Chương 4 : Vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, cậu đi đến trường và gặp Philippines, cô ta đang bỏ một thứ gì đó vào cốc nước của China và đưa cậu ta uống, Nam chạy lại nhưng không kịp nữa rồi China vừa đặt cốc nước xuống thì Philippines lấy tay chặn lại không cho China thấy Nam, theo như suy đoán thì đó là một loại thuốc yêu chăng? Có lẽ như là khi nhìn người trước mắt trong vòng 1 phút thì sẽ u 1mê đến ch#t. Nam nắm tay China kéo đi, Philippines ngỡ ngàng nhìn theo có vẻ như kế hoạch của cô ta thất bại rồi. Sau khi đi được tầm 5 phút thì China đã ngấm thuốc nên bây giờ u mê Nam lắm rồi. Ra chơi mới là lúc nhục nhất, China ôm Nam miết rồi mọi người đồn tiếp là Nam không yêu Nazi mà yêu China, Nazi yêu Nam còn Nam thì lại yêu China, Nam bỏ bùa Nazi rồi yêu người khác,... Đi đâu cũng nghe nói ồn ào, bàn tán liên tục. Thật sự thì Nam chẳng thích cảm giác này chút nào, bị đồn xấu ai mà chẳng tức chứ. Dàn harem mặt đen như than liếc nhìn China còn Nam thì đang cố tìm cách để hết cái thuốc yêu này. Sau một hồi nghiên cứu thì mới biết là thuốc này chỉ có tác dụng trong 1 ngày rồi sẽ như bình thường nhưng có đôi chút khác, vì khi bị thuốc thì người đó sẽ có cảm giác yêu và sau khi hết thì tình cảm của người bị sẽ cao hơn bình thường ví dụ như
Lúc chưa uống thuốc yêu China lúc đầu 50% tình cảm với Nam

Sau khi hết tác dụng của thuốc thì China sẽ lên 70% tình cảm
--> China bị thuốc nhưng vẫn không biết, kiểu như là thích một cách kì lạ á.
Quay lại với Nam, khi về nhà. Không khí yên tĩnh, im lặng. Cậu nhẹ nhàng bước lên cầu thang rồi đến cửa phòng, kế bên phòng cậu là phòng Mặt Trận. Cậu định mở cửa thì nghe có tiếng Đại Nam trong đó, cậu đứng lại nghe lén

- Thằng Hòa nó đi phục vụ America rồi

- Bố à! Anh Hòa... Lỡ như

- Chắc không sao đâu

- Không, bố nghĩ xem anh Hòa qua đó thì có thể sẽ bị tan xương nát thịt lúc nào không hay. Với lại gia đình bên đó d@m lắm, bố không thấy sao?

- Thằng Hòa nó xấu như thế thì đứa nào dám...

- Mỗi người có vẻ đẹp riêng bố ạ! Anh Hòa thì con thấy đẹp là khuôn mặt đấy vì mặt ảnh cứ như trai Tây...

- Thôi bỏ qua đi.... Bố nhức đầu quá!!

- Vâng..

Đứng ở ngoài Nam cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo như thế giới thật thì Đại Nam đã nói với Nam về việc tại sao Hòa không có ở nhà vì

Hòa qua bên Mỹ để phục vụ cho America chỉ vì đã cãi lộn với Đại Nam, và luật của Hòa thì rất nghiêm khắc đó là "không được về thăm gia đình, nếu ch#t cũng không báo cho gia đình biết, bị gì cũng không nói cho gia đình, xác cũng chẳng được đưa về, đám tan cũng không" nhớ lại Nam cảm thấy tội cho Hòa..

Cậu vào phòng, để cặp xuống, tắm, thay đồ rồi nằm xuống ngủ để cho mọi phiền phức, buồn rầu tan biến. Cậu mong mơ được một giấc mơ đẹp. Tuy trông Nam bình thường nhưng lòng cậu đang hối hận "Tại sao được trọng sinh mà tôi cũng chẳng cứu mạng được người nào rồi thời gian cứ tiếp tục... Chẳng lẽ tôi tới đây.... Chỉ để thay đổi người gi#t gia đình sao..? "( nghĩa là Nam nghĩ đến đây chỉ đổi người gi#t gia đình là thế giới cũ China là người gi#t gia đình cậu, còn qua đây thì là Ame đó chỉ là theo Nam nghĩ) Rồi cậu ngủ thiếp đi.

Một ngày mới bắt đầu, chim hót líu lo, mặt trời lóa dạng, ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ soi vào mặt Nam, nhìn trông có vẻ nó rất đẹp nhưng lòng Nam đang thầm chửi "Mới sáng sớm ai chiếu đèn cho mù mắt chơi à". Nam đi vào nhà vệ sinh, thay quần áo rồi xuống ăn sáng. Nam ngồi ăn mà chẳng ngon miệng vì hiện tại Nam đang chán nản không biết khi nào mới thoát khỏi thế giới này để lên thiên đàn...thì phải đi học. Đến trường, cậu đi ngang Nazi, hắn ta liếc Nam rồi đợi cậu cất cặp thì lôi cậu đi vào nhà kho

- Thằng China là thằng nào nữa!?

- Là bạn của em

- Ngươi muốn bị giống lần truớc đúng không!?

- Không ạ?...

- Vậy thì ngoan ngoãn tránh xa nó đi

- Vâng...

Cậu chạy vào lớp ngồi trong đấy từ lúc vào học đến ra chơi rồi ra về, cậu sợ bị như thế... Nó rất đáng sợ. Rồi khi về Trận hỏi tại sao lúc ra chơi không xuống căn teen ăn, cậu chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi, Trận khó hiểu chỉ đành bỏ qua. Sáng hôm sau khi đến trường, cậu gặp được người lạ bắt chuyện. Cậu ta có một làn da màu đỏ phía bên góc có một hình vuông màu xanh biển, ở giữa hình vuông thì có hình mặt trời màu trắng, tròng mắt xanh biển và hơi nhỏ nên trông khá đáng sợ. Xưng là em của China. Vì khuôn mặt trông nam tính nên mới bắt chuyện Nam nhìn xém gọi là anh. Và người đó không ai khác là Taiwan. Sau khi nói một lúc thì cả hai bắt đầu quen nhau hơn, em ấy (Taiwan theo au tôi thì nhỏ hơn Nam 1 tuổi) là một người tốt bụng, vui vẻ, hòa đồng nhưng không được dễ thương cho lắm. Vì em ấy men quá. Thật sự thì Nam lúc ở thế giới đã mất chưa bao giờ thấy Taiwan, chỉ nghe lén China kể thôi.
Vào học, cậu được rất nhiều người bàn tán rồi chế rằng thiếu gia China bị Taiwan giựt bồ,... Ra chơi, Taiwan đi qua lớp Nam nghe những lời bàn tán của các anh chị khối trên Taiwan tức lắm nhưng không thể làm gì vì Taiwan chỉ là học sinh lớp 1. Nhưng Taiwan thông minh hơn các bạn cùng chan lứa từ bộ não, trí tưởng tượng, suy đoán và lời nói đều khiến người khác phải trầm trồ. Cậu bé nhỏ nhắn vừa nói một câu khiến người khác phải sợ hãi mà im lặng.

- Những lời đồn đoán của mấy người vui lắm, để tôi xem ai là nạn nhân tiếp theo đây

Taiwan nói với giọng trầm ấm, lạnh lùng. Chỉ liếc một cái là mấy người kia đi liền.. Mà ý của Taiwan là gì nhỉ? Nạn nhân là gì nữa cơ? Nam hiểu nghĩa của từ nạn nhân nhưng mà không rõ là đang nói về vấn đề gì. Mặc kệ, miễn sao lũ con nít kia đi là được.

Hôm ấy nhà của China và Taiwan tổ chức tiệc ngủ, Nam ở nhà chán nản vì không được đi vì cậu còn quá nhỏ để đi một mình, cậu năn nỉ rất lâu mới được đi, cậu vui vẻ lấy một túi xách nhỏ to gần bằng một cái gối ngủ. Cậu đem theo đồ ăn và những thứ lặt vặt khác. Đến nhà, cậu thấy nhà China trang trí rất nhiều bóng đèn màu và những cái bóng đèn đó là China lấy bóng đèn trắng rồi tô màu lên ( vì thời đó chưa có đèn màu) cậu nhìn xung quanh và không biết tổ chức phòng nào, may mắn là là có Taiwan ở đó. Khi được Taiwan dẫn lên phòng có rất nhiều người và đa số toàn là dàn harem của Nam chỉ có vài người là không đi được. Nam ngồi xuống một cái gối, khi đã chờ quá lâu mà vẫn chưa vào Nam liền hỏi

- Sao vẫn chưa tổ chức tiệc ngủ vậy?

- Còn tận 2 người lận.. Đó là Milina và Philippines

Thế là cậu ngồi chờ, chờ đến 1 tiếng sau mới thấy 2 mẹ kia vác mặt lên, cả hai người con gái kia mặc váy... Không biết tả như nào nhưng trông nó rất lòe loẹt. Khi vô đầy đủ thì China sẽ vào mà kể chuyện trước khi ngủ, mỗi người phải kể một câu chuyện thật kinh dị (có thể chế ra) , miễn làm cho mấy người kia khiếp sợ là chiến thắng.
Mới vào sẽ cho người kể chuyện dở nhất rồi đến giỏi nhất. Đầu tiên là Milina cô ta kể nghe mà chán đôi lúc đang kể thì tự nhiên cả đám cười.. Không biết là kể chuyện ma hay kể chuyện hài nữa.. Tiếp đến là Philippines ả ta cũng chả khác gì so với Milina. Đến lúc Taiwan kể thì mới là đáng sợ nhất, cả đám không sợ chuyện em ấy kể mà là sợ khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói. Tới lượt Nam kể, cậu suy nghĩ rồi lựa bừa một câu chuyện (tôi chế á nghen lướt qua cũng đc ><)

Xưa kia có một bà lão ăn thịt người để có một khuôn mặt trẻ trung, bà ta thường bắt cóc và lột da thịt của những đứa trẻ không những ăn mà còn bán súp trẻ em cho người khác ăn vào, tiệm tên là "Tươi Tắn"....

(Cắt nghen chứ xàm wá)

Khi kể xong cậu thấy Taiwan mặt tỉnh bơ còn mấy người kia đặc biệt là Milina là sợ, khóc, hét toáng cả lên. Và phần thưởng không ai muốn (trừ Taiwan) đó là 1 người thắng sẽ được ngủ chung tự chọn và nếu 2 người thì phải ngủ chung với nhau thế là cậu và Taiwan phải ngủ chung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net