Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm sáu tuổi đứa trẻ ấy biết họ Mộc sở hữu ba dinh thự, mỗi dinh thự đều có bốn viện, năm lầu, sáu hoa viên, hai mươi gian phòng đẹp đẽ. Mộc lão gia ngoài chính thất còn có mười hai thị thiếp, chưa kể đi đến đâu đều có những nàng hầu tạm thời. Con cái vì thế cũng đông vô kể. Những ai được thừa nhận đều được xếp vào những gian phòng đẹp đẽ ấy, rất công bằng.

Ngoài ra, còn có một biệt viện nơi không ai biết đến và không ai còn nhớ.

Trong biệt viện của sự quên lãng ấy là Mộc Nhược, một đứa bé ốm yếu, có tà pháp, là niềm tủi nhục của cả họ.

Năm sáu tuổi, đứa trẻ ấy đã nghe một người hầu nói như vậy, người hầu lâu lâu lại đến nơi âm u này, vừa thăm hỏi, vừa thăm dò. Mấy năm cẩn trọng, rốt cuộc lại một phút yếu lòng mà kể lể.

Nó sẽ giết cha, giết mẹ, làm những chuyện đáng xấu hổ đến nỗi trời đất cũng không dung thứ, sẽ khiến sự nghiệp họ Mộc lụn bại.

Lời của một lão thầy bói một ngày xưa xa vắng, không ngờ lại thành sự thật.


Mộc Nhược vừa ra đời, mẹ ruột đã mất máu mà chết. Mộc lão gia vì lo lắng cho ái thiếp, ba đêm liền không ngủ, nghe tin nàng chết đã hộc máu bất tỉnh. Bảy hôm sau cũng qua đời.

Mà Mộc Nhược mới sinh, thân thể trắng bệt như xác chết, quỉ dị đến mức ai gặp qua cũng phải thét lên.

Con trai trưởng Mộc gia điên cuồng xông vào khu nhà bên vườn nhỏ, bắt đứa bé sơ sinh kia phải chết.

"Cặn bã."

Hắn nói, giương cao trủy thủ.

Nhưng rốt cuộc đã không giết.

Vì A Khanh ngăn cản.

"Thiếu gia, ngài giết đi ruột thịt, có khác gì đứa trẻ yêu quái kia?"

A Khanh nói dối không biết ngượng, nhưng Mộc thiếu gia kia lại sững sờ. Hắn rốt cuộc vẫn còn muốn mang một gương mặt thánh thiện.

Vậy là hắn nghe lời A Khanh. Mộc Nhược được sống, nhưng là sống dưới đáy sâu, không ai hay biết.

A Khanh biết mình chẳng phải nói ra đạo lý gì, chỉ đột ngột là đồng cảm với đứa trẻ giết cha giết mẹ ấy, đồng cảm đến mức nảy sinh nỗi đau chứng kiến người thân bị thương tổn, muốn đem thân mình ra bảo vệ. Phi lý như vậy, nhưng hiển nhiên như vậy, A Khanh chỉ biết chấp nhận mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net