Chương Ba : Lập hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Sách cùng Mạc Trường  Phong trải qua những tháng ngày bình bình đạm ở trong cung. Mà đúng như lời Mạc Trường  Phong nói, Uyên Sách tại vị rất nhàn nhã, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, hầu như chẳng gặp tai ương gì. Huống chi bên cạnh hắn còn có Mạc Trường Phong, mọi sự trước khi hắn phê duyệt, đều hỏi qua ý kiến của y. Bá quan văn võ trong triều rất bất mãn, vì hầu như Uyên Sách chỉ độc sủng một mình Mạc Trường  Phong, đặc biệt là lão Thừa tướng. Trước khi Mạc Trường  Phong xuất hiện, lão dưới một người, trên vạn người. Sau khi y xuất hiện, chiếm hẳn ngôi vị độc tôn của lão. Lại nói, có Quốc sư nào mà ở trong tẩm cung của Hoàng đế cơ chứ! Hoàng hậu còn chưa được đãi ngộ như thế. Hiển nhiên, lão rất chướng mắt y. Nhưng lão và tất cả mọi người đều biết, nói động đến Mạc Trường Phong, dù chỉ là hai chữ "Quốc sư", Hoàng đế sẽ lấy mất nửa cái mạng già của bọn họ. Vì vậy, bọn họ quyết định khuyên Hoàng đế lập hậu, tuyển tú. Vừa giải trừ được cái gai trong mắt, vừa đưa được người của bọn họ vào cung, quả là một phát trúng hai nhạn.
Về phần Uyên Sách, từ khi Mạc Trường  Phong vào cung. Hắn chẳng hận dính cả ngày ở bên cạnh ấy chứ.
Lần này hắn cảm giác mãnh liệt, là hắn và y đã từng quen biết. Như là tiền duyên từ kiếp trước.
Khi Uyên Sách cùng y đối ẩm, hắn mơ màng thấy được cảnh Mạc Trường  Phong cười khúc khích, say bí tỉ mà dựa vào trong lòng mình. Môi nhỏ xinh luôn miệng hé ra, khép vào :
"Uyên Sách... Sách... rất thích ngươi..."

Khi Uyên Sách cùng Mạc Trường Phong đánh cờ, hắn mộng thấy được người đối diện hắn làm nũng :
"Uyên Sách, nhường ta đi chứ~ ván nào ngươi cũng thắng thì còn gì vui nữa~"

Khi Mạc Trường Phong đàn cho Uyên Sách, hắn thấy hoa đào tung bay, nở rộ trong nắng hồng, gió nhẹ thổi qua, làm người kia khẽ động, đôi mi khẽ rung, y lại mỉm cười :
"Uyên Sách, thấy tài nghệ của ta thế nào?"

Khi Uyên Sách cùng Mạc Trường  Phong lăn giường, hắn lại thấy được cảnh tân hôn của bọn họ. Chỉ có hai người, không còn một ai khác, ngay cả bái đường cũng là họ tự nói. Màu đỏ cô độc đến thê lương nhưng Uyên Sách lại cảm thấy lòng bình yên đến lạ.

Khi Mạc Trường Phong say ngủ trong lòng Uyên Sách, hắn thấy được y nói, trong mắt đầy thâm tình, ôn nhu như thế, có lẽ cả đời này, Uyên Sách chỉ cần mỗi sự ôn nhu ấy từ y :
"Uyên Sách, ta yêu ngươi."

Mà lúc này đây, ngay trong thư phòng, Uyên Sách lại phải nghe bọn lão già kia lải nhải về chuyện lập hậu tuyển tú. Nghe đến phát chán. Uyên Sách chỉ muốn bảo bọn họ cút đi, trẫm là đoạn tụ còn lập hậu được sao?
Cuối cùng bọn người kia cũng lui do thấy sắc mặt hắn không được tốt. Uyên Sách trở về cung, thấy được người kia, cơn bực lúc nãy như đã tan biến, hắn bước nhanh vào tẩm cung, mỉm cười :
"Phong."
"Về rồi à? Hôm nay thế nào? Trông ngươi có vẻ không được vui." - Y lo lắng
"Không có gì. Chỉ là bọn lão già kia lại muốn ta lập hậu."
"Vậy thì lập hậu đi." - Người kia bâng quơ
"CÁI GÌ? NGƯƠI MUỐN TA LẬP HẬU?" - Uyên Sách gầm lên, hiển nhiên không thể tin được y sẽ khuyên mình như vậy.
"Không đúng sao, ngươi cần có người nối dõi, kế vị, hậu cung này cần một người cai quản. Chúng ta cần một người để khoá mồm bọn lão già kia lại." - Người kia nhẹ nhàng, nhưng lời từ miệng y nói ra đủ để thấy y chẳng vui vẻ gì.
"Ngươi..."
"Tất nhiên, người này do ta chọn."
"Thôi được. Tuỳ ngươi." - Uyên Sách thở dài.
"Như vậy, không bù lại cho ta sao. Bắt người ta lập hậu là uỷ khuất lắm rồi, biết không." - Uyên Sách chu môi, mặt như sắp khóc. Hai tay lặng lẽ luồn vào vạc áo Mạc Trường Phong.
"Được rồi, được rồi." - Y nở nụ cười bất đắc dĩ.
Rèm buông xuống, tiếng kêu trong phòng truyền ra làm người ta đỏ mặt. Đêm, còn dài.
.
.
.
.
Hai tháng sau, Hoàng đế mở hội tuyển tú. Chỉ cho phép quý tộc tham gia. Ai vừa mắt ngài sẽ được triệu vào cung. Mà bọn họ không hề biết, chỉ cần được đệ nhất quốc sư đương triều nhìn trúng, là có thể thuận lý thành chương trở thành hoàng hậu.
.
.
.
Sau đại hội tuyển tú. Hoàng đế tuyên bố lập Tuyết Thịnh Tâm, trưởng nữ của Tuyết gia đệ nhất Giang Nam làm hậu.

Bá quan văn võ cứ nghĩ sau đợt này sẽ có thêm một đại hội khác. Nhưng mấy tháng sau thấy Hoàng đế vẫn chỉ độc sủng một mình Tuyết Thịnh Tâm. Họ bắt đầu phản đối, khuyên Hoàng thượng không thể độc sủng một mình hoàng hậu, cần phải lập phi. Nhưng nhận lại là cái cười kệch cỡm cùng câu trả lời thản nhiên của Uyên Sách :
"Trẫm thích thì Trẫm làm thôi."
.
.
.
.
_________________
Mình thích thì mình làm hoy ahjhj
À mấy cái mà Uyên Sách thấy được trong lúc đánh cờ blahblah cùng Mạc Thiên Phong là ổng đang chìm đắm trong kiếp trước nhe, nhưng mà lýc đánh cờ lúc lên giường là hổng phải kiếp trước nhe, là hiện tại ák. Hổng tính nói, nói ra sợ mất dui mà sợ mấy thím hổng hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net