Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình là người như thế nào, khi nhìn thấy cảnh này liền không kiềm được tức giận.

Bởi vì em họ sống ở nhà một thời gian, không chỉ làm làm phiền thời gian hai vợ chồng ở một mình mà em họ còn cướp đồ ăn của con Tô Ấu Đình. Tô Ấu Đình người đã chịu đựng em họ của mình trong một thời gian dài, mới bùng nổ khi nhìn thấy cảnh này.

Tô Ấu Đình: "Mày có biết xấu hổ hay không vậy? Chồng của tao mà mày cũng dám nhớ thương tới, mày không muốn sống nữa đúng không?"

Em họ: "Chị họ, em chỉ cảm thấy hơi lạnh nên mới tùy tiện tìm một bộ đồ thôi, chị có phải là quá nhạy cảm rồi không?"

Tô Ấu Đình nghe vậy suýt nữa tức đến bật cười, cô ta là người như thế nào Tô Ấu Đình hiểu rõ hơn ai hết, một người thích dụ dỗ đàn ông, nếu không thì lúc đầu cũng sẽ không mời cô ta đến. Đoán chừng là ở đây cô ta không mò được chỗ tốt nào, hơn nữa mấy ngày nay Tô Ấu Đình vô tình cố ý muốn đuổi cô ta đi, cho nên cô ta mới cố ý khiến Tô Ấu Đình buồn nôn trước khi rời đi.

Tuy nhiên, ngay cả khi trong lòng Tô Ấu Đình biết rõ, cô ta vẫn không thể chịu đựng được điều đó. Vừa nghĩ đến quần áo mà người đàn ông của cô ta đã mặc, được mặc trên người em họ, trong lòng Tô Ấu Đình không khỏi cảm thấy cáu kỉnh một trận.

Vì vậy, Tô Ấu Đình người không muốn chịu đựng thêm nữa, lập tức đưa tay ra kéo em họ của mình đẩy nó ra ngoài. Sau khi đẩy được cô ta ra, lại ném đồ của em họ ra ngoài. Khi em họ của cô ta đang la hét và nhặt đồ đạc, Tô Ấu Đình đã không chút khách khí đóng sầm cửa phòng.

Đây vẫn là lần đầu tiên thấy Tô Ấu Đình tức giận như vậy, Dương Lăng Húc và đứa trẻ bên cạnh hắn ta bị cô ta dọa đến phát ngốc. Dương Lăng Húc muốn tiến lên để an ủi Tô Ấu Đình, nhưng phát hiện ra rằng Tô Ấu Đình đã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn ta với một đôi mắt thù hằn, như thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta vậy.

Thấy vậy, Dương Lăng Húc biết là cô ta đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay lên đỉnh đầu thề: "Không phải là ta đưa cho cô ta đâu, lúc nãy ta cũng ngơ ra đấy, hoàn toàn không biết cô ta lấy hồi nào cả?"

Tô Ấu Đình nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn hắn ta, sau đó đi đến gần đứa trẻ đang sợ hãi, trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày: "Được rồi, em hiểu rồi, anh đi ra ngoài nhìn xem cô ta đi chưa, em thật sự chịu đủ rồi, không muốn nhìn thấy cô ta nữa đâu."

Dương Lăng Húc nghe vậy lập tức đi tới cửa nhìn. Sau khi thấy em họ vẫn chưa rời đi, lập tức đóng cửa lại. Người em họ ngoài cửa tức giận đến mức vừa nhặt đồ dưới đất vừa nhìn vào cánh cửa trước mặt mà chửi bới.

"Tô Ấu Đình dù sao ta cũng là em họ của ngươi, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi đi. Ta chỉ là thuận tay lấy một bộ quần áo để mặc thôi, trời lạnh thế này ta có ít quần áo, tâm ngươi nhỏ như kim vậy, ngươi cho rằng ai cũng thích chồng ngươi sao?"

Đáng tiếc là người trong phòng không có ai trả lời cô ta, người em họ lại ở trước cửa mắng chửi một hồi lâu, thực sự là không còn cách nào khác chỉ có thể rời khỏi tòa nhà tập thể. Không đợi bóng dáng của em họ biến mất khỏi nhà tập thể, nhiều người trong nhà tập thể đã ra ngoài xem náo nhiệt.

Ban đầu, Dương Lăng Húc bị sa thải khỏi nhà máy, vụ việc này đã ầm ỉ rất lớn ở nhà tập thể, dù sao thì lý do khiến Dương Lăng Húc bị sa thải là do hắn ta tính kế chính em trai ruột của mình. Chuyện như vậy nếu đặt ở thời đại này cũng không phải là chuyện hay ho gì, cho nên vừa truyền ra thì ai cũng biết.

Vào thời điểm giao thừa này, nhà Dương Lăng Húc lại ồn ào lên, một đám người rảnh rỗi không có việc gì làm trong năm mới không khỏi tụ tập lại với nhau để thảo luận.

Một bác gái vừa rửa bát vừa nhỏ giọng nói: "Gia đình này cũng thật thú vị, đêm giao thừa cũng không ngừng ầm ỉ."

Những người đang bận rộn giống bà cũng không khỏi nhỏ giọng nói: "Ừ, đúng thật là đủ ồn ào mà, mà nghe động tĩnh vừa rồi, hình như là cô em họ đó thích người anh rễ à?"

"Chứ còn sao nữa? Nếu không đang yên đang lành đón Tết đấy, cho dù có thù oán lớn như thế nào cũng không đến nỗi đuổi người ta đi như bây giờ chứ."

Trong khi đám người hàng xóm tán gẫu, Tô Ấu Đình và Dương Lăng Húc cũng lo lắng về vấn đề này. Đừng thấy Tô Ấu Đình vừa rồi đuổi người đi nhanh như chớp, thực ra trong lòng cô ta đã hối hận sau khi đuổi người ra ngoài.

Dù sao nơi này cũng không phải một nhà một sân như ở nông thôn, có chuyện gì cũng không thể giấu được mọi người. Cách đây không lâu, Dương Lăng Húc vừa bị sa thải, nay ầm ỉ ra chuyện này lại sẽ bị người ta chỉ trỏ nữa. Nếu không phải điều kiện bây giờ không cho phép, cô ta đã cùng gia đình chuyển đi nơi khác rồi.

Dương Lăng Húc nhìn thấy sự lo lắng của Tô Ấu Đình, không khỏi nói với Tô Ấu Đình: "Em đừng lo lắng, mất việc thì mất việc thôi, dù sao công việc đó cũng không kiếm được nhiều tiền, không bằng là cùng em đi nghiêm túc làm ăn, tiền mua bán làm ăn còn ăn cao hơn nhiều so với tiền lương nữa."

Tô Ấu Đình sau khi nghe những lời này cũng cảm thấy có lý, dù sao cũng không lâu nữa sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cho dù bây giờ họ không thể thoải mái đi xuống biển, họ có thể đợi thêm một hai năm nữa. Về phần tại sao cô ta không thi đại học, ngoại trừ thành tích trước đây của cô ta không đủ tốt, nguyên nhân chính là cô ta cảm thấy học tập không quan trọng bằng việc kiếm tiền.

Cho nên khi Dương Từ mang theo chị gái mình đi học chăm chỉ, Tô Ấu Đình và Dương Lăng Húc lại đang nghĩ cách cố gắng kiếm tiền, họ đã chọn hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau, họ cũng được định sẵn sẽ có những con đường hoàn toàn trái ngược nhau trong tương lai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net