Ướt Sũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mưa ngày một lớn, bầu không khí lãng mạn bị mưa như trút nướt phá vỡ,  khi đi đến dưới lầu nhà của Lạc Hoa, hai người đều thành ướt sũng. Bởi vì Liễu Thủy dùng ô che chắn hết cho Lạc Hoa, cho nên từ đầu tới chân đều ướt sạch.

     "Trước vào nhà tớ tắm rửa một chút đi, bằng không cậu sẽ bị cảm mất." Lạc Hoa thấy thế thuận miệng nói.

     Liễu thủy nghĩ nghĩ, dù sao trời mưa lớn như vậy, phòng triển lãm tranh cũng không có phòng tắm, liền gật đầu đáp ứng.

     Vào đến trong nhà, Lạc Hoa đưa chiếc áo ngủ của mình cùng một chiếc quần lót mới đưa cho Liễu Thủy để cho nàng tắm rửa trước. Liễu thủy khăng khăng đùn đẩy cho Lạc Hoa đi tắm trước, nàng dùng khăn mặt lau đầu mình nói: "Cậu đi tắm trước, tớ so với cậu thân thể tốt hơn." Lạc Hoa bất đắc dĩ, chỉ có thể  tiến tới phòng tắm, nàng có điểm thẹn thùng, lại có điểm chờ mong, không biết thẹn thùng cái gì, cũng không biết chờ mong cái gì. Mà trong phòng khách Liễu Thủy rối rắm không thôi, nàng nghe ngoài trời mưa rơi lộp bộp không thôi, chính mình có nên trực tiếp trở  phòng triển lãm tranh hay không?  Sau khi tắm rửa xong, chẳng lẽ phải lưu lại qua đêm? Vẫn là đợi mưa tạnh liền lập tức đi thôi.

     Lạc hoa tắm rửa xong, đến phòng khách lại không nhìn thấy Liễu Thủy, nàng có điểm sốt ruột, nghĩ đến đối phương đã muốn đi trở về: "Thủy?" Ngay cả kêu ba tiếng, trong phòng bếp mới truyền đến đáp lại: "Hoa nhi? Tớ ở chỗ này, pha một chút trà gừng, mau tới uống một chút."

     Lạc hoa chạy đến phòng bếp, nhìn thấy người  này, trong long mới thở phào. Liễu Thủy múc một chén trà gừng, thật cẩn thận đưa đến bên môi Lạc Hoa. Lạc hoa có điểm thẹn thùng, nàng tiếp nhận bát, hớp một ngụm nhỏ, lại bị mùi hương của trà gừng làm sặc ho khan không ngừng. Lạc Hoa không thích uống trà gừng, nàng có điểm khổ nhìn Liễu Thủy.

     "Ngoan, tớ đã uống rồi, cậu bịt mũi lại uống hết bát trà này, bằng không cậu sẽ bị cảm mất." Liễu Thủy tận tình khuyên nhủ.

     Lạc hoa chỉ có thể ép chính mình uống cho hết bát trà gừng, nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Liễu Thủy, nàng mới nhớ tới đối phương còn chưa có tắm rửa, vội vàng nói: "Cậu  nhanh đi tắm rửa, bị cảm thì biết làm sao bây giờ?" Liễu thủy đang do dự  muốn trở về phòng triển lãm để vẽ tranh, nhưng cuối cùng lại không có mở miệng nói, không vội không chậm  hướng phòng tắm đi đến.

     Gần chín giờ, ngoài phòng mưa vẫn không ngớt, Liễu Thủy cùng Lạc Hoa ngồi ở phòng khách xem TV. Lạc Hoa chỉ dám nhìn chằm chằm màn hình, không dám nhìn hướng sang Liễu Thủy, mà Liễu Thủy lúc này lại đang vỗ về nhẹ nhàng lồng ngực của Ba Tư tiểu thư, một bên rối rắm khi nào thì rời đi, hai người nhất thời không nói chuyện. Không khí xấu hổ làm cho Liễu Thủy lo lắng không dám ngủ tại nhà Lạc Hoa: "Hoa nhi, tớ chờ hết mưa rồi trở về, cậu. . . . . ."

     "Cậu gấp cái gì?" Lạc Hoa nhíu nhíu mày.

     Liễu Thủy sửng sốt: ". . . . . . Cũng không phải."

     "Đêm nay,cậu ở chỗ này ngủ đi?" Lạc Hoa một bên dùng tay đặt chống đỡ cằm, một bên đề nghị.

     Liễu thủy còn không có trả lời chợt nghe đến trong túi có tiếng điện thoại vang lên, nàng hướng Lạc Hoa ngượng ngùng  cười cười, tiếp nhận điện thoại "Uy?"

      Là Thanh Đài: "Thủy, đêm nay không cần trở lại, mưa quá lớn."

      "Cậu ở đó một mình liệu có được không?" Liễu Thủy có điểm lo lắng.

     “Có thể, lát nữa  A Cường sẽ tới đây giúp tớ." A Cường là bạn trai của nàng. .

    "Hảo, " Liễu Thủy gật gật đầu, "Tớ ngày mai lại đến."

      "Ân, tạm biệt." Thanh Đài rất nhanh cúp điện thoại

     Lạc Hoa đoán là điện thoại từ phòng triển lãm tranh gọi tới: "Là Thanh Đài tìm cậu?"

     "Ân, " Liễu Thủy gật gật đầu, "Nàng nói đêm nay không cần quay lại, tớ. . . . . ." Nàng nhìn ánh mắt Lạc Hoa liền cười cười nói, "Kia đêm nay cậu cho tớ tá túc một đêm đi, làm phiền cậu."

     "Cái gì mà làm phiền, " Lạc Hoa thật cao hứng, "Tớ đi trước lấy thêm gối đầu đặt trên giường." .

     Liễu Thủy gọi nàng lại: "Tớ ngủ trên ghế sô pha là được rồi."

     Lạc Hoa có điểm xấu hổ: ". . . . . . Hảo, tớ đi lấy thêm chăn cho cậu."

     Ban đêm, Liễu Thủy ngủ trên ghế sô pha, nghe ngoài phòng toàn tiếng mưa rơi, như thế nào cũng ngủ không được. Hôm nay Lạc Hoa phi thường nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm cho Liễu Thủy nghĩ lầm Lạc Hoa thật sự thích mình . Ngoài phòng một tia chớp quơ quơ qua mắt Liễu Thủy, lập tức truyền đến một tiếng sấm rung trời vang lên. Đột nhiên nhớ tới Lạc  Hoa thực sợ tiếng sét đánh, Liễu Thủy có chút lo lắng đi tới sát phòng ngủ, cửa không đóng, nàng thăm dò vừa thấy, quả nhiên, trên giường Lạc Hoa chùm chăn kín từ đầu xuống chân, ở trên giường co ro trong một góc. Nàng đau lòng đi vào bên giường, lấy tay nhẹ nhàng mà kéo chăn ra. Lạc Hoa hoảng hốt kêu lên tiếng, thấy rõ người bên cạnh là Liễu Thủy, mới thả lỏng thân mình.

     "Đừng sợ, sét đánh mà thôi." Liễu thủy nói.

     "Đến đây giúp tớ." Lạc Hoa kéo tay Liễu Thủy sát cạnh mình .

     Đây là lần đầu tiên Lạc Hoa cùng Liễu Thủy ngủ chung một giường.

     Liễu thủy ôm chầm Lạc Hoa, nằm xuống. Hai người gối chung trên một chiếc gối, đắp chung cùng một cái chăn, Lạc Hoa co rúm lại ở  trong lồng ngực của Liễu Thủy, mùi hương bạc hà quen thuộc làm cho nàng cảm thấy an tâm. Giống như đứa bé nằm trong vòng tay mẹ, Liễu Thủy nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Hoa. Bầu không khí dần dần dễ chịu hơn, thân thể Lạc Hoa mềm mại khiến cho trong long Liễu Thủy một trận rung động, nàng chung quy không nhịn xuống được, cúi đầu, hôn lên trán của Lạc Hoa. thân thể Lạc Hoa khẽ run lên, nàng ngẩng đầu. Trong bóng đêm, hai người không thể thấy rõ lẫn nhau, lại có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net