[⚠️Thập nhất] Phá Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🚩Cảnh báo ổ gà, ổ trâu, bom mìn, cua gắt...
🔞 Underage, sexual abuse, graphic depiction of gore & violence.


______________________
- Nơi này là...

- Di Nguyệt tộc. Tiểu Tẫn, đây là mẫu tộc của huynh.

Hai người lạc bước tới một khu làng nhỏ bên bờ sông Mặc. Dựa vào biểu tượng chu kỳ mặt trăng trên cờ chướng và trang sức chuỗi bạc xâu cùng xương động vật của tộc nhân xung quanh, hẳn là hắn không sai. Toàn bộ tộc nhân đều tất bật ngược xuôi như đang chuẩn bị sự kiện trọng đại. Động vật đi lại, bay lượn tự do giữa con người, không có vẻ gì là sợ sệt. Một chú bướm hổ vằn lượn qua bên y, bay vào căn lều lớn nhất.

- Oánh Tâm, Lan An, hai em ngồi xuống nghỉ chút đi.

Khi hai nhũ mẫu của y đi xuyên qua bọn họ, y chẳng mảy may có phản ứng, bởi đây là lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy mẫu thân mình bằng da bằng thịt, còn sống, dù chỉ là trong giấc mơ. Y rất giống bà - giống nhất ở đôi mắt huyền sáng trong hút hồn.

- Công chúa, ngày mai người phải gả đi xa rồi, không biết bao giờ mới về thăm quê nhà được.

- Đúng vậy, người để chúng em chuẩn bị thêm thật nhiều đồ mang đi, đến lúc đó có thể thong thả thích ứng với cuộc sống mới.

Hai cô gái trẻ bừng bừng phấn khởi coi trọng lần đại hôn này như sự kiện lớn nhất đời mình, không ngừng tay soạn sửa chút nào, nụ cười háo hức trên môi cũng không hề tắt.

Hoàng cung Cảnh Quốc rợp trời sắc đỏ, y dõi theo mẫu thân mình tam môi lục sính bước lên thềm điện cao ngất: Công chúa Di Nguyệt tộc Nguyệt Nguyễn Nguyễn thụ phong Nhu Quý phi. Thế nhưng khiến y chú tâm chính là Cảnh Vương đối bà thực ân cần săn sóc. Ông ta yêu mẫu thân y - không chỉ là sủng hạnh nhất thời, mà dành cho bà tất cả tôn trọng và sùng bái một quân vương có thể cho nữ nhân của mình; thậm chí có lúc ông bỏ qua tước vị chỉ để làm phu quân của bà, thay bà đi từng đường kim mũi chỉ may y phục cho hài tử sắp sinh. Từng giây từng phút họ ở bên nhau đều có hơi ấm - bầu bạn, cảm thông, chia sẻ...

Là sự ra đời của y kết thúc tất cả.

Nhu Quý phi khó sinh, Cảnh Vương chọn bỏ con giữ mẹ, nên... y xé bụng mẫu thân mình ra đời.

Trước khi chết tức tưởi như vậy, mẫu thân y từng níu chặt lấy Cảnh Vương, dùng hết hơi tàn để hét lên với ông ta hãy cứu lấy con bà, cứu lấy y.

- Đàm Đài Tẫn! Huynh nghe lời ta, đừng nhìn nữa. Tỉnh dậy đi, đây không phải thật.

Tai y ù ù, không còn nghe thấy hắn, chỉ có tiếng rú đau đớn tuyệt vọng chém toạc màng nhĩ, tạc khắc vào đại não y hình ảnh mẫu thân chết không nhắm mắt. Cảnh Vương cuồng nộ tóm lấy đứa bé còn đỏ hỏn quăng vào tường, ông ta gom từng đoạn ruột trở về, ngay ngắn xếp lại vào bên trong Nhu Quý phi, không ngừng lẩm bẩm gọi tên bà, gào thét gọi Thái y, bảo bà còn sống, còn có thể cứu trở về.

Hắn bắt y quay về phía mình, giơ tay che đi đôi mắt y. Hắn không đành lòng để y tiếp tục nhìn chính y đang ê a gặm cắn cuống rốn của mình dưới chân, chìm đắm trong mộng cảnh rùng rợn gai người này. Lời hắn ra đã nghẹn ngào.

- Tiểu Tẫn, ta cầu xin huynh... đừng nhìn nữa, cũng đừng nghĩ gì cả. Không phải lỗi của huynh. Không phải...

Trên đầu, trên mặt, hai tay... cả người Cảnh Vương đều sũng máu ái nhân. Ba bốn thái giám cùng thị nữ cũng không ngăn nổi ông ta ôm xốc lấy xác Nhu Quý phi. Bên gối bà rơi ra kiềng bạc nhỏ xíu treo khoá trường mệnh cẩn hoa văn nhật nguyệt đối xứng và mây ngũ sắc. Nhớ đến Nhu Quý phi vì con mà thỉnh khoá bạc từ Di Nguyệt tộc đến, ngày ngày ngóng trông, mắt ông ta hằn lên tia máu, hai tròng mắt đen sâu hoắm xoáy vào đứa bé như chỉ muốn nghiền nát nó.

Lan An cùng Oánh Tâm sực tỉnh lao tới, đưa lưng đỡ lấy cái đạp của ông ta. Bọn họ dập đầu, van nài, lạy lục... đến khi ông ta không còn sức nhấc chân nữa, ấm áp trong mắt vĩnh viễn chết đi cùng ái nhân. Cảnh Vương thiêu cháy áo sơ sinh và khoá trường mệnh của y trước mặt bọn họ, lệnh Lan An, Oánh Tâm mang đứa bé tại lãnh cung tự sinh tự diệt.

Chất độc xanh đen lan ra theo mạch máu như vết rạn trên sứ trắng. Y cạy mở bàn tay che lấp tầm nhìn, chuếnh choáng giẫy ra khỏi cái ôm ghì của hắn, hô hấp rối loạn mất kiểm soát. Hắn chưa bao giờ thấy y hoang mang sợ hãi tới vậy. Y như vụn nát một nửa, mảnh vỡ sắc nhọn bị đào ra, dứt bỏ khỏi máu thịt, để lại cho y đáy mắt trống rỗng mỏi mệt. Khói đen đói khát dâng lên nuốt lấy y trước mắt hắn, tan vào hư không.

________________

- Hiên nhi, thời gian qua con ở Tiêu Dao Tông có vất vả không? Học được nhiều điều mới chứ?

Nhu Quý phi dịu dàng hỏi han, ấm mềm từ cái nắm tay của bà sưởi ấm mỗi đốt ngón tay y, lấp đầy cả lồng ngực y.

Anh Túc Nữ Quái rất có lòng dành tặng y một giấc mơ đúng nghĩa. Ả giúp y xoá sạch số phận bi thảm của Đàm Đài Tẫn, loại đi thân xác không có tơ tình, lại dùng cảm xúc trong ký ức của những kiếp người khác chắp vá vào khuyết thiếu của y. Ở thực tại này, y sinh ra trong no ấm đủ đầy, có cha mẹ yêu thương chiều chuộng, từ đầu đến cuối đều là Tam Hoàng tử Đàm Đài Hàm Hiên địa vị tôn quý, kiến thức thâm sâu - là niềm kiêu hãnh của cả Cảnh Quốc. Giờ y có nhà để về, có tình thân bao bọc, có lý tưởng, hoài bão, cầu vọng...

- Mẫu phi, con ở Tiêu Dao Tông rất tốt, hơn nữa còn kết được tri kỷ. Đệ ấy tên Tiêu Lẫm, là Lục Hoàng tử của Thịnh Quốc. Mấy ngày nữa đệ ấy ghé thăm, con nhất định sẽ dẫn đệ ấy tới gặp mặt Mẫu phi.

- Ừ, tốt quá rồi, Hiên nhi của ta. Mẫu phi làm cho con ít điểm tâm này đều là món con thích. Con xa nhà lâu như vậy, có phải rất nhớ tay nghề của Mẫu phi hay không?

Nhu Quý phi đưa tay xoa đầu y như đứa trẻ, mà xem ánh mắt, bà thực sự vẫn coi y là hài tử năm, sáu tuổi mà thôi. Trong đầu y tự nhủ bản thân đã lớn rồi, có muốn cũng không thể mè nheo đòi bà ôm ấp vỗ về nữa... nhưng hụt hẫng thoáng qua, y không thể nhớ nổi cái ôm của bà có tư vị gì, nụ cười ngọt ngào hiện lên chút cứng nhắc.

- Bệ hạ giá lâm!

Nhu Quý phi cùng y đứng lên nghênh đón Cảnh Vương, thấy ông rảo bước tới cùng một người trẻ tuổi đằng sau giả sơn, hai người trò chuyện bừng bừng khí thế, chốc lát vang lên tiếng cười khoái chí sang sảng.

- Tiêu Lẫm?!

- Haha, tiểu tử ngươi xem Cô nói có đúng hay không? Nhóc con này nhìn thấy ngươi liền tươi như nắng, quên luôn cả ta.

- Thịnh Quốc Lục Hoàng tử Tiêu Lẫm bái kiến Nhu Quý phi.

Tiêu Lẫm khiêm nhường đáp lại câu nói đùa của Cảnh Vương, bước lên kính cẩn hành lễ với Nhu Quý phi. Qua một hồi ngưng đọng, hai vị Điện hạ cúi chào chẳng lên tiếng, nhưng một câu "đã lâu không gặp, người có an hảo?" chất chứa mong chờ cùng nhung nhớ đều có đủ trong ánh mắt đôi bên. Cảnh Vương và Nhu Quý phi song song thấu hiểu ý vị trong đó, càng mừng vui vì con trai mình kết giao được bằng hữu tốt, tâm đầu ý hợp, song túc song phi.

- Bệ hạ, thần thiếp nhớ tới đôi chim ưng trợ hứng Bệ hạ săn bắn hôm nay đã huấn luyện tốt, Bệ hạ có muốn đi xem không?

Cảnh Vương nhìn ra tâm ý của Nhu Quý phi, nhiệt liệt thay bà hưởng ứng:

- À đúng vậy, Cô mong chờ món quà này của ái phi đã lâu, nên tranh thủ lúc trời cao mây trắng đi thưởng thức. Vãn bối hai đứa hẳn có nhiều chuyện để nói lắm, đôi phu phụ già chúng ta không cần ở lại làm bọn chúng cụt hứng. Chúng ta đi thôi!

- Trên bàn đều là điểm tâm chính tay ta làm, mời Điện hạ nếm thử. Ta cùng Bệ hạ rời đi trước, đành hẹn Lục Điện hạ tại cung yến tối nay cùng hàn huyên vậy. Hiên nhi, khách quý đến thăm, con thay Phụ Vương cùng Mẫu phi đón tiếp cho cẩn thận nhé.

- Dạ, Nhi thần đã biết.

Y cùng hắn cáo biệt Cảnh Vương và Nhu Quý phi, thấy rõ ràng hai vị trưởng bối khoác tay âu yếm, tình nùng ý mật đến khi khuất bóng, không hẹn mà cùng nhìn nhau bật cười.

- Phụ Mẫu ta tùy hứng như vậy, để A Lẫm đệ phải lúng túng rồi. Mà không phải trong thư đệ viết vài ngày nữa mới tới à?

- Ta giục ngựa chạy nhanh hơn một chút, cho huynh một hồi kinh hỉ, không được sao? Lại nói, Cảnh Vương oai dũng anh minh, cùng Nhu Quý phi hiền lương thục đức cầm sắt hài hoà, thực sự... là một mối lương duyên khiến ai nấy đều ao ước.

Y tự mình rót thêm một chén trà cho hắn, thâm tâm vui vẻ vì cái thở dài cảm thán của hắn nhưng không chịu thừa nhận.

- Đệ bớt nói mấy lời khách sáo hoa mỹ này lại, ta nghe hoài nghe mãi rồi, không phổng mũi nổi đâu.

- Nào có, từng lời ta nói đều là thật lòng. Ngoại trừ Mẫu hậu ta ra, Nhu Quý phi là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp... Huynh biết không? Nhìn kỹ, huynh rất giống Mẫu phi mình đấy.

Con ngươi hắn trong vắt như nước suối, phản chiếu hình bóng của y. Hai người vốn ở giữa vườn Thượng uyển xanh rì xào xạc trong nắng gió, chim muông hót tiếng nỉ non, chớp mắt quay đầu, y đã đứng giữa hành lang dài hun hút giăng tú cầu. Y một thân Hỉ phục lụa gấm hai màu lam đỏ, đai lưng thêu long phụng tường vân, kim quan tinh xảo nạm hồng ngọc cài ngay ngắn trên búi tóc - vô thức suy nghĩ: hôm nay là ngày đại hôn của mình.

________________

Mộng cảnh của Oánh Tâm biến chuyển tới một góc lãnh cung dột nát tiêu điều trước khi hắn kịp níu lấy y. Đây là nơi hai nhũ mẫu cùng y sinh tồn trước khi y đến Thịnh Quốc. Phải tự xoay sở toàn bộ, dù bọn họ chắt bóp dè xẻn tới đâu, những thứ có giá trị đổi chác trên người đều sẽ hết - chẳng nói tới manh áo để mặc, dần dần cái ăn cũng là bữa có bữa không.

Đứa bé mới tròn tuần tuổi mở to đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn khoảnh trời ảm đạm từ ổ rơm của mình, nó đạp ra tã lót ẩm ướt từng là áo ngoài của Lan An, nhe hai chiếc răng cửa nhá bất cứ thứ gì bàn tay nhỏ của nó nắm được. Con chuột nhắt leo vào ổ rơm tìm mồi bị nó chộp lấy, cho lên miệng cắn đứt cổ. Nó như không hề chê máu chuột tanh hôi mà ô a liếm mút cho no bụng, thoả mãn ôm xác chuột ngủ khì. Oánh Tâm còn trẻ, thấy cảnh này liền bị doạ sợ mất mật. Dì ta luôn miệng kêu y là yêu vật, là quỷ quái, bị Lan An nhiều lần nhắc nhở mới thôi nói vậy trước mặt y.

Hắn rốt cuộc thấy rõ Ma Thai chân chính là sự tồn tại bị nguyền rủa tới mức nào - đến chính người ngày ngày chăm lo nuôi nấng y cũng không thể chấp nhận, vậy ai sẽ không cho rằng đứa bé này nghịch thiên mà sống, là hung căn cần phải loại trừ?

Y một tuổi biết nói, hai tuổi biết chạy, ba tuổi biết tự kiếm ăn cho mình. Y đặt bẫy chuột ở đủ các ngóc ngách, câu trộm cá cảnh trong hồ, bắn chim ở vườn Thượng uyển, bắt được đều nướng lên. Bao nhiêu lần y mang một bó chuột thui đen xì về là bấy nhiêu lần Oánh Tâm khóc thét, chỉ có Lan An đủ dũng cảm nhận lấy ăn cùng y. Thấy y đủ cứng cáp, Lan An bàn với Oánh Tâm để bà trốn về Di Nguyệt tộc cầu cứu, tìm người trở về đưa cả hai ra.

Lan An đi rồi, Oánh Tâm càng phải luôn tay luôn chân, càng ít để mắt tới y hơn. Y đơn độc mà lớn lên như loài cỏ dại: làm thú tiêu khiển cho đám con nít trong cung cũng vậy, bị đám nô tài đạp dưới chân cũng thế - dù bẩn thỉu, ôi thiu, chỉ cần có để ăn, y đều tự nhiên làm tất cả với đôi mắt trong veo. Y không có liêm sỉ, không có tự tôn, cũng không biết đám người vũ nhục y bất nhân thế nào, đáng khinh tới đâu. Cứ như thế trải qua hai mùa đông rét căm căm, Lan An vẫn bặt vô âm tín làm Oánh Tâm thấp thỏm không yên. Thế rồi đoạn thánh chỉ lệnh Đàm Đài Tẫn tới làm Chất tử ở Cảnh Quốc truyền tới như sét đánh ngang tai, Oánh Tâm quỵ ngã, dì ta mòn mỏi khổ cực chờ đợi đến nay đã tuyệt vọng, âm thầm sinh ra hận ý trùng trùng.

Oánh Tâm theo y đến Cảnh Quốc, những tưởng đối đãi của Chất tử có tệ đến mấy cũng không thể bằng cuộc sống của hoàng tử vô thừa nhận ở quê nhà, nhưng cái giá của việc bớt phải lo ăn lo mặc là những ánh nhìn dòm ngó thèm thuồng đê tiện. Một tì nữ đang thì xuân sắc và một đứa bé không quyền không thế, đúng là chẳng có lí do gì để bọn người ỷ mạnh hiếp yếu phải kiêng dè.

Hắn dùng góc nhìn khác xem hai đứa trẻ lần đầu gặp gỡ. Tiêu Lẫm khi ấy còn nhỏ hơn Đàm Đài Tẫn, nhỏ hơn tất cả mấy tên nhóc vương tử hoàng tôn xung quanh nhưng khí thế của hắn lại lớn hơn bất kỳ ai trong số chúng. Giây phút Tiêu Lẫm bước chân vào căn phòng nhỏ của y, hắn đã trở thành tia sáng duy nhất chiếu rọi tới nơi lãnh cung thăm thẳm này. Nếu như không vào mộng cảnh của Oánh Tâm, hắn đã chẳng biết có một Đàm Đài Tẫn luôn chăm chú hướng về tia sáng nhỏ của y như vậy. Mỗi lần Oánh Tâm chạy đi tìm y đều sẽ thấy y đang lén nhìn Tiêu Lẫm ở phía xa, Tiêu Lẫm làm gì, y sẽ làm cái ấy: hắn ở hoa viên luyện kiếm, y nhặt cành cây lên quơ quơ; hắn ở bên hồ đọc sách, y chắp một tay sau lưng, vừa đi lại, vừa đọc bàn tay mình; hắn được Phụ Vương cho ngồi trong lòng, được thưởng kẹo mà cười lên giòn tan, y ngồi soi bóng mình bên lu nước trong sân, tự thưởng cho mình mấy nụ hoa để tập cười. Y tập mãi tập mãi, nhũ mẫu y cũng chẳng hiểu y đang làm cái gì.

Ròng rã mấy năm, y bị người mắng chửi, là hắn đứng ra nói đạo lý; y bị người đánh đập, là hắn thay y đòi công đạo, đưa y về, cho y chữa thương; mà y càng lớn càng bắt chước hắn đến thuần thục. Nếu như không vào mộng cảnh của Oánh Tâm, hắn đã chẳng biết Tiêu Lẫm bỏ lỡ nhiều đến thế - vô số trận đòn, vô vàn lời móc mỉa thoá mạ.

Đâu chỉ có vậy... nhưng một ngày nọ, Tiêu Lẫm vẫn phải rời đi.

Giá như hắn đừng...

Không, là vận mệnh an bài, số phận trớ trêu.

Công Dã Tịch Vô chua xót nhắm mắt, khoé mi đã ươn ướt. Tim hắn như bị bóp nghẹt bởi chính nắm tay đang siết lại đầy giận dữ của mình, bởi hắn thấy y...

- Chúng bây thấy không? Nó đang đọc Tứ Châu Địa Chí kìa? ...Mày lại còn tơ tưởng đến chuyện đi Tiên Môn học tập như thằng oắt kia á?! Ha ha, mẹ nó, cười chết tao mất!!!

- Ngũ Điện hạ có chuyện tìm ta sao?

Thiếu niên mười bốn tuổi tuy chẳng cao lớn như bạn đồng trang lứa nhưng dáng người thẳng tắp như tre trúc. Y dựa vào bàn đá trong sân tiểu viện đọc sách, eo thon chân dài chỉn chu đẹp mắt, sườn mặt thanh tú tinh xảo như sứ trắng. Y ném cho thanh niên to béo trước mặt một nụ cười hoà nhã, tuy vậy, ánh mắt y ít nhiều mang gươm đao sắc lạnh, mà đuôi mắt cong cong lại như đang câu móc nhân tâm.

Tiêu Lương trợn mắt giật lấy sách của y ném xuống đất trong tiếng reo hò của đồng bọn, thuận thế cho y một cái bạt tai trời long đất lở.

- Kinh tởm! Tên yêu nghiệt nhà ngươi làm tao thật buồn nôn.

Cái tát vừa rồi khiến tai y ong lên, trước mắt tối sầm đứng không vững, bả vai đập mạnh xuống nền đất. Y chống tay gượng dậy, bị Tiêu Lương túm lấy cổ áo lôi lên, tiếng nói sát bên tai giống như cách bức tường đặc truyền đến.

- Nhãi con kia không ở đây để cho mày ỷ lại dựa dẫm nữa đâu. Mày biết điều thì hầu hạ tao chu đáo như mày hầu hạ nó ấy, có khi tao lại mềm lòng cho mày sống yên ổn.

- Ngũ Điện hạ! Tiện tì cầu xin người, đừng... đừng làm thế! Xin người-

Thân là nữ nhân từng trải, Oánh Tâm nhạy cảm với loại ý đồ dâm tà này hơn ai hết. Dì ta nhào tới, song cũng không dám động tay làm gì ngoài bám lấy giày ủng của Tiêu Lương, hoảng loạn cầu xin. Tên cặn bã tặc lưỡi than phiền đạp dì ta ra, kêu đám công tử bịt mồm chế trụ Oánh Tâm vào một góc, chốt cửa tiểu viện.

- Điện hạ, tiểu nhân sợ... sợ thế này không ổn đâu... Điện hạ... muốn làm thật ạ?

- Cái thằng gan chuột nhắt, giờ bổn điện hạ muốn làm gì chẳng được! Ai ngăn nổi ta chứ? Ai dám trách phạt ta?! Cút!

Tiêu Lương bực mình đẩy tên công tử kia ra sau, quật mở vạt áo trước mà chống chân lên ghế đá. Một bàn tay to mập rục rịch tháo đai lưng, tay kia giật lỏng cổ áo y, nắm lấy búi tóc sau đầu y. Tiêu Lương lôi y về trước, bắt y quỳ bò, dí sát mặt y vào đũng quần hôi hám của mình mà cười hềnh hệch. Mặc cho y cào cấu, cái móng heo chế trụ y chẳng buông lỏng chút nào, Tiêu Lương thích thú nhìn y chau mày ứa nước mắt vì đau, ngắm cần cổ trắng nõn rướn lên mà chảy nước miếng; nghĩ đến có thể bắt y ngậm lấy côn thịt cũn cỡn mập mạp, cọ cạ vào khoé miệng vừa rách kia, ra vào giữa đôi môi trơn bóng máu đỏ và bạch trọc, Tiêu Lương sung sướng đến giật mình, bàn tay trong quần gấp gáp sục lấy sục để.

Một thanh chủy thủ kim sắc nằm gọn giữa các ngón tay trắng bệch run rẩy của Công Dã Tịch Vô - hắn biết đây là mộng cảnh, là chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi, nhưng nỗi căm tức phun trào trong lòng khiến hắn mất khống chế, sát niệm phá đất trồi lên, hoá hình thành vũ khí. Mộng cảnh thăm dò tìm điểm yếu của hắn, cố tình ra đòn hiểm. Nó khiến hắn nảy ra sát niệm - điều tối kỵ với người tu tiên - chỉ cần hắn sơ sảy sẽ bị tâm ma khống chế, vạn kiếp bất phục.

- Tới, mở miệng mày nếm thử đi, xem của tao hay của thằng oắt kia ngon hơn?

Tiêu Lương bóp chặt mặt y, lực tay lớn đủ làm quai hàm trật khớp. Y cứng cỏi mím chặt môi, dù bị Tiêu Lương chửi đổng giáng thêm cái tát nữa vẫn quật cường không chịu thua. Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn Tiêu Lương đã bị y băm thây cho chó ăn. Vật thô thiển tanh tưởi bật ra, tên cám chó lại muốn với ra sau kéo tóc y. Y bất ngờ mở miệng quay đầu, giữ lấy cổ tay tròn ú cắn nghiến, răng nanh nhòn nhọn đâm thủng động mạch, máu đỏ xối xả túa ra ướt cằm.

Tiêu Lương khiếp vía nhấc chân đá giữa ngực y, bản thân cũng vấp vào ống quần ngã chổng vó, hạ thân xấu hổ chỉ thẳng lên trời. Vừa thẹn vừa gấp, Tiêu Lương bịt cổ tay kêu toáng, hối hả giục giã đồng bọn mau đưa mình đi Thái y viện.

Y cuộn người chịu thêm vài cái đá, trận đòn liền kết thúc. Oánh Tâm nhọc nhằn đỡ y về tới phòng, y tựa ở đầu giường, soi khuôn mặt bầm dập của mình trong gương đồng hoen ố.

- Kinh tởm...

Y nói chính nụ cười của mình, cũng là nói với Oánh Tâm đang vá áo bên cạnh. Bỏ gương xuống, y ngồi dậy đón lấy tấm áo khâu dở làm Oánh Tâm phải dừng tay.

- ...nhỉ? Nên có phải dì cũng chán ghét ta? Phải chăm sóc cho người mình chán ghét, trong lòng dì khó chịu lắm đúng không?

- Điện hạ, không phải vậy đâu...

- Không sao. Ta học Tiêu Lẫm làm mọi việc, vốn chỉ vì ta nghĩ có thể giống hắn, được người yêu thích, hay là kính nể... nhưng giờ ta hiểu rồi... Đồ giả chung quy không thể so sánh với đồ thật, đương nhiên xứng đáng bị người phá hoại, bị người vứt bỏ...

Tim hắn nhói lên đau đớn như bị câu nói này của y rạch toạc. Thở dài vô lực, hắn thả xuôi thanh chủy thủ trong tay, mũi đao chạm đất liền tan thành bụi. Hắn muốn ôm lấy y trấn an, xua đi bóng đêm vô tận trong mắt y, xoá sạch thương tổn trên người y; hắn muốn kể cho y biết ảo cảnh Kiến Sinh Phù y tạo ra đẹp tới nhường nào, rằng y không phải bản sao của bất kỳ ai, y có thể sống tốt hơn thế này... nhưng đến một lời hắn cũng không thể thốt ra, bàn tay y lướt qua rất gần hắn cũng chẳng nắm được.

Oánh Tâm lặng nhìn kim chỉ đứt đoạn trong tay, hồi tưởng của dì ta xoay vần giáng xuống giữ chân hắn:

Vài tên nội thị vệ canh cửa thấy Oánh Tâm lần đầu tới Trù viện lấy cơm, liền mở miệng trêu chọc lỗ mãng, dì ta ái ngại mỉm cười với bọn họ, liền được thả đi, không bị soát người nữa.

Đến sinh thần Thịnh Vương, toàn cung đều có phần. Một tên thái giám cố tình gọi Oánh Tâm tới chỗ vắng lĩnh thưởng, không kiêng dè sờ soạng khắp người dì ta. Oánh Tâm sợ cứng người để mặc tên thái giám kia làm loạn, phần thưởng lúc sau liền so với người khác dư một thước vải.

Dần dà, Oánh Tâm cam chịu loại sự tình "ta nhường một bước, người lấn một thước này", tuy nghĩ lại thấy nhục nhã ê chề, cuộc sống vẫn là dư giả hơn. Dì ta cũng bị giam giữ ở đây thôi, đâu còn cách nào ngoài chấp nhận đánh đổi. Chốn cung cấm mục ruỗng nuốt chửng tuổi xuân của dì ta, khoét rỗng tự tôn của dì ta... Bao năm nay, tất cả là vì ai chứ?! Giờ đây nhan sắc phai tàn, người bị để mắt đến, bị cưỡng bách rốt cuộc không còn là mình nữa, Oánh Tâm nghĩ mãi... có chút hả hê.

Đàm Đài Tẫn khiến Tiêu Lương đổ máu, nếu vương thất bỏ qua cho y thì chính là không cần mặt mũi. Nửa đêm, Vương Công công đích thân dẫn thuộc hạ đến tiểu viện nhỏ "hỏi tội", thực chất không khác gì trực tiếp hành hình.

Vương Công công nghênh ngang lướt qua Oánh Tâm đang quỳ rạp, hai tiểu thái giám khiêng một chiếc hòm lớn theo ông ta đi vào. Sập một tiếng cửa đóng then cài, cách ly Oánh Tâm đơn độc trong bóng tối.

- Các ngươi muốn làm gì?

Nến trong phòng được thắp thêm sáng rạng, giọng y cũng vang lên. Tiếp đó, như có người vật lộn: vải vóc xột xoạt, đồ sứ rơi vỡ, tiếng ho sặc sụa đột ngột im bặt.

Lại qua một hồi lộp cộp, không lâu sau, xen lẫn âm thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net