Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Khanh lại nghiện.

Bây giờ là cả hai thứ: giết người và Nhược. Mỗi lần có Nhược lại cảm thấy Nhược không cam lòng, lại ra ngoài vấy máu, lại trở về từ cõi chết, lại cần Nhược.

Như một vòng xoáy cuộn tròn. Như một nghiệp chướng. Như một khối u, ngày qua ngày lại rữa nát thêm một chút.

Nhược không chống cự, càng lúc càng lún sâu vào A Khanh.

Nhược nghĩ, có lẽ đây thực sự là số phận. Không cần nguyên cớ gì, chỉ là như vậy. Mỗi cử động của A Khanh, mỗi lần lướt tay qua thân thể trần trụi của Nhược đều như một lần khoét rỗng rồi lại lấp đầy, bức tử rồi lại hồi sinh. Bằng những cái hôn tràn trề như mưa gió, bằng những hơi thở lạ lùng, bằng tất cả những gì mà người ta có thể cho và nhận trên thế gian này.

Nhược nhận ra mình yêu A Khanh năm mười lăm tuổi.

Khi A Khanh bên trong mình, còn miệng thì hát ru mình ngủ.

Giữa mùa đông buốt lạnh. Quần áo thấm đen của A Khanh lại bị vất đi một xó.

Tình cảnh rất buồn cười.

Nhưng Nhược lại cảm thấy đau lòng. Tiếng ru của A Khanh bên tai, còn cả trong thân thể mình, tất cả đều là A Khanh. Cả cái chết hôm nay của một kẻ xa lạ, đều là A Khanh. Là tất cả những gì gã có được. Đã đổ hết vào Nhược mất rồi.

Nên, chính mình có thể tha thứ cho A Khanh không?

Khi Nhược chợt hiểu rằng mình muốn bao dung cho A Khanh, cho những lần nhuộm đỏ nước ao, thì cũng biết lòng mình đã có kẻ ấy. Không bao hàm sự biết ơn cưu mang, không bao hàm sự sợ hãi, chỉ có cõi lòng thương yêu không ngừng lẩy bẩy, muốn tha thứ mà không đặng, muốn rời xa mà không đành.

Nước mắt rơi xuống. Từ xa xôi vẳng đến những âm hẫng hụt của tuyết đầu mùa rơi trên những lối mòn dẫn đến mái nhà này.

"Đừng khóc..." A Khanh dừng hát ru, nhìn vào mắt Nhược, ôm chặt thân thể kia vào lòng.

A Khanh lại nghĩ Nhược đau lòng vì không muốn gã.

Cho nên giữa mùa đông ấy, có một người đã tuyệt vọng.

Cũng từ giữa mùa đông ấy, Nhược lại đem Bát Nhã Tâm Kinh bám đầy bụi ra cặm cụi ngồi viết.    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC