Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về tôi cứ vẩn vơ suy nghĩ đến câu nói của bản thân, có quá đáng lắm không nhỉ?

Nhưng căn bản tôi không phải kiểu con gái mà Lương Huy sẽ thích nên ngay từ đầu cần phải rõ ràng như vậy sẽ tốt hơn.

Sau lần đó thì tôi với Lương Huy quay trở về trạng thái ban đầu.

Nhưng chắc có mình tôi mới đúng nghĩa là trạng thái ban đầu thôi còn Lương Huy bây giờ nổi danh khắp khối làm tôi nhớ tới mấy lời Trọng Khôi nói lúc trước, ai ngờ nó phán cũng hiệu nghiệm lắm.

Chả là thi giữ kì xong sẽ đến 20/11. Đây là hoạt động lớn của trường, ngoài các tiết mục văn nghệ để chào mừng thì trường tôi còn tổ chức các hoạt động thể thao nữa.

Năm nào môn bóng rổ chả được mọi người săn đón nhất. Năm nay lớp tôi có thêm Lương Huy gia nhập nên đội hình bóng rổ như được nâng lên một tầm cao mới.

Hầu như ngày nào Lương Huy cũng cùng mấy đứa con trai trong lớp tôi ra sân tập chơi bóng, cũng may khi ở trường cũ Lương Huy có tham gia CLB bóng rổ nên về kĩ thuật của Huy có khi chắc hơn mấy đứa trong lớp tôi nhiều.

"Oaaaaa, anh kia là ai vậy, sao trước giờ tao không thấy ở trường nhỉ?"

Tiếng hò reo ở khắp các hành lang lớp học, trên sân trường. Chủ yếu là tiếng của bọn con gái.

"Tên trên áo đồng phục là Lương Huy 11A2 ấy. Hình như mới chuyển vào trường hồi đầu kì."

Có đứa con gái khác mắt tinh hơn đi thu thập thông tin.

"Nhìn ngầu vãi, đẹp trai, cao to, chơi bóng rổ giỏi nữa. Học A2 chắc học lực cũng giỏi nốt quá."

"Uầy, đỉnh thật sự."

Không thiếu gì những tiếng reo hò và cổ vũ khắp sân trường dành cho Lương Huy, chỉ sau vài lần chơi bóng với mọi người mà trên Confestion trường THPT A đã tràn ngập bài đăng xin In4 của Lương Huy, có bài còn tỏ tình công khai ở trên đó nữa.

"Chà chà, Lương Huy lớp mình nổi vãi."

"Ai bảo nó đẹp trai, cao to, ngoại hình sáng thế còn gì."

Trong lớp tôi toàn là những lời bàn tán về Lương Huy nhưng đối với nhân vật chính thì nó chả có nghĩa lý gì cả. Tôi quay sang nhìn con người được mệnh danh ngoại hình sáng láng đang úp mặt xuống bàn ngủ mất xác từ đầu tiết tới bây giờ mà thấy thương thay cho mấy đứa con gái.

Điện thoại nó để trên bàn, tắt chuông nhưng màn hình cứ chốc chốc lại thấy thông báo hiện lên. Từ Facebook cho tới Instagram, Mess nhảy liên tục như nhảy Tango ấy.

Lát sau Lương Huy uể oải tỉnh dậy, đầu tóc hơi rối, cái mặt nó ngái ngủ nhìn cũng cuốn nữa chứ nói gì lúc tỉnh táo đâu, bảo sao bọn con gái mê là phải. Lương Huy một tay chống đầu một tay cầm điện thoại, nó lướt lướt một loạt các thông báo, không xem cái nào rồi thẳng tay xóa hết.

Đúng là người ăn không hết người lần chẳng ra, với cái Mess chỉ có tin nhắn của bạn thân với nhóm lớp ra thì so với Lương Huy tôi không bằng một góc của nó. 

***

Song song với bên thể thao thì tôi với Trọng Khôi cũng đang bù đầu đi tập nhảy, cái Hà thì đi tập hát. Còn Linh với Hằng thì chỉ đi hỗ trợ theo chúng tôi thôi, hai đứa nó không quá hứng thú với mấy hoạt động này nhưng vì tôi với Hà kì kèo mãi nên hai đứa chúng nó mới chịu đi giúp đỡ.

Sân trường bây giờ đã bị chiếm đóng bởi bên CLB bóng rổ, còn lại những khoảng trống bên hông sân, rồi trên sảnh các khu nhà đều có các lớp tập văn nghệ.

Trường tôi chia tiết mục văn nghệ thành 2 dạng, 1 bên là do CLB phụ trách hoạt động chính cho trường, còn lại thì mỗi lớp có tiết mục riêng để thi đua với nhau.

Lớp tôi được cái đông con gái nên ba chuyện này đơn giản.

CLB Dance quy tụ những con người đam mê nhảy từ các lớp khác nhau nên có đủ học sinh của cả 3 khối.

Buổi chiều ngày thứ 5, một buổi chiều cực chill, gió hiu hiu thổi trên những tán lá xanh rì. Ánh nắng mặt trời cũng không còn nắng gắt, chói chang như hồi nãy. 

Tôi đang ngồi ở ghế đá dưới tán cây bàng trong sân trường tận hưởng không khí thoải mái này thì  bỗng nhiên một giọng nói oang oang xé toạc khung cảnh đẹp đẽ ấy:

"Trần Nguyễn Linh Anh, mày quay lại tập được chưa hả?"

Không ai khác ngoài Nguyễn Trọng Khôi. Nó làm chủ tịch CLB Dance của trường và cũng là người biên đạo chính tiết mục lần này, tôi là người bị nó hành nhất trong CLB bởi nó toàn giao cho tôi hướng dẫn phụ nó cho mấy bạn mới vào.

Vừa trốn ra ngoài ngồi xả hơi một tí nó đã gào mồm lên gọi hồn tôi rồi.

"Mày cho tao nghỉ tí đi, đm tập suốt từ trưa tới bây giờ. Con người chứ phải con c** đâu." Tôi nóng nảy chửi lại. Trong CLB Dance không ai là không biết sự cáu bẩn này của tôi, bình thường thì không sao chứ mỗi lần tôi đi hướng dẫn nhảy là y như một phiên bản khác vậy.

Nhiều người nhận xét là nhìn tôi hiền hiền thế thôi chứ bật mode Đông Lào lên thì ai tôi cũng chửi tuốt. (Chắc nhầm ai chứ đâu phải Linh Anh cute phô mai que này đâu. Eheeee)

Từ trước đến nay tôi im im không nói không phải là không biết gì nhé, tại vì muốn giữ danh hiệu con ngoan trò giỏi mà thôi.

"Ê Na, khát nước không đi mua nước với tao." Đỗ Tiến Cường thở hồng hộc đi ra hỏi tôi.

À, trong CLB Dance này được mệnh danh là CLB quy tụ toàn trai xinh gái đẹp, có sức hút không kém gì CLB bóng rổ vì toàn các gương mặt vàng khối đó là Phạm Gia Lâm và Đỗ Tiến Cường của lớp 11A1, Nguyễn Trọng Khôi 11A2. Hoàng Phi Nhung 11A1, Đinh Tiến Hoàng 10A7 và còn có chị hoa khôi của khối 12 Đặng Mai Thảo. Kể ra thì quá nhiều không thể kể hết được, nhưng đó là những gương mặt nổi bật trong CLB Dance.

"Mày nói thằng Khôi đi, không nó lại gọi hồn tao với mày nữa. Hỏi xem có ai muốn uống gì không rồi đi mua luôn." Tôi nói lại Cường.

Đỗ Cường gật đầu quay lại chỗ tập, sau một hồi Cường quay lại với list đồ cần mua rồi kéo tay tôi đi mua đồ.

Đối diện trường có cửa hàng Circle K, tôi với Cường đứa trước đứa sau bước vào đã cảm nhận hơi mát từ điều hoà phả ra từ trong cửa hàng. 

"Dm đây mới đúng là thiên đường này." Mặt thằng Cường phê pha với gió điều hoà.

"Nhìn mặt mày hưởng thụ trông biến thái vãi Cường ạ, mốt ra đường đừng nhận làm bạn tao."

Đỗ Cường nghe vậy nhe nhe hàm răng trắng đều thẳng tắp của nó nhìn tôi, tay phải của nó kẹp cổ tôi bảo:

"Thì trước giờ mày có cho tao nhận làm bạn với mày đéo đâu mà nói."

Nỗi khổ của mấy đứa lùn chính là chơi với toàn bọn cao to, giả dụ như Cường đây thì nó cao hơn tôi cả một cái đầu nên việc nó kẹp cái cổ tôi dễ như húp cháo vậy.

"Moẹ mày bỏ tao ra nhanh lên, nghẹt thở chết tao."

Có vẻ thấy tôi bắt đầu nổi điên lên Cường mới thả lỏng tay ra rồi xoa xoa cái đầu rối tung rối mù còn hơn tổ quạ vừa cời vừa nói:

"Haha, nhìn mày như bà điên ở chợ ấy."

"Câm mồm vào, mày tin tao méc chị Ni là mày trêu tao không?"

Nhắc đến người chị Ni quyền lực là thằng Cường ngoan như cún ngay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC