Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Hoa nhi. . . . . ." Liễu Thủy tim đập càng lúc càng nhanh, hạnh phúc truyền đến thực ấm áp cảm làm cho nàng gần như không thể kiềm chế bản thân.

     Lạc Hoa cũng không khác biệt nàng khẩn trương không nói lên lời, nụ hôn của Liễu Thủy thực sự  làm cho  tim nàng đập nhanh, cho dù chỉ là hôn trên trán, nó lại chạm vào trong lòng, làm cho người ta ngứa ngáy.

     Liễu Thủy hô hấp càng ngày càng dồn dập, nàng kề sát vào Lạc Hoa, dùng chóp mũi vuốt ve  ngũ quan của đối phương. Hai người hơi thở dồn dập hòa vào nhau , ngoài cửa sổ  mưa gió càn rỡ đan xen quấn quit lẫn nhau, Liễu Thủy rốt cục đem nụ hôn dừng  lại ở trên môi Lạc Hoa.

      Cái cảm giác kỳ lạ đó làm cho Lạc Hoa thấy vô cùng hồi hộp, thân thể nàng cứng đờ, chỉ muốn đẩy đối phương ra, nhưng lại hoàn toàn không thể cử động. Cho dù người dưới thân không hề có bất kỳ phản ứng, nhưng Liễu Thủy vẫn không nén được mà hé miệng mút đôi bờ môi mà mình mơ ước đã lâu. Cuối cùng hai cánh môi mím chặt khẽ mở, cho đầu lưỡi của người kia có thể thâm nhập vào. Hai lưỡi quấn quýt, Liễu Thủy không tự chủ được siết chặt hai tay hơn, ôm sát Lạc Hoa vào trong ngực, mà Lạc Hoa cũng vô ý thức vòng tay lên cổ Liễu Thủy, hoàn toàn lạc vào trong nụ hôn bất ngờ này.

     Khi Liểu Thủy tỉnh giấc, nàng nhìn đến Lạc Hoa trong lồng ngực mình đang ngủ say, nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, nhưng  nhất thời định thần lại. Cơ hồ là khi, Lạc Hoa cũng tỉnh, nàng hướng mắt nhìn về phía Liễu Thủy, phát hiện chính mình nằm đang nằm trong lồng ngực đối phương, tức khắc liền nhớ tới mọi chuyến tối hôm qua.

      Liễu Thủy cho rằng chính mình nên cùng Lạc Hoa hảo hảo nói chuyện: "Hoa nhi, tớ. . .”

    "Tớ nên rời giường ." Lạc Hoa lại đột nhiên thoát khỏi trong lòng ngực Liễu Thủy đứng dậy.

     "Hoa nhi?" Liễu thủy có chút bất an.

      "Ân?" Lạc Hoa đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng đáp.

      Đối phương vẫn chưa hoàn toàn không để ý tới chính mình, Liễu Thủy cười cười: "Tớ đi làm bữa sáng." Có một số việc, từ từ nói chuyện đi.

      Lạc hoa vài giây sau mới lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân."

      Liễu thủy cảm thấy được đây là một khởi đầu tốt, tối hôm qua hôn đối phương  mặc dù đã xem như là hành vi vượt rào, nhưng hai người vì vậy mà cảm tình có lẽ có thể bởi vậy mà kéo đi xuống.

     Rửa mặt xong, Liễu Thủy trực tiếp ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn , trong phòng vệ sinh Lạc Hoa lại nhìn gương thấp thỏm không thôi. Nàng còn nhớ rõ chính mình tối hôm qua cùng Liễu Thủy hôn môi, đó là một loại cảm giác cho tới bây giờ chưa từng trải qua, giống như là mới vừa ăn một chút kẹo ngọt, cái loại cảm giác này làm cho nàng vô cùng quyến luyến, nhưng như vậy là nói lên cái gì? Mình thực sự  thích Liễu Thủy? Giống như tình cảm nam nữ?

      Khi hai người ăn bữa sáng, Liễu Thủy có vẻ có chút câu nệ, nàng rất muốn cùng Lạc Hoa tâm sự chuyện của hai người, nhưng lại không biết như thế nào mở đầu.

      "Thủy." Lạc Hoa đột nhiên mở miệng.

     Trái tim Liễu Thủy như nhảy lên đến cổ họng.

     “Lần trước cậu nợ tớ một buổi xem phim, chúng ta hôm nay cùng nhau xem đi?" Lạc Hoa cười cười.

     Giường như không khí phiền muộn của những tháng qua đột nhiên tan, Liễu Thủy gật gật đầu: "Hảo!"

     "Chính là, cậu không cần quay về phòng triển lãm vẽ tranh sao?" Lạc Hoa lại hỏi.

     "A, " lúc này Liễu Thủy mới vòng vo, "Tớ. . . . . . Tớ gọi điện về xin phép là được.

     Ai cũng không dám nói ra tối hôm qua từng phát sinh qua cái gì, trong lòng các nàng vô cùng ăn ý mà che đậy, tựa hồ hết thảy đều vẫn tốt đẹp.

     Bộ phim thực cảm động, Lạc Hoa cùng Liễu Thủy đều hai mắt đẫm lệ, Liễu Thủy lấy hộp giấy, rút ra mấy tờ cho Lạc Hoa Lạc Hoa khóc thút thít mà tiếp nhận, một lau nước mắt, vừa nói: "Bộ phim này thực hay, khiến cho người ta thật cảm động đến rơi nước mắt." Liễu Thủy nhìn thấy bộ dáng nàng khóc, trong lòng có chút đau, nhất thời nhịn không được, đem đối phương ôm sát trong lòng,ngực, nhẹ nhàng mà hôn lên trán Lạc Hoa.

     Lạc Hoa ngẩn ra, nước mắt thoáng chốc ngừng, một màn xuất hiện tối hôm qua ở trên giường dây dưa hiện lên, nàng vừa động cũng không dám động. được Liễu Thủy ôm ấp, làm cho nàng cảm thấy vừa run sợ lại tâm an, cho nên, không dám ôm lại người này, lại càng không nguyện đẩy đối phương ra.

     "Hoa nhi, cho tớ một cơ hội, để cho tớ được yêu cậu, có được không?" Liễu Thủy nhẹ giọng hỏi.

     Giống như là rơi vào biển rộng có nhiều phiến đá nhỏ, Liễu Thủy lại lần nữa chờ đợi câu trả lời…

     Ba Tư tiểu thư nằm trên đùi Liễu Thủy ngáp một cái thật to, lại tiếp tục ngủ. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net