#16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwoo cảm thấy cứ như là mình nằm mơ vậy, cho đến khi anh vùi đầu vào hõm cổ Daniel, ngửi mùi hương nước hoa vẫn còn hơi thoang thoảng quyện với mùi rượu hơi cay và mùi khói dầu ám từ bếp nướng, anh vẫn không tin đấy là Daniel. Cậu nhẹ giọng nói: "Seongwoo à em về gặp anh này." làm anh ngẩn cả người, ngơ ngác ngẩng lên nhìn Daniel. Sống gần ba mươi năm trời mới gặp cậu lần đầu tiên, nhưng sau đó không nhìn thấy cậu hơn ba mươi ngày lại cứ nghĩ như đã qua ba mươi năm nữa. Daniel đã nhuộm lại một màu tóc khác trầm hơn, ăn mặc cũng quy củ hơn, không còn áo rách quần rách áo hoodie hình đầu lâu như hồi ở bên Canada, trông cậu trưởng thành hơn hẳn.

Suýt nữa thì Seongwoo vòng tay lên ôm cậu, nhưng xung quanh đã bùng nổ, anh chỉ có thể giãy ra, quay trở về phong thái chuyên nghiệp của mình.

"Nào, mời cậu lên sân khấu cùng với tôi." Anh đưa tay làm động tác mời Daniel lên sân khấu, cậu gật đầu, thản nhiên bước lên hai bước rồi cũng vươn tay ra nắm lấy tay Seongwoo.

Seongwoo trợn mắt.

Daniel dường như còn ngạc nhiên hơn cả Seongwoo: "Vừa nãy đưa cô gái và cậu bé kia lên sân khấu anh cũng dắt tay mà? Sao, bây giờ em lại bị phân biệt đối xử đấy à?"

"Không, không phân biệt." Nhìn cái vẻ như là mình đúng của Daniel, Seongwoo không thể làm gì hơn ngoài vẽ ra một nụ cười,  sau đó kéo cậu lên sân khấu.

"Ồ, vừa nãy cậu đứng xa, tôi đã cảm giác là một anh đẹp trai rồi, không ngờ nhìn gần lại còn đẹp trai hơn! Anh đẹp trai đến đây một mình hay đến cùng bạn gái?" Sungwoon lại gần Daniel, đưa mic cho cậu.

"Tôi đến đây một mình."

"Cậu chắc là rất hâm mộ ảo thuật gia Ong của chúng ta nha, phải không?" Ha Sungwoon tươi cười, rồi đôi mắt không nhịn được mà nhìn chòng chọc vào hai bàn tay vẫn chưa hề rời nhau của Daniel và Seongwoo. Dường như phát hiện ra ánh mắt ấy và cũng phát hiện ra mình vẫn quên chưa làm cái gì, Seongwoo lập tức rụt tay lại. Daniel liếc mắt theo tay anh một chút rồi gật đầu với Sungwoon:

"Đúng rồi, tôi rất thích anh ấy."

"Vậy để đáp lại tấm lòng của fan boy này, ảo thuật gia Ong sẽ mang điều gì đây? Anh đã sẵn sàng cho cậu ấy một bất ngờ chưa?"

Seongwoo gật đầu. Vốn dĩ chương trình cũng đã có sẵn một phần kịch bản, đầu tiên sẽ chọn  một cô gái, sau đó chọn một bé con, cuối cùng là chọn ngẫu nhiên ai đó đến xem buổi diễn một mình. Vì quyết định trước loại đối tượng nên cũng có luôn danh sách quà, Seongwoo nói nhỏ vào mic nối với hậu trường, sau đó bước đến đứng đối diện Daniel.

Khi bên trong báo mọi thứ đã sẵn sàng, đèn vụt tắt, chỉ còn duy nhất một luồng sáng chiếu xuống Daniel, xung quanh cậu ánh lên màu vàng của đèn cùng với những hạt bụi lấp lánh. Seongwoo bước đến gần cậu, vươn tay đến bên tai bật tách một cái. 

Sau cái bật tay của Seongwoo, đèn vụt sáng, tay anh vốn dĩ đang không có gì, bây giờ lại có một đóa hồng vàng. Seongwoo đưa bó hoa cho Daniel, cậu nhận lấy, không nhịn được mà lại nở một nụ cười.

Ha Sungwoon: "Người trước được cả một cơn mưa kẹo mút, sao người cuối cùng lại chỉ được một bó hồng vàng?"

Daniel không có micro, cậu thì thầm nói gì đó mà chẳng ai nghe rõ. Sungwoon nhìn thấy vậy, vội đưa mic của mình qua, lúc này Daniel dõng dạc: "Sao anh lại nói là 'chỉ được một bó'? Phải là 'được hẳn một bó' chứ!! Đây là món quà tuyệt nhất ngày hôm nay của tôi."

Bên dưới vỗ tay liên tục, còn có tiếng cười khen anh chàng này khéo ăn khéo nói. Ngoài sự bùng nổ từ khán giả vì có màn tương tác đặc biệt đáng yêu giữa người chơi và ảo thuật gia, thì cũng có một số người nổ tung rồi.

Youngmin ngồi cạnh Minhyun ở ngay hàng ghế đầu đã há cả mỏ ra từ lúc Daniel ôm Seongwoo, bây giờ rùng mình kéo áo bạn: "Sớm đã nghe được câu chuyện này từ cái miệng không bao giờ khép của thằng Woojin, nhưng mà... bà mẹ thằng cha ngoại quốc ấy tìm về đây thật hả? Thật hả?"

Minhyun thở dài nghĩ đến mấy trăm cái tin nhắn spam trong hòm mail của mình: "Mày không nhầm đâu, thật đấy."

Youngmin thẫn thờ: "Chơi lớn ghê... lại còn chọn trúng nó, Seongwoo sắp xếp à?"

"Random mà, đúng là bất ngờ thật. Tao phát hoảng lên khi nó ôm Seongwoo đấy, cứ tưởng diễn đến phút thứ 59 rồi mà lại vỡ chợ. Mà này, tao nuôi nó cao lớn đẹp trai bằng kia, thế quái nào mà đứng bên thằng nhóc Canada trông nó lại bé xíu vậy chứ??" Minhyun bất bình nhìn Daniel mặc áo dạ đứng trên sân khấu, dường như chẳng cần bất cứ sự trợ giúp hay ăn gian nào thì trông cậu ta cũng vẫn cao và to như một con bò mộng, chẳng ăn nhập gì với đôi mắt cười như cún con kia.

"Một phát ôm trọn... này tao sống đến bằng này tuổi tuy không còn FA nhưng mà nhìn vẫn thấy thòng tim đấy..."

Hong Jun ngồi ở hàng ghế ngay sau Youngmin và Minhyun, cũng nghe thấy hết những gì hai người nói, bởi không có tiếng nhạc ồn ào, cả hai còn gào lên như thể sợ cả cái hội trường này không ai biết vậy. Anh nắm chặt tay lại, mắt nhìn thẳng Kang Daniel. Từ lúc cậu đứng ở dưới hội trường cho đến khi đã đứng trên sân khấu, đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào Seongwoo, ánh mắt lấp lánh lấp lánh cứ như đang nhìn người mình yêu thầm vậy. Thậm chí cả Seongwoo cũng không nhịn được mà thỉnh thoảng liếc mắt về phía cậu, sau đó lại vờ như đang nghiêm túc lắng nghe Sungwoon dẫn chương trình. Thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm vào nhau, họ lại vội quay đi, và hai cô gái ngồi cạnh Hong Jun lại được dịp reo lên khe khẽ, quắn quéo đến mức tay vô tình đập vào tay anh, phải vội vàng quay sang xin lỗi.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, cùng với pháo bông được bắn lên đầy không khí, Seongwoo đứng dưới ánh đèn sân khấu rạng rỡ làm một động tác cúi chào đầy lịch thiệp, cả khán phòng vỗ tay giòn giã. Không phải ai cũng là những người bảo thủ, hoàn toàn tin vào những câu chuyện thêu dệt, dù gì Seongwoo cũng đã được giải oan bằng một bản án đàng hoàng. Từng tốp người rời khỏi hội trường, người xuýt xoa về màn biểu diễn, người khen ảo thuật gia đẹp trai, người nói rằng chính anh chàng được mời lên sân khấu cuối cùng mới là người đẹp trai nhất, cứ thế râm ran cả một khoảng thời gian dài vẫn chưa lắng xuống được.

Daniel vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn từng người từng người đi qua mình, cá biệt còn có những cô gái dừng lại để xin số điện thoại liên lạc của cậu. Daniel lắc đầu cười, từ chối tất cả bằng câu khẳng định mình là hoa đã có chủ, cũng chẳng có ai làm phiền cậu nữa.

Hội trường dần thưa thớt người, lúc này Minhyun đã vào bên trong cánh gà để chỉ đạo việc dọn dẹp sau buổi biểu diễn, bên ngoài Youngmin đút hai tay vào túi quần, vừa cười vừa tiến đến gần Daniel:

"Chào cậu."

"Vâng chào anh." Daniel hơi nghi ngại một chút nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. "Anh là....?"

"Im Youngmin, bạn cấp ba của Ong Seongwoo. Cậu là...?"

Youngmin không hỏi thẳng cậu là bạn, hay là họ hàng, hay là người yêu của Seongwoo à, để mọi thứ lửng lơ như thế làm cho Daniel cứng họng lại không biết đáp gì. Anh bạn này của Seongwoo đang bẫy mình, Daniel biết thế, rồi nhún vai, đưa tay ra bắt tay Youngmin.

"Kang Daniel. Em là...bạn của anh ấy, mới quen gần đây." Và sớm sẽ trở thành bạn trai, chờ đấy. 

"Ồ thế à. Bạn của bạn cũng là bạn, bao giờ có dịp thì nói chuyện thêm với nhau nhé, tôi hiện giờ phải về nhà rồi. Cậu không về à?"

"Em chờ anh Seongwoo."

Youngmin cũng không hỏi thêm, thầm nghĩ mình khai thác ở nhân vật chính thì chỉ đãi được cát, còn hỏi Hwang Minhyun thì thể nào cũng kiếm được vàng, vì thế chỉ vỗ vỗ vai Daniel một cái rồi đi về.

Youngmin vừa đi thì Hong Jun cũng đi, anh bước ngang qua Daniel, không hề che giấu mà nhìn Daniel từ đầu đến chân, nhìn đến bó hồng vàng trên tay cậu thì không thể nhịn được mà ném một ánh mắt cực kì khó chịu. Daniel nhíu mày, không biết ông anh này là ai mà xấu tính thế, nhưng rồi cũng bỏ qua ngay vì Minhyun gọi cậu vào trong cánh gà. Hong Jun đứng nhìn Daniel vội vàng chạy đến chỗ Minhyun, cau mày.

Hong Jun lừa gạt tình cảm của Hana, để cô gái vì mình mà chấp nhận vấy bẩn thanh danh Seongwoo. Hana không thể ngờ được người luôn nói với mình rằng sẽ không bao giờ có chuyện xấu nhất xảy ra, cuối cùng lại làm chuyện xấu nhất với mình, cứ vậy mà tham gia vào kế hoạch làm hại Seongwoo. Anh mua chuộc một số người trong đoàn diễn của Seongwoo, giúp cho "cú ngã" của Hana trở nên thuận lợi, cũng trở nên viral. Sau đó thì thuê bằng được người ở văn phòng luật của Kang Dongho bạn thân Kim Jonghyun, để Seongwoo có một chút nghi ngờ, rằng liệu Jonghyun có làm gì có lỗi với mình.

Một khi đã nghi ngờ Kim Jonghyun, thì chắc không thể bỏ qua người ở cùng nhà là Hwang Minhyun rồi.

Hong Jun đã nghĩ, từng người thân thích với Seongwoo sẽ dần dần bị tách ra khỏi anh, vì lợi ích, vì sự nghi ngờ, cuối cùng chỉ còn một mình mình ở lại bên cạnh, mưa dầm thấm lâu, cái gì cần đến cũng nhất định sẽ đến. Hong Jun đã suy nghĩ như thế, nào ngờ trên đời lại xuất hiện một Kang Daniel.

Sớm biết có chuyện này xảy ra....

.

.

.

"Không ngờ được cậu lại ở đây đấy." Seongwoo trầm trồ nhìn Daniel. "Cậu về đây chơi hả? Chẳng nói cho anh gì hết, giật cả mình!"

"Em về đây từ hôm Chủ nhật, là về luôn." Daniel cười. "Anh Jisung hợp tác với một công ty bên này, cử em về làm đại diện."

Seongwoo gật đầu, rồi đột nhiên không biết nói gì hỏi gì nữa. Mọi thứ đến thật sự đột ngột, mấy ngày trước anh còn nghĩ thật ra mình chỉ là chưa thoát ra được sự cảm kích khi có một người xa lạ lại có thể hiểu mình như đã ở cạnh mình mấy chục năm, hơn thế nữa người ta còn sống ở Canada cả đời, chỉ là đi qua đời mình mấy ngày, thế mà hôm nay cậu ấy đã đứng ở đây, nói rằng cậu ấy đã chuyển công tác về làm việc cùng một thành phố với mình. Daniel nhìn Seongwoo đứng lặng thinh thì như chợt nhớ ra điều gì đó, thò tay vào túi áo lấy ra một cái hộp.

"Tặng anh."

"Gì đây?" Seongwoo ngại ngần cầm lấy, là một chiếc hộp nhung hình chữ nhật, đặt vừa trong một bàn tay. Dưới ánh mắt khích lệ của Daniel, anh mở ra.

Là một chiếc kẹp cravat đính những viên đá nhỏ xíu tinh xảo, tỏa ra những tia sáng đủ màu lấp la lấp lánh dưới ánh đèn, chiếu thẳng vào mắt Seongwoo.

"Sao lại..." Thường thì người ta hay tặng thứ này cho nhân viên văn phòng, công chức hoặc doanh nhân, chính Daniel hợp có một chiếc như thế này hơn là Seongwoo. Cậu mỉm cười cầm nó lên cài vào cravat của Seongwoo - vào thời gian giao lưu anh mặc vest và thắt cravat chứ không mặc áo đuôi tôm, đeo nơ như khi biểu diễn thông thường. Chiếc kẹp nằm ở vị trí giữa cúc thứ hai và cúc thứ ba của áo sơ mi, giữ chặt lấy chiếc cravat màu xanh xám. Chỉnh lại cho thẳng thớm, Daniel cười:

"Em mua cái này sau khi xem được buổi phỏng vấn của anh vào ngày xảy ra tai nạn. Trông anh buồn bã, hoảng loạn và xơ xác, đến mức cravat của anh lệch mà anh cũng không để tâm. Nhưng mà từ giờ, dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, hãy là một chiếc cravat thẳng thớm, không phất phơ nhàu nát nhé. Em ở đây để giúp anh."

Ánh mắt Daniel lưu luyến trên chiếc kẹp một hồi rồi dời lên gương mặt Seongwoo, rồi cậu mỉm cười khi phát hiện ra mặt Seongwoo vẫn bình thường mà tai anh đã ửng đỏ. Seongwoo gật gật đầu:

"Cảm ơn Daniel. Anh xong rồi, bây giờ thay đồ để về nhà thôi. Cậu mới về Hàn, kịp chuẩn bị nhà cửa chưa hay vẫn phải ở khách sạn? Có gần đây không, anh chở về nhé? Anh có xe."

"Ừm, cũng được." Daniel làm như mình không biết gì. "Em có bạn bè ở trong nước nên cũng thuê được nhà rồi, ở HS Building."

"Gì???" Seongwoo giật mình. "Anh cũng ở tòa đó. Cậu ở tầng bao nhiêu?"

"Thật à? Em ở tầng 20."

"Khéo thật, anh ở tầng 22. Được rồi, ra ngoài cổng đợi anh tầm mười phút nhé."

Daniel gật đầu, vẫy tay chào Seongwoo rồi lần mò tìm đường ra bên ngoài. Vừa bước ra đến ngoài hội trường, một bóng người cao lớn đứng chặn trước mặt cậu.

"Xin chào."

"Vâng..." Daniel gật đầu. "Chào anh Minhyun."

End #16.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net