Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết tôi đã ngồi bao lâu trước khung tranh, đôi mắt nhìn lơ đãng vô định. Tất cả mọi vật quanh tôi nửa hư nửa thực như một giấc mơ bềnh bồng trôi giữa lòng đại dương tối đen lung linh ánh sứa lập lòe. Bức chân dung "người tình" của tôi vẫn dở dang. Khi không có "người mẫu" tôi đánh vật với trí tưởng tượng và ký ức mơ hồ trong mơ để vẽ "nàng". Nhưng khi "nàng" đang hiển hiện trước mắt tôi, đặt chân vào cuộc sống đời thường của tôi và ở bên tôi như một thực thể bằng xương bằng thịt thì tôi lại càng không sao đưa được nét cọ nào từ phần cổ trở lên. Thở dài, tôi đặt cọ xuống tấm palette, rồi cầm lên, lưỡng lự chấm màu... Tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm vọng ra làm ướt đẫm và mềm nhũn ý muốn cố gắng lần cuối của tôi. Nhúng cọ vào lọ nước trong, tôi thu dọn các tuýp màu, palette rồi phủ tấm vải trắng lên bức tranh vẽ dở. Những sợi màu bắn lên, bay tung lơ lửng trong làn nước như dải lụa đa sắc phất phơ huyễn hoặc đắm trong nắng chiều.


Những tia nắng cuối ngày rọi xiên qua kẽ lá, nhảy múa lanh canh trên mặt bàn gỗ như những chú yêu tinh của người thợ giày trong cổ tích*. Chỉ khác là lúc này tôi chưa ngủ và không chắc gì những chú yêu tinh kia có thể giúp tôi hoàn thành bức tranh như đã giúp đóng giày cho người thợ nọ. Đôi mắt tôi vô tình hướng về phía cửa phòng tắm. Cánh cửa gỗ chặn tầm nhìn tôi đi xa hơn nhưng không ngăn được tâm trí tôi lẻn vào đằng sau tấm gỗ dày ấy. Tôi nghĩ đến cô ấy.

Đã hơn hai tuần kể từ khi tôi bất ngờ gặp người con gái bí ẩn đó. Tôi bí mật đưa cô về nhà và cũng không hiểu sao mình lại làm thế. Có thể cô đi lạc hay gặp tai nạn gì đó mà không còn nhớ gì về nơi từ đó cô đến. Dù sao thì cô cũng chẳng kể bất cứ điều gì với tôi và tôi cũng chẳng hỏi. Có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra từ lúc mọi người cứ nhìn ra tôi là Phong. Tôi bị cuốn vào mớ hỗn độn đó đến mức chẳng còn nhận ra đâu là thực đâu là mộng nữa, thì người con gái này biết đâu là giấc mơ giữa đời thực trần trụi trong một sát na. Chỉ cần chớp mắt tỉnh giấc thì cô sẽ biến mất như chưa hề tồn tại. Tôi cũng không có can đảm nhìn thẳng vào mắt cô hay quan sát kỹ khuôn mặt cô dù chỉ từ xa. Tôi sợ giấc mơ về một "người tình" hoàn hảo sẽ vỡ vụn mất. Chẳng thà cứ mãi để nàng là người "không chân dung". Tôi khẽ nhắm mắt lại, để những tia nắng hình thù những chú yêu tinh nhảy múa mơn trớn trên vai, trên ngực, đưa tôi vào thế giới tưởng tượng ướt đẫm vô vàn giọt nước tuôn từ vòi sen chạy dọc thân hình lõa thể của cô.

.......

Dòng nước mát lạnh xõa xuống tóc, xuống vai cô. Từ mái tóc ướt bết vào cổ và vai, vài sợi vương ngón tay khi cô vuốt nhẹ. Tần ngần một lúc, trong khi vẫn để nước từ vòi sen tuôn xuống thân thể, cô đặt những sợi tóc còn ướt lên tường gạch phòng tắm. Từng sợi một, từng sợi một, nằm chồng chéo hờ hững lên nhau trên tường gạch trắng. Dưới ánh đèn vàng trong phòng, chẳng bao lâu chúng tạo thành một bức tranh huyền ảo bằng tóc, trừu tượng hơn cả tranh của Picasso. Một bức tranh kỳ ảo không bị giới hạn bởi bốn khung cứng nhắc bao quanh, trên nền trắng bóng loáng lấp lánh ánh sáng vàng, nổi bật những đường nét mềm mại mà không nét cọ nào vẽ được. Bức tranh chỉ có đường nét mà không có mảng màu nào khác ngoài màu nền. Bức tranh chỉ gồm toàn đường cong, lồng vào nhau thành đám rối nhưng với cô chúng luôn có ý nghĩa riêng chỉ mình cô hiểu. "Hôm nay sẽ là gì nhỉ?"- Cô lẩm bẩm. Bức tranh sẽ không hoàn thành đến khi cô tắm xong, cũng đồng nghĩa cô không còn vuốt tóc rụng nữa - chất liệu tạo nên bức tranh. Ban đầu đó chỉ là hành động vô thức. Đơn giản là cô không muốn những sợi tóc trôi xuống chỗ thoát nước và làm nghẹt nó. Nhưng dần dần nó trở thành thú vui nho nhỏ của cô trong việc tắm gội mỗi ngày. Những việc lặp đi lặp lại mỗi ngày, vào đúng thời khóa biểu thường nhật làm cô nhàm chán.

- Anh có từng nghĩ mỗi ngày trôi qua từ khi chào đời là chúng ta đang chết từ từ chứ không phải đang sống không?

Có lần cô hỏi tôi thế khi nhìn chăm chú bức tranh tôi đang vẽ. Lúc ấy tôi chưa biết trả lời sao, chỉ nói bâng quơ :

- Tôi không biết cảm giác chết từ từ thế nào nhưng tôi biết cảm giác "tồn tại" và "sống" là thế nào. Khi tôi phải làm mọi việc để có thứ nhét vào dạ dày mỗi ngày, tôi chỉ "tồn tại" thôi. Nhưng khi ở bên em, dù theo nghĩa đen nhất, tức là chỉ ngồi gần em thế này và chẳng làm gì khác hơn, tôi biết tôi đang "sống"...

Tiếng nước róc rách ngừng chảy, chỉ còn thi thoảng nghe vài giọt tí tách rơi trên sàn. "Bức tranh" của cô đã hoàn thành. Cô vừa lau khô mình vừa ngoẹo đầu ngắm "tác phẩm" của mình. Những đường cong lồng vào nhau tạo thành dáng hình vừa giống tấm lưng thon của một thiếu nữ vừa giống một dòng sông. Những đường nét hơi thẳng nằm bắt chéo nhau song song khiến liên tưởng đến một khung cửa sổ có chấn song, hay một khung cửa song sắt nhà ngục. Một bức tranh trừu tượng trên cả trừu tượng. Nhưng sẽ chẳng ai có cơ hội ngắm chúng ngoài cô vì sự tồn tại của chúng không lâu hơn khoảnh khắc giọt nước rơi từ vòi sen xuống sàn và trôi vào hố đen không đáy để về lòng đất. Khi buổi tắm gội kết thúc, số phận của chúng cũng kết thúc trong...sọt rác. Sau khi chùi sạch tường gạch phòng tắm, cô mỉm cười bước ra khỏi phòng, trên vai quàng chiếc khăn lông trắng. Nụ cười đó không gợi ý nhiều về những gì cô đang nghĩ nhưng có lẽ cô hài lòng về "bức tranh" hôm nay và chờ đợi "tác phẩm" mới vào ngày mai. Đó là cách cô "chiến đấu" với tên khó ưa mang tên "Nhàm chán" mỗi ngày, theo cách nói của cô.

Tiếng cửa gỗ kèn kẹt mở ra, lôi tôi khỏi cơn mơ ngày. Bước chân nhẹ nhàng trên sàn gỗ hòa nhịp cùng giọng ca trong trẻo như pha lê du dương : "...Sáng nay nàng đã lặng im. Nàng đã lặng im, máu ngừng trôi trong lòng tim..."**. Tôi không hiểu sao cô thích hát mỗi bài đó những khi tắm xong. Dù giọng cô không trầm ấm, da diết nức nở như Thanh Thúy*** nhưng thanh âm mỏng tan, trong suốt như dòng nước tinh khiết tuôn trào từ khe đá hoang sơ nghe run rẩy như một linh hồn sầu bi. Nó khiến tôi có cảm xúc lẫn lộn: vừa bi ai vừa lạnh sống lưng. Một cảm giác khó tả khi ngắm nhìn một tạo vật thanh khiết đến phi thực đang hát về cái chết của chính mình bằng một giọng âm vang từ thế giới khác. "...Mây xám bay bay làm tôi thấy quanh tôi và tất cả một trời chít khăn xô. Sáng nay vô số lá vàng rơi. Người trinh nữ ấy đã chết rồi...". Khi cô ngừng hát cũng là lúc thay áo xong, chiếc khăn lông được vắt trên thanh ngang trong phòng tắm. Cô bước ra hiên nhà, đến gần chiếc bàn gỗ tôi đang ngồi. Ánh chiều đã tắt hẳn. Ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt ốm yếu qua tán lá đen, vài sợi sáng mỏng manh nhọc nhằn lọt qua được, chạm khẽ vào mái hiên. Thứ ánh sáng đó làm nổi bật bóng tối nhiều hơn là xua đi đêm đen. Một cơn gió thổi qua, luồn vào tóc cô, thổi tung giữa khung chiều ngả tối trong thứ ánh sáng hấp hối ấy, tạo nên một khung cảnh liêu trai kỳ dị. Tôi vẫn tránh nhìn thẳng vào mắt cô, đứng lên khẽ nói :

- Tối rồi. Vào nhà thôi.

Cô ngoan ngoãn theo tôi, không nói gì nhưng ánh mắt cô dường như đang chăm chú nhìn về hướng khu vườn. Có gì ở đó chăng? Hay là do tôi tưởng tượng? Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì chắc vì tôi đâu có nhìn kỹ khuôn mặt cô, luôn luôn là cái nhìn thoáng qua hay nhìn trộm rồi quay đi khi cô nhìn về phía tôi.

-------------------------------------

* : Ngày xửa ngày xưa có một người thợ giầy tốt bụng sống cùng với vợ. Lúc đó công việc của bác rất ít, mọi người không thuê bác đóng giầy nên gia đình bác sống chật vật, bác chỉ còn lại vật liệu để đóng nốt một đôi giầy.

Vợ bác thương chồng nên an ủi "mọi việc rồi sẽ tốt thôi, ông hãy đi ngủ đi, sáng mai hãy khâu nốt giầy".

Ở ngoài cửa sổ có 4 chú yêu tinh, họ đã nghe được câu chuyện của hai vợ chồng bác thợ giầy. Họ thấy vợ chồng bác khổ quá nên quyết định sẽ giúp bác.

Họ lẻn vào nhà bác thợ giầy và bắt đầu giúp bác đóng giầy, khâu và trang trí thật đẹp, đến gần sáng họ đã làm xong đôi giầy đẹp nhất trên đời, và họ để đôi giầy đẹp lại rồi bay đi.

Sáng dậy vợ chồng bác thợ giầy rất đỗi vui mừng thấy đôi giầy đẹp trong nhà. Họ băn khoăn không biết ai đã đóng giúp đôi giầy này.

Người lái buôn thấy đôi giầy đẹp quá mua ngay, và vợ chồng bác thợ giầy có đủ tiền để mua vật liệu đóng hai đôi giầy khác.

Đêm hôm đó, bác để vật liệu lên trên bàn rồi đi ngủ để mai làm tiếp. Các chú yêu tinh lại xuất hiện và họ lại giúp bác đóng được hai đôi giầy đẹp, còn đẹp hơn cả đôi hôm trước.

Cứ thế, mỗi đêm các chú yêu tinh lại xuất hiện và giúp hai vợ chồng bác thợ giầy. Mỗi sáng các bác lại thấy những đôi giầy đẹp trong nhà.

Bác thợ giầy và vợ rất biết ơn những người giúp đỡ mình, nên đêm hôm đó họ giả vờ ngủ và nấp sau cánh cửa bếp để biết những người đã giúp mình là ai. Họ thấy những chú yêu tinh tốt bụng xuất hiện, các chú vừa làm vừa đùa và hát rất vui vẻ.

Vợ chồng bác thợ giầy thấy họ thật may mắn khi được các chú yêu tinh giúp đỡ, và họ quyết định sẽ trả ơn các chú. Vợ bác thấy quần áo các chú đã rách nên họ may những bộ quần áo và đôi giầy rất đẹp để tặng các chú yêu tinh. Đêm hôm đó, họ đặt quần áo và giầy trên bàn trước khi đi ngủ.

Khi các chú yêu tinh thấy quà tặng của vợ chồng thợ giầy tặng cho họ, các chú rất vui mừng liền mặc vào luôn rồi bay đi chơi. Họ đi mãi nên không quay lại nữa.

Vợ chồng bác thợ giầy hàng ngày vẫn làm ra những đôi giầy đẹp để bán, và họ không bao giờ quên các chú yêu tinh tốt bụng đã giúp đỡ mình lúc khó khăn.


** : Lời trong ca khúc "Hồn trinh nữ", nhạc: Trịnh Lâm Ngân, thơ: Nguyễn Bính.

***: Ca sỹ trình bày bài "Hồn trinh nữ" trong băng nhạc Thanh Thúy 13 trước 1975, được mệnh danh là "tiếng hát liêu trai". Tiếng hát Thanh Thúy đã từng được nhà văn Mai Thảo mệnh danh là "Tiếng hát lúc 0 giờ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net