Trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là Huỳnh Nhi bỏ đi, ra khỏi lớp, đến cổng thì nhìn thấy ông bảo vệ hâm dọa này nọ thì đành lẻn ra phía sau, leo rào, nhảy qua chứ không gì. Chán nản không biết đi đâu đành lan than, 1 đứa mù đường kinh niên như nó thì lan than là việc đương nhiên. Nhỏ không biết đi bao lâu thì gặp 1 bãi cỏ, vứt balo 1 bên, nằm ngủ, thụy mỹ nhân không bao giờ thay đổi, nó ăn vô máu rồi. Lúc tỉnh lại thấy trời bắt đầu tối, lấy điện thoại xem thì nó hết pin, tự thân vận động vậy. Lê lếch cũng ra được đường lớn,....

Đi 1 hồi nó vô tình gặp cô, định lướt đi luôn, nói không để ý cho im chuyện ai ngờ bị cô giữ lại, nhìn thấy cô, nó phát hiện là cô vẫn chưa về nhà thì phải, quần áo đi dạy hôm nay chưa thay, thiết nghĩ «không phải là đi tìm mình từ chiều đến giờ chứ, sao rảnh vậy?».

Gặp được nhỏ cô cảm thấy nhẹ lòng, định hỏi han thì thấy, em định lướt qua, không để ý đến mình, cô liền nắm tay giữ Nhi lại

_Nhi chờ đã, em đi đâu vậy sao không về nhà

_Kệ em đi

_Sao cô làm thế được, với lại mọi người ai cũng lo cho em đấy

_Vậy sao? Cám ơn. Giờ thì cô bỏ tay em ra được chưa?

_À... cô xin lỗi

Thấy cô buông tay nó bước tiếp

_Này, cô đưa em về

_Không cần em tự về được, chào

Rồi nó bước đi không ngoảnh mặt giơ tay chào cô. Đứng nhìn nó đi cô suy nghĩ «Kẻ ngốc cũng biết rõ con bé này mù đường bẫm sinh mà, sao tự về được, nhóc này lừa mình sao?». Chính xác là thế đấy. Nó thấy yên tĩnh tưởng cô buông tha rồi nó nhanh chóng tìm khách sạn «quanh đây có khách sạn không ta, tìm chỗ tắm rửa, xạc pin điện thoại rồi tính tiếp thôi». Đi 1 lúc, thấy 1 khách sạn có vẻ hơi nhỏ nhưng trang trí, thiết kế khá ổn, ở tạm 1 lúc cũng được.

Nó bước vào, lễ tân nồng hậu đón khách nhưng không dễ dàng gì

_Chào, tôi giúp gì được cho quý khách ạ

_Em muốn thuê 1 phòng ạ

_Em có chứng minh thư không

_Đây ạ

_Em là người nước ngoài sao, lại là trẻ vị thành niên nữa

_Người nước ngoài thì sao, trẻ vị thành niên thì sao chứ

Nó bắt đầu bực rồi đây

_À xin lỗi quý khách, có lẻ vì là người nước ngoài nên em không biết, quy định của khách sạn là trẻ vị thành niên không được phép đặt hay thuê phòng

_Cô...

Nó định nói thì 1 bàn tay nắm lấy tay nó, giữ lại 1 giọng nói quen thuộc vang lên
_Xin lỗi, em ấy...

Sau khi mang được nó ra ngoài thì cô bắt đầu chất vấn, thì ra giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp của chúng ta đã theo dõi thụy mỹ nhân nhà mình.

_Sao em nói với cô là về nhà, sao lại vào khách sạn chứ, trẻ con như em sao không ngoan ngoãn 1 chút hả...

_Đủ rồi, ai cần cô lo chứ

Hiện nó đang bức bối, ngoài những việc xảy ra thì em nó, rất ưa sạch, mà nó thì nằm ngủ trên cỏ mấy tiếng, nên cần tắm dữ lắm mà không được, điện thoại hết pin nữa.

_Em nói gì vậy hả, sao cô có thể không lo chứ

_... [bực không muốn nói, cũng không nhìn]

_Được rồi, hay cô gọi cho người nhà của em

_Không muốn «muốn 1 mình a~»

_Vậy đến nhà cô chịu không cũng không xa lắm

Chịu khó dỗ em nó gê, mà cô ơi phải báo với gia đình, đưa em nó về chứ, ai đời còn dung túng kiểu này

Sau 1 hồi dỗ dành bé lạnh lùng thì cô cũng đưa được em nó về nhà cô, cô lấy cho nó 1 bộ đồ kêu nó tắm rửa, cô cũng về phòng. Điện thoại có ít pin nó nhắn tin thông báo với mọi người. Xong, ngồi ở sofa chờ cô. Thấy cô xuống nó 2 mắt nhìn coi chóp chóp, cô cũng nhìn nó, chịu không nổi nó đành lên tiếng

_Này cô

_Em muốn gì sao

_Nhà cô...

_Sao

_Em... em... em đói «khốn nạn sao mình có thể thốt ra được, ước gì có cái lỗ chui xuống mẹ cho rồi»

Nghe nó nói cô cũng bắt đầu thấy đói, lo tìm nó quên ăn, cô lại không biết nấu

_Để cô gọi thức ăn nha, em muốn ăn gì

_Thức ăn bên ngoài sao «không phải chứ», cô không thể nấu sao

_À... cô rất tiếc

_Vậy tủ lạnh cô có gì không

_Chắc có

_Bếp dùng được không

_Chắc được

Nó nuốt nước bọt, nhìn xung quanh tìm cái nhà bếp thần thánh
_Cho em mượn nó 1 lát nhé

_Em cứ tự nhiên

Vào bến nó lấy nồi, suy nghĩ nhìn xung quanh

_Em tìm gì

_Gạo

_Để cô tìm thử

_Có lẻ ở đây- nó mở cái tủ ở trên

_Sao em biết là ở đó

_Em không biết

Nấu cơm xong liền khám phá tủ lạnh, lấy rau rủ, thịt... ra xử lí, kĩ thuật dùng dao không thường, nấu ăn cũng không tệ và đặc biệt nó không niêm thử. Hiện giờ 2 người đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Có 4 món 1 canh, thấy cô không động tỉnh nhỏ mời cô dùng thử

_Cô dùng thử đi xem có hợp khẩu vị không?

_À...- cô bắt đầu động đũa

Nó vẫn đang quan sát xem cô thế nào, nghe cô khen ngon nó mới bắt đầu ăn

_Ngon quá, em nấu ăn giỏi ghê

_Ngon thì tốt rồi...à... không phải em giỏi chỉ là cô không biết thôi

_...- câm nín

_Mà cô này?

_Cô ở 1 mình, lại không biết nấu ăn, sao nhà lại có mấy thứ này - ý nói thức ăn trong tủ lạnh

_Là mẹ cô, bà ấy hay đến dọn dẹp, nấu ăn cho cô lắm

_...- «sao không ở chung luôn»

_Mà sao em không muốn về nhà vậy

_Tại lúc đó tâm trạng không tốt, giờ thì không sao rồi

_Vậy lát cô đưa em về nha

_Ở nhà mấy hôm nay không có ai cả

_Xảy ra chuyện gì sao

_Chị em đi công tác, em gửi mấy nhóc về Mỹ kiểm tra sức khỏe

_Vậy sao, em ở lại 1 hôm đi, mà em có vẻ rất quý thú cưng của mình hả

_Không phải thú cưng

_Không phải sao, vậy là gì

_Là bạn

_...-«không phải cũng giống nhau sao»

_Đừng mãi nói chuyện của em, cô lo cho mình đi

_Lo gì

_Đừng thường xuyên ăn đồ ở ngoài không tốt cho sức khỏe, nếu có thể sao không sống cùng người thân

_Cô biết, làm thế sẽ không tốt cho mẹ nhưng... gia đình cô không ổn lắm

_Em hơi nhiều chuyện rồi, cô không sao chứ

_Không sao, nói chuyện với em cô thấy rất thoải mái

_Tốt quá, cô có nói cảm nhận của mình với người lớn chưa

_Tôi có chút sợ

_Cô định im lặng... chịu đựng
_Tôi cũng không biết nên làm thế nào

_Nếu cứ trốn tránh sẽ không thay đổi được gì đâu, quyết định do cô thôi

Nói xong nó thu dọn bát đũa, đi rữa, sau đó mang trái cây gọt sẵn trước đó trong tủ lạnh đến sofa cho ai đó, vẫn đang ngây ngốc suy nghĩ. Hai người cùng nhau xem tv nhưng chẳng ai chú tâm xem cả.

_Cô

_Hả

_Cô định ngồi đây đến bao giờ

_Đã trễ thế rồi ư cô xin lỗi, em đến phòng kia ngủ đi nha

_Không cần đâu ạ

_Sao vậy

_Ở đây được rồi ạ

_Phòng khách lạnh lắm

_Em có thể đòi hỏi 1 thứ không

_Em muốn gì

_Nhà cô có con gấu bông nào to không ạ, cao khoảng 1m trở lên

_Làm sao đây, nhà cô không có thú nhồi bông

_Vậy nằm chơi vài tiếng thôi

_Em định ngủ đây thật hả

_Vâng, cô ngủ ngon

Thế là nó ngủ sofa, cô chíu cố ban cho nó 2 cái mềnh (chăn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net