Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115

Vốn dĩ Dương gia ủng hộ việc hai chị em họ học tiếp, để họ có học vấn cao hơn những người khác, có thể ở lại huyện thành tìm được một con đường tương lai tốt hơn. Dù sao thì ở trong thành phố vẫn tốt hơn là về quê mưu sinh kiếm sống, nếu không những thanh niên trí thức kia cũng sẽ không cố gắng hết sức để trở về thành phố.

Đối với lời thề thốt sắc son trước kia của Dương Từ rằng anh muốn trở thành sinh viên đại học, muốn thi vào Đại học Công nông binh, nhiều người nghe thấy lời này đều cảm thấy anh nghĩ đẹp quá rồi. Bởi vì công xã của họ mỗi năm chỉ có khoảng mười mấy suất học đại học mà thôi. Mà trong vài suất đó đã có không ít người được quyết định nội bộ từ mấy năm trước rồi. Cho dù Dương Từ có cha là đại đội trưởng thì cũng phải vài năm nữa mới đến lượt anh vào đại học.

Còn việc Dương Từ còn có một người anh hai làm trung đoàn trưởng, những người quen biết Dương Quốc Hữu đều biết rất rõ rằng Dương Quốc Hữu sẽ không bao giờ lạm dụng quyền lực của mình. Ngay cả khi người đó là em trai bảo bối của mình, Dương Quốc Hữu cũng sẽ không sử dụng quyền lực của mình vì Dương Từ.

Tuy nhiên, quá khứ là quá khứ và hiện tại là hiện tại, trong quá khứ, có vô số người tranh giành một suất vào trường đại học. Thường thường những người thực sự có bản lĩnh và tài năng, bởi vì trong nhà không có quan hệ gì cũng không giỏi kinh doanh, chỉ có thể cả đời tầm thường vô vị như viên ngọc bị bám bụi. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần ngươi thực sự có văn hóa có năng lực, liền có thể dựa vào chính bản lĩnh của mình mà vào đại học.

Cho dù trong nhà không có quan hệ gì, cho dù tính cách hướng nội buồn tẻ, cho dù không có người ủng hộ, chỉ cần bản thân là học sinh, chỉ cần bản thân thực sự có tài năng bản lĩnh, ai cũng có thể tham gia kỳ thi đại học. Cho dù bởi vì không đủ tốt mà bị rớt, nhưng ít nhất cả đời này cũng sẽ không hối hận.

Sinh viên đại học ở thời đại này rất quý giá, so với sinh viên đại học ở các thế hệ sau là hoàn toàn khác. Đại đa số các sinh viên đại học trong thời đại này sau khi tốt nghiệp đại học, họ đều sẽ được giao những công việc rất tốt. Một số học sinh trong thôn núi xuất thân tương đối nghèo thậm chí có thể dựa vào một kỳ thi tuyển sinh đại học dốc toàn sức lực ra, họ giống như cá chép vượt cổng rồng, từ đó có thể thay đổi cả nửa đời sau này của họ, thậm chí nói là một bước lên trời cũng không ngoa chút nào.

Chính là bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng như vậy, có thể thay đổi vận mệnh của một người trong một sớm một chiều. Cho nên khi biết tin kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, những thanh niên trí thức đã lập gia đình ở địa phương không khỏi xúc động trào nước mắt.

Lý do ban đầu khiến những thanh niên trí thức này chọn kết hôn là do một bộ phận trong số họ cảm thấy cuộc sống quá khó khăn và muốn mượn việc hôn nhân để khiến bản thân dễ dàng hơn. Nguyên nhân chủ yếu nhất là họ cảm thấy không còn hy vọng quay lại thành phố, nghĩ rằng mình sẽ bị mắc kẹt trong cái thôn nhỏ này đến hết đời. Cho nên nhiều thanh niên trí thức chọn kết hôn tại địa phương, một số người kết hôn sớm đã có mấy đứa con rồi.

Nay nghe tin cả nước đã khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, những thanh niên trí thức đã có gia đình này trở nên nóng nảy lên. Một số người rõ ràng đang lên kế hoạch sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, vì chuyện này mà không tiếc cãi nhau ầm ỉ với đối tượng kết hôn của mình. Một số thanh niên trí thức đã kết hôn thông minh hơn, nói gì mà đợi sau khi trúng tuyển vào đại học, họ sẽ đưa vợ con vào thành phố, nhưng ai biết được đối phương thực sự đang nghĩ gì.

Ngoài ra, có một vài thanh niên trí thức kết hôn với người dân địa phương, khi kết hôn họ chỉ làm tiệc rượu mà không đi đăng ký kết hôn làm cho cuộc hôn nhân của họ không có cái gì để làm đảm bảo cả. Một số người lo lắng sau khi những thanh niên trí thức được nhận vào đại học, họ sẽ không còn muốn ở với đối tượng kết hôn và con ở nông thôn nữa, vì vậy trong cơn tức giận họ đã nhốt những thanh niên trí thức ở trong nhà.


Loại chuyện này xảy ra hàng ngày ở các đại đội khác, thậm chí có một số người tính cách cực kỳ cực đoan trong lúc tranh cãi còn vì chuyện này mà động tay động chân. Dương Từ và Dương Mộng Liên vẫn luôn ở lại trong huyện thành không có trở về, cũng không biết vì chuyện này mà trong đại đội đang ầm ỉ tối mày tối mặt.

Ví dụ như vụ việc xảy ra ngày hôm nay, người gây ồn ào còn là người mà Dương Từ quen biết. Chính là thanh niên trí thức Lưu đã được phân làm chung một cánh đồng ngô với Dương Từ. Thanh niên trí thức Lưu là một thanh niên trí thức lớn tuổi trong đại đội của họ, khi đó vì không chịu được cường độ làm việc cao vất vả nên đã kết hôn với một cô gái có ba người anh trai trong đại đội, muốn dựa vào ba người anh trai của đối phương để nhẹ nhàng một chút.

Trong mấy năm qua, hắn ta quả thực là thoải mái rất nhiều khi dựa vào vợ mình. Ngày thường cũng ít khi đi làm, chỉ ra đồng làm việc khi việc đồng áng bận rộn. Vì vợ hắn rất đau lòng cho hắn ta nên hầu hết thời gian cô ta đều để hắn ta ở nhà và chăm sóc con cái như một người phụ nữ trong đại đội. Nhắc tới thì vợ hắn ta đối xử với hắn rất tốt, nhưng cho dù vợ hắn ta đối xử với hắn ta tốt như thế nào đi nữa. Tiểu Lưu luôn một lòng muốn quay trở lại thành phố, bởi vì trong thành phố có cha mẹ và người thân của hắn ta, còn có cô gái thanh mai người mà hắn ta đã thích từ khi còn nhỏ.

Cho nên khi biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục lại, ngày hôm đó tiểu Lưu đã chạy đến Tri Thanh Điểm. Cùng với mấy người ở Tri Thanh Điểm hoan hô vui mừng, sau đó liền đi theo họ tìm sách ở khắp nơi. Vì mấy năm nay không thi đại học nên rất nhiều người không biết vứt sách vở ở đâu hết rồi, để tìm sách họ thậm chí còn lục tung các bãi phế liệu để tìm.

Khi tiểu Lưu cuối cùng cũng tìm thấy hai cuốn sách mang trở về, vợ của tiểu Lưu khi nghe thấy chuyện này đã rất kích động, vừa thấy hắn ta quay trở về liền muốn xé sách của hắn. Vợ của tiểu Lưu luôn biết rằng tiểu Lưu không hài lòng với mình, lúc đầu hắn ta chọn cưới cô ta cũng chỉ là vì bản thân hắn ta mà thôi.

Ngoài ra, thỉnh thoảng khi tiểu Lưu ngủ thiếp đi, hắn ta sẽ gọi tên một người phụ nữ xa lạ, trong lòng vợ tiểu Lưu luôn rất bất an. Cô ta luôn cảm thấy sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bỏ rơi mình, cho nên ngày thường cô ta luôn rất chiều chuộng tiểu Lưu, thậm chí còn yêu cầu những người khác trong nhà đối xử tốt với hắn ta.

Tuy nhiên, cho dù cô ta và gia đình cô đối với hắn ta tốt như thế nào, cho dù giữa họ có bao nhiêu đứa con, cuối cùng họ vẫn không thể trói buộc tiểu Lưu được. Bởi vì khi đối phương nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, phản ứng đầu tiên chính là tìm sách muốn thi kỳ thi đại học sau này.

Mối quan hệ giữa tiểu Lưu và vợ hắn ta khác với mối quan hệ giữa Dương Gia Hữu và Vu Hân Tuyết. Hai người trước không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, hai người sau tình cảm lại rất mặn nồng. Dương Gia Hữu không sợ Vu Hân Tuyết sẽ bỏ rơi anh ấy và đứa con trong bụng sau khi cô ấy thi đậu vào đại học. Nhưng vợ của tiểu Lưu thì khác, tiểu Lưu chưa bao giờ cho cô ta đủ cảm giác an toàn, biểu hiện lúc này đây đã chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn ta, hắn thật sự là muốn đi học đại học, muốn rời khỏi đây.

Cho nên khi tiểu Lưu mang cuốn sách trở lại, vợ tiểu Lưu đã lao tới muốn xé cuốn sách của hắn ta. Cuốn sách mà tiểu Lưu cực khổ mới tìm được, cuốn sách là hy vọng duy nhất để sau này hắn ta trở về thành phố, làm gì mà có chuyện hắn ta có thể để vợ mình tùy ý xé sách như vậy được. Vì vậy, tiểu Lưu người vẫn luôn dễ tính, lần đầu tiên động tay với vợ mình.

Bây giờ tiểu Lưu sống ở nhà vợ, cũng có nghĩa là, hắn ta sống với người nhà vợ, hắn giống như là đang ở rể vậy. Kẻ ăn của nhà vợ, ở nhờ nhà vợ, lợi dụng nhà vợ... Vậy mà lại có mặt mũi dám ra tay đánh vợ của mình?

Gia đình nhà vợ tiểu Lưu không đồng ý chuyện như vậy xảy ra đâu, vì vậy hai người anh của đối phương đã nhốt tiểu Lưu lại. Họ không chỉ lấy đi hai cuốn sách của tiểu Lưu, mà mấy ngày sau đó họ cũng không định cho tiểu Lưu ăn uống gì, muốn cho tiểu Lưu biết rõ được bản thân hắn ta đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Kết quả không nghĩ đến thủ đoạn của mấy người anh thì rất cứng rắn, người em gái lại là người đau lòng cho chồng mình không chịu đựng được, lại thêm mấy đứa cháu đều thiên vị cho cha ruột. Ngày thứ hai mẹ bọn nhỏ không kìm lòng được nên đã lén mở cửa, mang một ít thức ăn cho tiểu Lưu, sau đó xảy ra chuyện khiến tiểu Lưu động tay làm vợ con hắn bị thương.

Dương Mãn Thương nghe tin, vừa từ trong nhà một thanh niên trí thức khác đi ra, lập tức cau mày đi về phía nhà tiểu Lưu. Còn chưa đi tới cửa nhà bọn họ, liền nghe thấy trong sân một trận ầm ĩ, tiểu Lưu bị hai người lính trong đại đội dân quân đè xuống đất, lúc này đỏ cả mắt kêu lên kêu trời kêu đất.

"Mấy người không có quyền đối xử với ta như vậy, ta muốn về thành phố! Ta muốn trở về nhà! Ai thèm để ý đến cái nơi rách nát của mấy người chứ, mấy người không có quyền ngăn cản ta đi thi đại học!"

Sau khi Dương Mãn Thương bước qua vào cổng không để ý đến hắn ta, mà đi vào phòng để xem người phụ nữ và mấy đứa trẻ, sau khi chắc chắn rằng tính mạng của họ không gặp nguy hiểm mới bước ra với khuôn mặt tối sầm.

Dương Mãn Thương lạnh lùng nhìn đám người trên mặt đất, thật lâu sau mới nói: "Bọn họ là vợ là con của ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy, ngươi cho rằng ngươi còn có thể thi đại học sao? Quốc gia sẽ chọn người như ngươi sao?"

Tiểu Lưu nghe đến đây sắc mặt tái nhợt, thật ra hắn cũng không ngốc như vậy. Chỉ là mấy năm nay hắn vẫn luôn được người khác chiều chuộng, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình lên xuống thất thường, vừa rồi lại cùng vợ tức giận trong lúc cãi nhau mới...

Trên thực tế, sau khi ra tay đánh người hắn ta liền hối hận rồi, bởi vì ánh mắt mà mấy đứa con nhìn hắn ta như nhìn thấy thấy ác quỷ vậy, trong lòng hắn ta liền muốn dừng tay ngay. Nhưng... Nhưng hắn không ngờ rằng đứa con trai lớn sẽ ra tay, đứa con trai lớn vậy mà lại vì để trả thù cho mẹ mình, mà đã lao vào bếp và rút dao ra muốn giết hắn?

Khi đó, trong lòng tiểu Lưu thầm nghĩ, thật đúng là đứa nông thôn vô học, hắn nuôi dạy bọn nó từ nhỏ, bọn nó vậy mà lại vì mẹ của bọn nó muốn giết hắn, cha ruột của mình sao? Một đám vô ơn, một đám vô tình, đáng lẽ hắn ta nên vứt bỏ hết bọn nó...

Đợi đến khi người của cục cảnh sát đến bắt người, vợ của tiểu Lưu vốn còn muốn ngăn cản họ lại. Đại đa số ở các nơi trong thời đại này, rất nhiều đàn ông đều sẽ đánh vợ, chỉ cần họ không đánh vợ đến chết, chỉ cần không có người báo cảnh sát thì sẽ không có chuyện gì. Giống như chuyện ngày hôm nay, cho dù tiểu Lưu lỡ tay đập vỡ đầu cô ta, sau đó còn làm bị thương mấy đứa con của cô, chỉ cần cô ta không nỡ xa rời tiểu Lưu, thì hắn ta cũng có thể vô tội.

Chắc là biết bị tóm, sau này hắn lại càng không thể về thành phố. Tiểu Lưu đột nhiên hoàn hồn và bắt đầu cầu xin, ý đồ muốn chơi trò tình cảm để được vợ tha thứ một lần. Tuy nhiên, ngay khi vợ tiểu Lưu mềm lòng và muốn bảo vệ hắn ta, mấy người anh trai của cô ta đã kéo cô ta trở lại phòng, chỉ vào cái chân bị gãy của con trai lớn trên giường.

"Mày có thể có chút tiền đồ được không? Cho dù không vì bản thân mày thì cũng phải nghĩ đến con cái chứ? Mày nhìn xem nó đánh mấy đứa con mày thành cái dạng gì rồi, mày còn không sợ giữ lại một người như nó, lỡ có một ngày nào đó nó lỡ tay liền giết chết con mày thì sao?"

Làm người mẹ liền mạnh mẽ cứng rắn, người chỉ một giây trước vẫn còn cảm thấy đau lòng cho chồng mình, sau khi nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa nhỏ, cô ta đột nhiên bước tới và ôm lấy mấy đứa con: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của mẹ, là mẹ ta không bảo vệ tốt mấy đứa, mẹ thề... sau này không bao giờ, không bao giờ như vậy nữa."

Sau đó, tiểu Lưu bị cảnh sát bắt đi, có lẽ bởi vì nhìn thấy kết cục của tiếu Lưu, những thanh niên trí thức có gia đình khác sẽ không dám cứng rắn, nhưng điều đó lại khiến Dương Mãn Thương nhẹ nhõm hơn một chút.

Dương Từ và Dương Mộng Liên vẫn luôn không biết trong đại đội đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, khi Lưu Tiêm Mai đến nấu ăn cho họ, cũng không dám kể mấy chuyện phiền lòng này với họ, sợ mấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của họ.

Trước đó trường học của họ không có tiết tự học buổi tối, cũng không có lớp học vào hai ngày cuối tuần. Bây giờ chỉ còn một tháng nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục lại, bất kể là tự học buổi tối, cuối tuần hay là thời gian nghỉ trưa, mọi thứ đều được giáo viên sắp xếp đầy tiết học.

Dù sao cũng là kỳ thi đầu tiên sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, năm nay vì để nâng cao tỷ lệ thi đỗ đại học, cũng là lúc mấy trường cấp ba chính thức tranh tài, thân là trường Nhất Trung của huyện nói như thế nào cũng phải thi cho tốt. Nếu không so với đợt tuyển sinh năm sau mà mấy đứa em khóa dưới thi thì sẽ rất mất mặt.

Cùng lúc đó ở thủ đô, Tạ Nghiễn Thanh cũng rút khỏi nhóm nghiên cứu và bắt đầu toàn tâm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Tuy rằng năm đó khi cậu học cấp ba, cấp ba mà bọn họ học ghi rõ ràng rằng cậu được tuyển thẳng (lên đại học). Nhưng bây giờ thời gian đã trôi qua, nhiều năm như vậy tình thế đã thay đổi rồi, lời cam kết như vậy nhất định đã sớm không tính tới rồi.

May mà cậu cũng không sợ kỳ thi tuyển sinh đại học, nghĩ đến Dương Từ, người luôn thích đọc sách, cậu thậm chí còn muốn cạnh tranh với Dương Từ. Chỉ tiếc là họ không cùng một tỉnh, không có cách nào để so tài thành tích của nhau một cách công bằng.

Ở các phương diện khác, Tạ Nghiễn Thanh luôn rất khiêm tốn, chỉ duy nhất trên phương diện học tập cậu chưa bao giờ nhận thua, cậu tự tin rằng mình có thể đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu điểm thi vào đại học của Dương Từ kém cậu quá xa, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận đối phương là học sinh của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net