chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lucy cười khinh bỉ nhìn người bên cạnh đang cầm ô che cho mình.

"Ngươi còn đến đây làm gì? Để cười nhạo ta sao? Một đứa trẻ mồ côi không có chỗ dung thân".

Người đứng cạnh hơi sững người trước câu nói của cô rồi cũng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh vốn có.

"Ta không đến để cười nhạo nàng, ta hôm nay có việc đi ngang đây thôi, nhưng nàng tại sao lại ở đông cung còn quỳ ở đây. Chủ tử phạt nàng?"

Hóa ra hắn tưởng Lucy đang làm nô tì ở cung thái tử, mà cũng không có gì không phải, bộ dạng bây giờ của cô làm gì giống với một thái tử phi. Ngay cả người cô hận nhất bây giờ còn ở đây cùng chịu trận tuyết này với cô, còn thái tử chàng đang ở đâu chứ.

Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Lucy hắn không biết phải nói gì tiếp theo chỉ biết im lặng đứng dưới tuyết cùng Lucy dưới một cái ô nhỏ.

"Loke tướng quân, ngài vẫn nên về đi thân phận cao quý như ngài không nên đứng đây cùng ta. Ta không muốn chủ tử nhìn thấy lại phạt ta quỳ thêm 3 canh giờ nữa."

3 canh giờ? Nàng ấy đã quỳ ở đây lâu như vậy, thái tử khi nào lại bức người như thế, chắc chắn không phải, có thể là vị thái tử phi kia hoặc là vị trắc phi vừa được lập. Lucy nói không phải không đúng, hắn cũng không có tư cách gì ở lại, không nên để người khác hiểu lầm nàng như thế.

"Ta để lại ô cho nàng."

Lucy cười nhạt tỏ vẻ bất cần.

"Phiền ngài cầm về cho, đồ của tướng quân ta không có phúc phần nhận được."

Quả đúng là Lucy nàng vẫn hận ta như thế vẫn không nghe ta giải thích, Loke chỉ biết cười gượng nhìn nàng một chút rồi rời đi.

3 canh giờ cũng đã hết, Lisanna chạy đến đỡ Lucy về cung của mình, để Lucy ngâm nước nóng một chút, cũng nấu một ít trà gừng cho cô. Tuy Lucy không nói gì nhưng Lisanna cũng tự hiểu mình không nên nói về chuyện đó nữa.

Lucy ngâm trong bồn rất lâu nhìn xuống bàn tay đang đeo lễ vật thái tử tặng hôm trước thở dài. Hóa ra ta đã chút nữa yêu chàng, hóa ra vẫn còn kịp quay đầu.

"Quả thật không hợp, không vừa chút nào. Lisanna đem thứ này cất đi ta không muốn nhìn thấy nữa."

Lisanna không hề biết tại sao Lucy lại như vậy cũng không biết chiếc nhẫn này là của vị thái tử kia, cô nhanh chóng làm theo lời Lucy không một chút chậm trễ.

Chuyện hôm đó qua đi được vài ngày, trong cung thái tử yên bình đến lạ, Lucy cũng không bước ra ngoài càng không có ai đến tìm cô, thái tử cũng không đến. Mọi người trong cung thái tử luôn xì xầm to nhỏ, vị thái tử phi này sớm muộn cũng bị phế bây giờ thái tử ghẻ lạnh hoàng hậu trở mặt, nàng ta thật sự thất sủng rồi. Đến lúc này, Lucy nghe không ít những lời thị phi từ đám hạ nhân, chúng thuận gió chiều nào xuôi chiều ấy nhanh chóng chạy đến nịnh bợ Lina. Lucy cũng không có chút phản ứng. 7 ngày rồi 10 ngày cô chỉ ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mảnh ngọc vỡ trên bàn. Mỗi ngày không nói quá mười câu, cô cũng không khóc chỉ là luôn ngây ngốc nhìn mảnh ngọc đã vỡ không còn trông mong gì đến thái tử.

Lisanna mở cửa bước vào báo Lina đến tìm. Vừa dứt lời Lucy chưa kịp phản ứng thì ả đã xong vào tận phòng hành lễ.

"Thái tử phi, mấy ngày rồi tỷ không ăn không uống nhốt mình trong phòng khiến trên dưới phủ thái tử không lúc nào được yên, chuyện sổ sách của Đông cung cũng đã rất chậm trễ, nếu người không khỏe có thể giao cho thần thiếp tiếp quản thay. Để khi nào mọi thứ ổn định nương nương muốn đòi lại ta sẽ sẵn sàng trao trả."

Lucy quá mệt mỏi khi phải nhìn thấy khuôn mặt của Lina cô chỉ sợ ả còn ở đây thêm giây nào nữa thì cô sẽ giết chết ả mất. Lucy gật đầu nhàm chán bảo Lisanna giao sổ sách, Lisanna ban đầu không muốn nhưng nhìn thấy tình cảnh của Lucy cô không thể không nghe theo.

Lina bây giờ có hơi bất ngờ vì Lucy lại dễ dàng giao ra sổ sách như vậy, nhưng ả cũng không bận tâm nghĩ nhiều, ả chỉ quan tâm cuối cùng sổ sách cũng rơi vào tay ả.

------

Lucy thất thần hơn một tháng thì cũng lấy lại tinh thần tuy không vui vẻ tươi tỉnh như trước nhưng cũng đã chịu ra ngoài, địa vị của cô bây giờ ở đông cung không có ai kính nể, cô cũng không bận tâm. 1 tháng qua cô không ra ngoài, laxus cũng không đến tìm đúng là cô đã hiểu sai về hắn, cô trong lòng hắn chẳng qua chỉ là một con cờ lợi hại hơn một chút thì là một con tốt có thế uy hiếp địa vị của Lina. Nhưng trông cô bây giờ không chút địa vị ở đông cung còn có thể uy hiếp được ai, cư nhiên trong lòng thái tử không có một chút lợi ích liền nhanh chóng quên sạch sẽ cô đi. Vậy cũng tốt, từ đầu vốn nên là như vậy. Lisanna nhìn thấy Lucy cả thái tử cũng không hỏi đến kì thực 1 tháng nay thái tử luôn dò hỏi tin tức từ Lisanna chỉ là ngài không dám gặp nương nương, nghe tin sổ sách rơi vào tay Lina, Laxus một chút tức giận cũng không biểu hiện chỉ nói duy nhất một câu "nàng ấy muốn như thế nào liền như thế ấy đi không cần hỏi qua ý của ta". Lisanna biết rõ vị thái tử này đang tự trách mình khiến nương nương phải chịu khổ nhưng không thể lên tiếng, hoàng hậu cũng nhiều lần khuyên thái tử cần suy xét lại vị trí thái tử phi này, có thế lần trước lập nàng ta quá vội nên không thể biết rõ bộ mặt thật của nàng ấy, bây giờ lại một mặt lỗ mãng như vậy còn gì là thể thống hoàng tộc tôn ti trên dưới. Thái tử bên ngoài luôn ra sức nảo vệ nương nương nhưng lại không dám gặp mặt người.

Hai người đều nghĩ đến đối phương nhưng lại không nói ra tự mình làm khổ mình quả thật rất đau lòng. Trời tháng giêng tuyết vẫn không ngừng rơi, Lucy nhìn tuyết lại nhớ đến ngày hôm đó, cô ngàn vạn lần không quên mọi đau đớn mà Lina gây ra. Lần này cô phải tìm một kế sách hoàn hảo để hất cẳng Lina ra khỏi đông cung này, không vì bất kì ai mà là vì bản thân cô.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net