳng hiểu vì sao đối với Trương Hàm Vận, cô không thể khống chế được sự cao hứng của bản thân. Nhưng khi nhìn khuôn mặt như hoa với đôi mắt tròn long lanh trong sáng như ánh sao ấy, cô lại không nỡ tiếp tục trêu đùa, không nỡ thấy bông hoa nhỏ rũ sắc. Đôi mắt ấy thật sự là có mị lực, khiến người khác nhìn đến chỉ muốn ôn nhu nhẹ nhàng mà đối đãi.

Trương Hàm Vận tâm tình như cánh lông vũ nhẹ rơi trong gió sau khi nghe cô nói câu ấy, cánh lông vũ thoáng chốc như gặp được cơn gió đảo chiều bay lên cao.

Hàn Tuyết quay lại cầm trên tay cây bút của cô, xoay nhẹ mở nắp sau đó nhận lấy quyển tiểu thuyết từ tay Trương Hàm Vận lật ra bên trong bắt đầu ký tặng. Đầu tiên là chữ ký, sau đó là tên, vì cao hứng cô còn đặc biệt viết thêm lời đề tặng.

"Tên gì?"

Trương Hàm Vận mãi ngắm dáng vẻ chuyên tâm của Hàn Tuyết khi cầm bút, thật thu hút cũng thật đẹp mắt. Cả cây bút kia nữa, là bút máy Montblanc bản độc nhất được đặt làm tặng riêng Hàn Tuyết. Dáng bút thon dài, thân cùng nắp làm bằng thép không gỉ mạ platinum kết hợp cùng vỏ ngoài phủ một màu xanh than đậm rất sang trọng, phần đuôi bút màu bạc. Trên ngòi có hình chạm khắc tinh xảo lồng ghép chữ viết tắt tên và ngày sinh của cô, ngòi bút được mạ vàng. Thanh gài màu bạc trên nắp bút được phủ một lớp platinum, khắc chữ 'Cecilia'. 

Hình ảnh đẹp mắt khiến Trương Hàm Vận bị thu hút.

"Trợ lý của em tên gì?" Hàn Tuyết thấy cô im lặng không đáp, lại hỏi lần nữa.

"Hả? A..., là An An. Ngại quá em... không nghe thấy."

"Không sao." 

"Chị thật sự là thuận đường?" Trương Hàm Vận có chút tò mò hỏi.

"Phải. Tôi ở Tây Thành."

"..."

"Xong rồi, của em đây." Hàn Tuyết đưa lại quyển tiểu thuyết cho Trương Hàm Vận.

"Cảm ơn chị."

"Không có gì."

Nhất thời cả hai người nhìn nhau không biết phải nói gì, thì điện thoại trong túi áo ngoài của Trương Hàm Vận reo lên, là Lương Hiểu Thanh gọi đến. Trương Hàm Vận nhìn điện thoại rồi nói với Hàn Tuyết.

"Buổi chiều em còn có cảnh quay. Thật sự rất cảm ơn chị đã mang vali đến đổi giúp em, còn ký tặng trợ lý của em. Em phải vào lại phim trường."

"Được. Em vào đi. Tôi cũng đi đây."

Hàn Tuyết gật đầu đeo kính râm lên, cô chỉ vừa xoay lưng đi được vài bước thì nghe thấy phía sau là tiếng hô to của một người đàn ông.

"Cẩn thận."

Phim trường Trác Châu hôm nay có thêm một đoàn làm phim đến quay, người trong tổ kỹ thuật của đoàn phim kia đang vận chuyển dụng cụ và máy quay, lúc Trương Hàm Vận cùng Hàn Tuyết trao đổi, cô không hề biết gần sau lưng mình là hai chiếc xe tải thùng kín cỡ trung vừa đỗ lại. Nhóm người kia đang vận chuyển đạo cụ và thiết bị quay phim.

Lối vào phim trường ở phía này là một cổng lớn, cửa chính lớn dành cho xe của các đoàn phim ra vào, hai cửa phụ nhỏ dành cho người đi bộ và du khách đến tham quan. Nhưng hôm nay không hiểu lý do gì mà cửa chính lại không mở. Đoàn phim quay phim cổ trang, vì bối cảnh họ chọn quay nằm ở khu vực này, thay vì đi vòng cổng khác để vào, nhóm bọn họ quyết định bỏ sức để di chuyển, trong lúc chuyển một số đường ray dài đặt bánh xe - dụng cụ hỗ trợ việc quay phim, nhóm người khuân vác mắc phải khúc ngoặt rẽ ở cổng phim trường nên nhanh chóng bước lùi về sau để điều chỉnh hướng đi.

Trương Hàm Vận còn đang đứng trả lời điện thoại của Lương Hiểu Thanh, cô không nghe âm thanh phía sau, chỉ biết sau lưng cô đột nhiên bị một lực đẩy khá lớn khiến cả người cô mất thăng bằng ngã về phía trước. Đúng lúc Hàn Tuyết xoay người lại nhìn thấy, theo phản xạ cô vội bước tới đưa tay ra đỡ lấy Trương Hàm Vận.

"Em có sao không?" Giọng nói của Hàn Tuyết ở bên tai cô mang theo một chút lo lắng.

Trương Hàm Vận bất ngờ, cảm thấy lúc cô bị mất thăng bằng ngã về phía trước, không nghĩ tới là sẽ ngã vào người Hàn Tuyết, hay nói cách khác là người trước mặt sẽ đúng lúc đưa tay ra đỡ lấy. Tư thế hiện tại của hai người thật gần, nhìn qua giống như là đang ôm nhau, bàn tay phải của Hàn Tuyết còn đặt phía sau lưng cô.

"Em, ... em không sao. Cảm ơn chị." Trương Hàm Vận gật đầu, cô hơi nhích người vịn cánh tay trái của Hàn Tuyết để giữ thăng bằng. Một vài cảm giác chạy vụt qua trong tâm trí, cô cảm nhận được dù chỉ trong thoáng giây. Có chút căng thẳng.

Raymond đang ngồi trong xe chờ đưa mắt ra nhìn thấy sự việc, anh lập tức mở cửa xe bước xuống. Nhanh chóng đi đến, anh nhìn Hàn Tuyết cùng Trương Hàm Vận rồi nhìn sang nhóm người kia.

"Hai người không sao chứ?" 

Không đợi nghe câu trả lời, Raymond đã đi lên phía trước nói.

"Các anh gấp gáp vậy? Không thấy có người đang đứng phía sau à?"

"Thật xin lỗi. Vừa rồi chúng tôi thật sự không nhìn thấy."

Người giám sát tổ kỹ thuật trong đoàn nói với Raymond, sau đó anh ta nhận ra Trương Hàm Vận liền đi đến xin lỗi cô.

"Tôi không sao, không có gì. Các anh làm việc tiếp đi. Cẩn thận một chút."

"Vâng. Tôi thật sự xin lỗi."

Hàn Tuyết hơi nhíu mày, nói với Raymond. "Ray, anh nói chú Lâm chờ em một chút."

"Em định làm gì?" Chẳng lẽ là...

"Tôi đưa em đi vào bên trong." Cô nói với Trương Hàm Vận. 

Vừa rồi Trương Hàm Vận vịn vào tay cô, cô nhận thấy lòng bàn tay ấy rất lạnh, trời đang vào hè, thời tiết hơi nóng bức. Tại sao tay cô gái này lại lạnh?

"Không sao đâu. Em không sao, em đi vào một mình được. Như vậy làm phiền hai người lắm." Trương Hàm Vận xua tay lắc đầu.

"Không phiền, lúc nãy anh đã nói với Lâm thúc rồi. Anh cũng đi nữa, để anh cầm giúp em. Chúng nhanh ta đi thôi."

Raymond vừa nghe Hàn Tuyết nói thì đã nhanh nhảu bước tới cầm lấy vali bên cạnh lên đi vào, anh còn không để Trương Hàm Vận có cơ hội nói tiếp.

"Lâu rồi anh cũng không đến đây, tiện thể xem một chút."

"Chúng ta nhanh đi vào trong thôi." Hàn Tuyết gật đầu nói.

Trương Hàm Vận hết nhìn Raymond lại nhìn sang Hàn Tuyết, cô hết cách, đành đi theo. Rất lâu về sau mỗi khi nhớ lại hình ảnh cùng những việc xảy ra của ngày hôm nay, cô đều cảm thấy tia ấm áp len lỏi khắp trong tim mình.

Cuối cùng, hiện trường kết thúc là hình ảnh cả ba người cùng đi vào bên trong phim trường. Nhưng weibo thì chỉ có tin tức bị lược bỏ hết ý chính và tập trung vào hình ảnh Hàn Tuyết cùng Trương Hàm Vận ôm nhau.

Tây Thành, biệt thự Hàn gia.

"Tiểu Phi, tiểu Bạch. Về đến rồi à?" 

Ông nội trông thấy hai người đi vào trong liền cười nói, vẻ mặt hiền hòa. Tiểu Bạch là tên gọi ở nhà của Hàn Tuyết.

"Nhanh rửa tay, cùng ông ăn cơm trưa."

"Ông nội, ông vẫn chưa ăn ạ?" Raymond ngạc nhiên hỏi.

"Ông nội, ông lại không ăn đúng giờ?" Hàn Tuyết nhìn ông, cô khẽ nhăn mặt.

"Ai, không phải. Ngày thường ta đều đúng giờ, hôm nay là muốn chờ hai đứa."

"Vậy cũng không được." Cô lắc đầu nói. Đi đến bên cạnh khoác lên cánh tay ông. "Ông nội phải ăn cơm đúng giờ."

"Được rồi."

Bàn ăn hôm nay chuẩn bị toàn là những món mà Raymond và Hàn Tuyết thích, ông nội ngồi ở giữa. Cô ngồi bên tay phải ông nội, Raymond ngồi đối diện cô. Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện. Nhiều nhất vẫn là anh nói cùng ông nội, cô chỉ gật đầu thỉnh thoảng nói vào một vài câu.

Sau bữa cơm, Raymond mang hành lý lên phòng.

"Tiểu Bạch, cùng ông đánh một ván cờ đi." Ông nói với cô, rồi lại bảo Lâm Tinh. "Chú Lâm, giúp tôi pha một bình trà."

"Vâng, lão gia."

Biệt thự Hàn gia ở phía sau hậu viện, đặt một bộ bàn ghế cổ. Xung quanh là các cây lộc vừng lâu năm thân cao tán rộng, còn có dây thường xuân bò trên các cây cột của hậu viện, mùa hè ở ngoài đây gió thổi rất mát mẻ, không khí trong lành. Ông nội cô thường ra đây thưởng trà, đọc sách và đánh cờ.

Lúc nhỏ, ông nội dạy cô cùng Raymond đánh cờ vây, nhưng anh ham chơi, không có kiên nhẫn ngồi một chỗ với trò đấu trí của những quân cờ tròn hai màu trắng đen. Anh học căn bản xong liền bỏ sang một bên không tiếp tục, về sau chỉ còn cô theo học và đánh cờ cùng ông.

Trong ba người cháu của ông, Hàn Phi, Hàn Tuyết và Hàn Vũ thì tính cách của cô giống ông nhất. Trầm ổn, có chủ kiến và thẳng thắn. Cô chưa bao giờ làm ông phải bận tâm, ngược lại khiến ông rất tự hào.

Hai anh em Hàn Phi thừa hưởng phần tính cách của bà nội nhiều hơn. Dù Hàn Phi là cháu trai đích tôn, khi cả hai còn nhỏ đến tận bây giờ ông vẫn luôn dành sự ưu ái nhất mực cho Hàn Tuyết hơn cả. Sự ưu ái mà không ít lần làm anh cảm thấy ghen tị, nhưng mỗi khi nhớ lại sự việc năm anh mười tuổi, thì cảm giác ghen tị như có như không biến mất. Bởi vì anh cũng đồng tình, Hàn Tuyết xứng đáng.

"Chà, tiểu Bạch, con theo ai học mà càng lúc càng đánh cao tay vậy hả?" Ông nội nhấp một ngụm trà rồi nói.

"Ông nội, ông không cần nhường con." Cô ngẩng đầu cười hiền. Thế cờ trắng của cô lúc này đang gắt gao truy đuổi những quân cờ đen ông.

"Này, đúng là con ép ta rồi."

Ông nhìn thế cờ, không thể nối thêm quân phía dưới nữa, chỉ có thể nối quân ngang bên phải. Hạ quân cờ, lại nhấp một ít trà, ông chờ đợi nước đi tiếp theo của Hàn Tuyết.

Raymond không biết từ lúc nào đã đi ra ngoài hậu viện, khuôn mặt anh gấp gáp nhưng lại không dám làm ra tiếng động lớn, anh đứng phía sau lưng ông cách một khoảng. Một tay cầm điện thoại, một tay liên tục vẫy lên ra hiệu với cô, có chuyện quan trọng.

Hàn Tuyết nhìn thấy anh vẫy tay ra hiệu, cô nhướng mày, ánh mắt ý muốn hỏi lại anh là có chuyện gì. Ông nội không thích có người khác làm phiền khi đang chơi cờ. Nhưng Raymond liên tục chỉ tay vào điện thoại, ý nói cô ra phải xem cái này.

Hàn Tuyết nhẹ lắc đầu, tỏ ý cô không thể đi ra khi ván cờ cùng ông nội chưa đánh xong. Raymond lại làm khẩu hình miệng, bảo cô hãy giả vờ thua ông đi rồi ra đây.

Cô hơi mím môi, trừng mắt nhìn anh, muốn hỏi anh bị hâm à? Trông ông nội dễ bị mắc lừa sao? Lần lựa cầm quân cờ trong tay một lúc. Cô hạ xuống một nước.

"Tiểu Bạch, con nghĩ kỹ chưa?"

Ông nội thấy nước cờ của cô đi có điểm không đúng. Vốn dĩ có thể ăn nốt quân của ông, nhưng cô lại bỏ qua mà thêm đường đi của quân trắng.

"Con nói rồi ông nội, người không cần phải nhường con."

Ông lắc đầu, đi tiếp quân bên cạnh, buộc nước đi tiếp theo Hàn Tuyết phải ăn hai quân ban đầu, một nước đi thí tặng. Lại tiếp tục đi xuống ép cờ của cô phải về thủ. Cả thế cờ như dự định của Hàn Tuyết, quân đen của ông nội ở góc phải đi vào, lật ngược tình thế trong phút chốc. Cô thua, ý cười nhìn ông nội. Liền kiếm cớ đi vào bên trong.

"Ông nội, hết trà rồi. Con vào lấy thêm nhé. Ông chờ con, con phải gỡ lại ván này."

"Ha ha, được được. Tiểu Bạch, con đi nhanh lên."

Hàn Tuyết cầm bình trà đứng lên đi vào trong, Raymond nhìn thấy cô đi tới liền châm chọc. Còn không tới mười nước đi, cô đã thua.

"Hừ, em còn nói ông nội không dễ mắc lừa."

"Raymond, tốt nhất chuyện của anh thật sự gấp đi, bằng không em sẽ nói với ông là anh phá rối đấy."

"Đúng là có chuyện, nhưng không phải của anh. Là của em." Raymond vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hàn Tuyết xem.

Màn hình hiển thị tin tức weibo vừa cập nhật mười phút trước mà Raymond nhận được từ bạn bè của anh, một số chuyển tiếp tin, một số thì nhắc thẳng tên anh cùng Hàn Tuyết vào. Lượng người truy cập tin, bình luận và chuyển phát liên tục, phút chốc tin tức này đã nằm trong top 'hot search' của ngày.

@accnoname: HOT "Cổng phim trường Trác Châu, 'Trương Hàm Vận và một người phụ nữ thân mật ôm nhau' x9 hình ảnh."

Một nguồn tin mật đã khẳng định, người phụ nữ kia là nhà văn Hàn Tuyết - đại tiểu thư của tập đoàn Hàn thị. Trương Hàm Vận từ khi ra mắt công chúng cho đến nay, chưa hề để lộ tin tức tình ái, đại tiểu thư Hàn Tuyết của tập đoàn Hàn thị dạo trước còn né tránh trả lời về vấn đề tình cảm cá nhân. Hiện tại trên cộng đồng mạng các câu hỏi liên tục đặt ra, đều là cùng thắc mắc về mối quan hệ của họ. Theo dõi @accnoname để tiếp tục cập nhật./.. 

Hashtag: #HanTuyet #TruongHamVan #Hanthi #phimtruongTracChau

_____

Hàm Vận: Nha, hình kia chụp thật đẹp. Em muốn lưu lại.

Hàn Tuyết: Lưu lại làm gì?

Hàm Vận: Vì đẹp a~~

Hàn Tuyết: Ai đẹp?

Hàm Vận: Đương nhiên là,....

Hàn Tuyết: *nghiêng đầu nhìn*

Hàm Vận: Ài được rồi, là Tuyết Tuyết của em đẹp.

Hàn Tuyết: *đắc ý* *xoa đầu em bé* Ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net