Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 114

Dương Tụng Quốc nghe thấy lời của đối phương nói liền cảm thấy nhẹ nhõm. vốn anh ấy nghe thấy lời của thủ trưởng trẻ kia còn rất lo lắng, lo lắng người đồng đội ngốc nghếch kia của mình trong lúc căng thẳng, vì muốn nhanh chóng thoát khỏi thủ trưởng mà trực tiếp nhận luôn.

Dù sao thì ban đầu khi đối phương giành lấy bức ảnh của Dương Mộng Liên, đó là vì anh ta đã có ý thích Dương Mộng Liên. Ngoài ra, Dương Mộng Liên không phải là người địa phương ở đây, cho dù đối phương dối lòng mà nhận, cũng không ảnh hưởng đến cô ấy, người đang ở cách xa hàng ngàn dặm, Dương Tụng Quốc cho rằng đối phương rất có khả năng sẽ nhận luôn.

Kết quả khiến Dương Tụng Quốc không ngờ tới là đối phương vẫn còn biết chừng mực. Trước đó khi ồn ào ầm ỉ họ còn đùa giỡn, nhưng vào thời điểm quan trọng, không vì ý đồ riêng của mình mà anh ta tùy tiện nhận Dương Mộng Liên là người yêu.

Mặc dù Dương Mộng Liên chỉ là chị họ của Dương Tụng Quốc, nhưng vì anh ấy có mối quan hệ tốt với Dương Từ từ nhỏ, nên chị gái ruột của Dương Từ là chị gái ruột của anh ấy. Dù biết hai bên cách xa vạn dặm và không tồn tại việc có thể làm tổn hại đến danh tiếng của Dương Mộng Liên, nhưng Dương Tụng Quốc không muốn bị người khác chiếm tiện nghi của Dương Mộng Liên, cho dù người đó là đồng đội chí cốt của mình cũng không được.

Hơn nữa, Dương Mộng Liên khác với chị gái của Dương Tụng Quốc, chị gái của Dương Tụng Quốc là một lòng muốn lấy quân nhân nên anh ấy mới dám khoe ảnh của cô ấy khắp nơi. Nhưng tình huống của Dương Mộng Liên thì khác, nghe nói Dương Mộng Liên vẫn đang đi học, Dương Từ nhất định không muốn để cô ấy kết hôn sớm như vậy, đoán chừng còn phải mất ba bốn năm năm.

Dù sao thì điều kiện trong nhà Dương Từ cũng không tệ, nghe nói Dương Từ ở quê nhà đang làm ăn rất phát đạt, chưa tốt nghiệp mà đã trở thành công nhân kỹ thuật gì đấy. Ngay cả khi Dương Mộng Liên thực sự bị trì hoãn và trở thành một "cô gái già", có một người em trai bản lĩnh như vậy sau này cô ấy cũng không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc. Vốn dĩ ở nông thôn rất nhiều phụ nữ lấy chồng, lý do chính là lấy chồng để có cái ăn cái mặc, nếu nhà của Dương Tụng Quốc được như nhà Dương Từ, anh ấy cũng nguyện ý nuôi chị gái đến hết đời.

Ngay khi Dương Tụng Quốc đang bị phân tâm, thủ trưởng ở phía bên kia dường như muốn nói điều gì đó, họ ngay lập tức bị đại đội trưởng đuổi trở về. Khi một nhóm người xếp hàng và đồng loạt quay trở về phòng, Dương Tụng Quốc liếc nhìn vị thủ trưởng đang đứng bên kia. Trước đó bọn họ không dám nhìn kỹ thủ trưởng, mãi đến bây giờ mới phát hiện đối phương không chỉ trẻ tuổi mà còn rất ưa nhìn.

Thành thật mà nói, trong thời gian ở trong quân đội Dương Tụng Quốc đã gặp rất nhiều thủ trưởng cấp cao. Tuy nhiên, hầu hết những vị thủ trưởng đó đều không còn trẻ nữa, người trẻ nhất cũng là người kia của Tạ gia ở thủ đô và Dương Quốc Hữu.

Tuy nhiên, hai người này chỉ đạt đến cấp trung đoàn trưởng mà thôi, giữa họ và người trước mặt vẫn còn một khoảng cách. Đối phương thoạt nhìn hẳn là khoảng 30 tuổi, 30 tuổi đã có thể leo lên địa vị này, ngoại trừ có thực lực, cũng chỉ có thể dựa vào quân công.


Ngoại hình của đối phương cũng không phải rất cường tráng, thuộc kiểu người nhìn qua có chút nho nhã. Nếu không phải trên mặt anh ấy có một vết sẹo cũ, vừa vặn xẹt ngang qua một bên lông mày, tạo cho anh ấy có cảm giác là rất hung hăng. Những người không biết anh ấy chỉ nhìn vào khuôn mặt của anh ấy có thể sẽ nghĩ rằng anh ấy là giáo sư của một trường học nào đó.

Đối phương là một người rất nhạy cảm, Dương Tụng Quốc chỉ trộm liếc nhìn anh ấy, anh ấy lại giống như cũng cảm nhận được, bất ngờ nhìn về phía Dương Tụng Quốc. Nói đến thì đối phương trông cũng không đáng sợ, ánh mắt nhìn người ta cũng rất dịu dàng, nhưng khi nhìn Dương Tụng Quốc, Dương Tụng Quốc vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Khi cả nhóm trở về ký túc xá, còn chưa kịp nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đội trưởng từ bên ngoài đi vào với sắc mặt u ám. Một đám người lập tức đứng dậy xếp thành một hàng, đội trưởng đầu tiên là liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó bắt bọn họ đưa bức ảnh gây ra chuyện lúc nãy ra, bắt đầu nghiêm mặt giáo huấn bọn họ.

"Các ngươi không phải điên rồi đấy chứ? Ngày thường điên điên khùng khùng cũng không sao, nhưng hôm nay lại ở trước mặt thủ trưởng làm ầm ĩ. May mà thủ trưởng Tần là người tốt tính, nếu không hôm nay không chỉ có các ngươi bị phạt, còn có đại đội trưởng và ta cũng sẽ chịu khổ theo các ngươi."

"Các ngươi nói xem các ngươi, các ngươi có ra thể thống gì hay không? Lúc đầu các ngươi đi lính là để làm gì? Không phải là để yêu đương mà là để bảo vệ đất nước! Nếu các ngươi còn tiếp tục cư xử như thế này, mấy người các ngươi nhân lúc còn sớm cuốn gói về nhà đi. Nằm ở nhà tốt biết bao nhiêu chứ, không phải chịu đựng gian khổ, lại có thể cưới vợ sinh con..."

Mặc dù đội trưởng của họ nói mấy lời rất khó nghe, sau đó còn tịch thu tất cả các bức ảnh của Dương Tụng Quốc, trên thực tế, đối phương chỉ là khẩu xà tâm phật thôi. Tất cả các bức ảnh của Dương Tụng Quốc bị tịch thu cũng chỉ là để ngăn bọn họ háo sắc lại gây rắc rối nữa. Đội trưởng định giúp Dương Tụng Quốc giữ các bức ảnh trong một thời gian, đợi sau khi sự việc này qua đi sẽ trả lại cho anh ấy.

Kỳ thật cũng không phải đội trưởng bọn họ chuyện bé xé ra to, quân đội cùng nơi khác không giống nhau. Trước đây vì bức ảnh của chị gái Dương Tụng Quốc, những người trong doanh trại của họ đã rất xốc nổi rồi. Bây giờ lại có một người khác đẹp hơn, hôm nay có thể vì một tấm ảnh mà ầm ỉ ra trò hề như vậy, ngày mai còn không biết lại sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa.

Khi mọi người nhìn thấy toàn bộ ảnh chụp đều bị lấy đi, lập tức không khỏi một trận oán khí thở dài. Vốn dĩ đội trưởng không có ý định trừng phạt bọn họ, thấy vậy chỉ đành phải đuổi bọn họ ra ngoài chạy bộ, tránh cho bọn họ quá sung sức mà ngủ không được.

Sau khi đội trưởng tịch thu những bức ảnh đó, đại đội trưởng của họ còn cố tình cầm chúng lên xem, muốn xem người có thể được thủ trưởng khen xinh đẹp là người như thế nào. Nhưng khi thực sự nhìn thấy bức ảnh, ông ấy chợt hiểu tại sao những chàng trai này lại kích động như vậy.

Đại đội trưởng không chỉ khen ngợi hai cô gái mà còn khen ngợi Dương Từ người ở bên cạnh: "Thằng nhóc này cũng đẹp trai, rất hoạt bát, mà sao nhìn quen quen."

Tiểu đội trưởng nghe vậy cũng tiến tới nhìn một chút, không đợi ông ấy nhíu mày nhớ lại xem là giống ai, đại đội trưởng đại đội hai kế bên đúng lúc đi ngang qua đưa đồ, thấy hai người họ hình như đang nghiên cứu gì đó nên tò mò cũng ghé qua xem: "Yo, thằng nhóc này không phải là người đó sao? Đó là... em trai của trung đoàn trưởng Dương của quân khu SY, khi ta còn ở quân khu SY, ta đã nhìn thấy nó trong đại viện quân khu."

Lý do tại sao đại đội trưởng của đại đội hai nhớ đến Dương Từ chủ yếu là vì Dương Từ đã chế tạo ra một chiếc ô tô, vào thời điểm đó chuyện này còn rất vang động đấy, anh ấy muốn quên nó cũng khó. Hai người vừa nghe được lời nói của đại đội trưởng đại đội hai, sắc mặt hai người lập tức sáng sủa hơn, lập tức kéo đối phương hỏi thêm tình hình.

Họ không quen biết Dương Từ, nhưng họ biết trung đoàn trưởng Dương. Dù sao thì với chuyện thôn ma túy năm đó, đối phương đã nổi danh khắp cả nước, rất nhiều thanh niên quân nhân đều phi thường ngưỡng mộ anh ấy. Sau khi họ biết chuyện Dương Từ đã làm, họ lập tức cảm thấy Dương gia này sinh ra mầm non tốt đấy, có vẻ như sau này họ phải chú ý đến Dương Tụng Quốc nhiều hơn, biết đâu Dương Tụng Quốc cũng có thể trở thành một nhân tài.

Dương Tụng Quốc không biết rằng vì Dương Quốc Hữu và Dương Từ, anh ấy đã trở thành mục tiêu huấn luyện trọng điểm của tiểu đội trưởng và đại đội trưởng, điều này cũng khiến cho những buổi huấn luyện sau này anh ấy phải nỗ lực hơn những người khác rất nhiều, còn ngu ngốc nghĩ rằng anh ấy là bị đại đội trưởng nhắm vào.

...

Sau khi Dương Từ và Dương Mộng Liên chính thức nhập học, hai chị em trở thành bạn cùng lớp. Giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ rất xem trọng hai chị em họ, còn cố tình sắp xếp chỗ ngồi của họ gần nhau, điều này giúp Dương Từ dạy kèm Dương Mộng Liên thuận tiện hơn.

Việc học của học sinh cấp 3 rất nặng, nhất là các học sinh cấp 3 học hệ 2 năm như bọn họ, chỉ mỗi việc học dồn kiến thức 3 năm thành còn 2 năm đã là rất nặng đối với bọn họ. Nhưng may mà Dương Mộng Liên đã học qua một lần, Dương Từ một học bá (giả) đã học qua nhiều lần, cho nên đối với hai chị em họ thì không hề hấn gì.

Bởi vì khu đại viện của họ rất ồn ào, nên từ khi hai chị em trở thành bạn học, họ thường tự học trong văn phòng của giáo viên. Đợi cho đến khi các giáo viên trong trường đều về hết rồi, hai người họ mới thong thả đi bộ về nhà.


Hai chị em họ trầm mê trong việc học tập không thể thoát ra được, mà không biết được là bởi vì họ thường xuyên đi đâu cũng có nhau, đã giúp họ tránh được không ít rắc rối. Vì bây giờ đúng vào độ tuổi thiếu niên thích yêu đương, Dương Từ và Dương Mộng Liên lại lớn lên quá bắt mắt nên nhiều học sinh cùng trường đã nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ với họ, vẫn luôn ngấm ngầm tìm cơ hội để được tiếp cận họ. Kết quả không nghĩ đến họ làm việc gì cũng ở cùng nhau, thậm chí có lúc còn đi vệ sinh cùng nhau khiến nhiều người không có cơ hội động tay.

Đương nhiên, cũng có người dũng cảm hơn, chẳng hạn như trong giờ nghỉ trưa hôm nay, một nam sinh lớp bên cạnh chuyển cho Dương Mộng Liên một mảnh giấy, muốn rủ cô đi xem phim vào cuối tuần. Đáng tiếc là các học sinh trong lớp của Dương Từ đều là "đàn em" của Dương Từ, tờ giấy được bạn cùng lớp của Dương Từ trực tiếp đưa cho Dương Từ, Dương Từ đến xem cũng không thèm xem đã xé nát nó rồi.

Học sinh nam kia biết chuyện muốn tìm một người bên ngoài trường học đến để dạy cho Dương Từ một bài học. Kết quả hắn ta không ngờ đến là mấy tên côn đồ mà hắn ta tìm được, khi nghe tin người mà hắn ta muốn đối phó là Dương Từ, tất cả đều không nói một lời mà quay lưng bỏ đi, như thể Dương Từ là người không thể đụng tới vậy.

Cuối cùng học sinh nam kia có lẽ cũng có chút nhát gan, mãi đến một tuần sau cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Chắc là thấy cậu nhóc này đã chịu thua rồi, mấy nam sinh khác định rục rịch manh động cũng theo đó liền tắt lửa luôn. Dù sao nam sinh kia cũng là một người khó đụng đến trong trường, nếu ngay cả hắn ta cũng không dám khiêu khích, cũng có nghĩa là không thể chọc đến.

Cứ như vậy bình yên qua mười tháng, cuộc sống yên bình ban đầu đột nhiên giống như sét đánh một cái vậy, tin tức bắt đầu truyền ra khắp nơi trên toàn quốc, cuối năm nay kỳ thi tuyển sinh đại học có thể sẽ được khôi phục lại. Trường học của Dương Từ bọn họgần như phát điên vì tin tức này, giáo viên chủ nhiệm của họ đã rất phấn khích đến mức suýt khóc vì sung sướng.

Vì Dương Mộng Liên có được bàn tay vàng là em trai mình nên cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học từ lâu. Tuy nhiên dù vậy, có lẽ do ảnh hưởng của hoàn cảnh chung, cô vẫn không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Bởi cô thấy không chỉ giáo viên học sinh trong trường hào hứng mà một số thanh niên trí thức trong công xã cũng rất hào hứng, đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, cô bỗng có chút lo sợ mình sẽ thi không tốt.

Thông báo chính thức về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học là ngày 21 tháng 10. Dương Từ và Dương Mộng Liên đã sớm ngồi xổm trước máy radio, giống với những người từ khắp nơi trên đất nước nghe đài phát thanh. Trong khi đang nghe tin kỳ thi tuyển sinh đại học được xác nhận sẽ chính thức được khôi phục lại, họ cũng nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được tổ chức chỉ sau một tháng nữa. Ngay lập tức, cảm thấy thời gian gấp gáp hơn bao giờ hết, mọi người đều không kịp ăn mừng đã hoảng loạn bắt đầu tìm kiếm sách học.

Bởi vì Dương Mộng Liên là một học sinh học lại, cho nên cô ấy có hai bộ sách trong tay. Vì vậy, trong mấy ngày sau đó có rất nhiều người đã tìm đến cửa đều muốn bộ sách đó của Dương Mộng Liên. Đáng tiếc là cuốn sách của Dương Mộng Liên đã được đặt trước, cô ấy đã đưa nó cho Vu Hân Tuyết ở nhà.

Khi cô ấy nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học đã được khôi phục lại, Vu Hân Tuyết không có định đi thi kỳ thi tuyển sinh đại học. Đối với cô mà nói cô ấy đã lập gia đình rồi, lại còn một đứa con trong bụng, cho dù có thi đỗ cũng không có cách nào đi báo danh được. Nhưng sau khi được Dương Gia Hữu động viên, nghe nói lần này rất nhiều người đã có con rồi vẫn cắm đầu vào thi đại học, cô vốn đã không bằng lòng với một cuộc đời bình thường nên nghiến răng cầm sách lên.

Nếu cô ấy học tập không giỏi, không phải chuyên ngành học của cô, với tình huống đặc biệt hiện tại của cô ấy, cô ấy thực sự không nên tham gia vào chuyện này. Nhưng... cô ấy thích đọc sách, sở dĩ lúc đầu cô ấy muốn xuống nông thôn cùng với mọi người cũng là vì nhiệt huyết muốn phụng sự tổ quốc. Dù nhiệt huyết của cô ấy đã dần nguội lạnh vì cực khổ lao động, nhưng chỉ cần có một chút tia lửa, cô ấy vẫn có thể bùng cháy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net