Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó trời bỗng mưa tầm tã. Căn nhà chúng tôi như bị nhấn chìm trong biển nước mênh mông, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu trắng xóa. Gió hú hét, cào cấu vào cửa sổ phòng tôi như một hung thần đang đòi mạng. Chậu hoa ngoài ban công chợt vỡ tan, tiếng động rất yếu ớt, lập tức bị chìm lấp trong tiếng cười man dại của hai vị thần Mưa, Gió. Tiếng vang ấy vọng đến tai tôi như tiếng kêu cuối cùng của một nạn nhân hắt lên rồi tắt lịm.

Nhà có hai phòng ngủ, lúc trước tôi và em họ tên Phong mỗi người ở riêng một phòng. Phòng tôi vừa là phòng ngủ vừa là phòng làm việc. Tôi để cô ở tạm phòng của Phong vì cậu em chẳng hiểu đi đâu mất, cả hai tuần nay không thấy về và cũng không liên lạc gì. Sự mất tích của Phong chẳng làm ai để ý vì mọi người chung quanh vẫn xem tôi là Phong một cách khó hiểu và kỳ quặc. Ngay cả sự xuất hiện đột ngột của cô cũng im lìm như tiếng thở dài trong đêm giữa rừng thẳm. Đôi khi tôi có cảm giác ngoài tôi ra, chẳng còn ai khác nhận biết sự tồn tại của cô. Cả căn nhà tôi đang ở như bao phủ trong màn sương những điều bí ẩn, huyễn hoặc như chính xứ sở mù sương này. Đêm nay "căn nhà sương mù" ấy đang bị nhận chìm trong biển nước nhưng có vẻ lớp sương càng dày đặc hơn chứ không tan đi trong làn nước lạnh buốt. Bỗng ánh chớp lóe lên, xuyên qua lớp màn cửa sổ, lao vào phòng tôi như một nhát kiếm từ trời.Trong đêm tối trông như ánh mắt giận dữ. Không lâu sau đó là tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc. Ngực tôi như thể bị bất ngờ bóp chặt bởi bàn tay vô hình của bóng tối. Bất chợt vọng đến tai tôi một tiếng kêu mỏng manh nhưng vẫn nghe rõ ngay sau tiếng sấm. Tiếng kêu phát ra từ phòng cô. Tôi vùng dậy khỏi giường, lao vội ra khỏi phòng. "Cô ấy sợ sấm chớp chăng? Hay có kẻ gian lợi dụng đêm mưa đột nhập?". Tôi lao nhanh đến trước phòng cô, đập cửa, gào lên để át tiếng mưa xối xả :

- Em có sao không?

Không có tiếng trả lời. Tôi gọi lần nữa. Chỉ có tiếng mưa đập dồn dập vào cửa sổ. Tôi bèn vặn nắm đấm cửa : không khóa. Cánh cửa vừa mở tôi lao vội vào phòng. Một tia chớp lại lóe lên. Căn phòng tối om bỗng bừng sáng trong chớp mắt. Khoảnh khắc ấy đủ để tôi nhìn ra một bóng hình nhỏ nhắn, dường như càng nhỏ bé hơn trong chiếc áo sơ mi thùng thình của nam, đang thu lu nơi góc giường, mảnh chăn kéo lên che nửa thân dưới nhưng vẫn lộ một phần bàn chân trắng ngần. Dưới ánh chớp và phần tối còn lại của căn phòng, màu trắng da thịt ấy không gợi lên nhục cảm mà thấy rờn rợn như làn da trắng bệch của người chết. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác cô không có thực dù ngày ngày vẫn bên tôi. Chúng tôi cùng trò chuyện (những câu chuyện ngớ ngẩn chẳng đi đến đâu và chẳng hé lộ chút nào về thân thế bí ẩn của cô), cùng ăn, cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn như hai người xa lạ từ hai thế giới khác nhau. Tuy không nhìn rõ mặt cô nhưng đôi mắt tò mò của một gã đàn ông không bỏ sót chỗ nào trên phần thân thể còn lại của cô. Trong nắng rực rỡ ban mai, làn da cô ánh hồng chứ không trắng bệch như bây giờ. Khuôn ngực đầy đặn, no tròn không quá phô trương, không quá ẩn kín, như một búp măng vừa chớm nhô khỏi lớp vỏ xù xì, căng tràn và e ấp. Cô không cao, dáng khá nhỏ bé so với tôi, mảnh mai như một cành mai ẻo lả trước gió nhưng dẻo dai và có cốt cách thanh cao. Đôi lần cô mặc quần lửng, phô ra bắp chân tròn nhỏ nhắn. Có vẻ thay vì nhìn từ đầu đến chân như đối với người khác, tôi nhìn cô từ chân đến vai. Đôi vai cô che phủ bởi mái tóc dài, có lẽ là quá dài so với tỷ lệ vóc dáng nhỏ bé của cô. Tóc cô bóng mượt nhưng không đen tuyền mà mang màu xám bạc kỳ lạ. Màu xám đó đêm nay ánh lên dưới ánh chớp xé toạc bầu trời bão tố như dòng sông băng giá.

Bất chợt những ý nghĩ ngày thường về thân thể cô ùa vào đầu tôi trong khoảnh khắc nhìn cô co ro trong lớp áo mỏng. Tôi để cô dùng tạm quần áo của tôi và lẽ dĩ nhiên là không thể vừa vặn với dáng người cô, nhưng một gã vụng về chưa quen chỗ lạ như tôi chỉ có thể làm được đến thế cho đến khi tìm ra nơi mua sắm những vật phẩm cần thiết hàng ngày cho một cô gái. Quả thật chiếc áo sơ mi đó quá rộng. Dù đã cài kín nút nhưng cổ áo vẫn trễ xuống một bên vai cô, lộ một phần bờ ngực trần. Trí tưởng tượng của tôi chạy dọc đường cong thân thể cô dưới lớp áo đó. Nếu có điều gì ngăn tôi - một gã độc thân ế lâu năm chẳng hề biết mùi phụ nữ và bỗng dưng xuất hiện trước mắt "người tình" trong mộng - phũ phàng đè nghiến cô xuống giường ngay khi có cơ hội thì đó là niềm kiêu hãnh xơ cứng cố hữu của kẻ tự cho mình là "người tử tế". Tôi là kẻ theo đuổi Chân, Thiện, Mỹ kia mà. Sao tôi có thể vấy bẩn sự thánh thiện vẫn tôn thờ trong khi khinh bỉ những điều ô trọc mang tên Danh Lợi, dù nhờ chúng mà dạ dày tôi không kêu réo mỗi ngày.

Tiếng sấm, ánh chớp đã tắt nhưng cô vẫn run rẩy thu lu nơi góc giường. Tôi bước lại gần, định bật chiếc đèn bàn cạnh giường thì cô ngăn lại :

- Đừng mở đèn.

- Tại sao? Em không sợ tối à?

- Em sợ sấm chớp nhưng không sợ bóng tối.

- Giờ em còn sợ không?

- Còn....

- Được rồi, tôi sẽ ở đây một lát, đến khi em ngủ lại được...

- Rồi anh sẽ đi, bỏ em lại à?

- Lúc đó em ngủ rồi, không sao đâu.

- Nhưng nếu nửa đêm em thức dậy, không thấy anh và lại có sấm chớp thì sợ lắm.

- Hì...mắc mớ gì nửa đêm em lại dậy?

- Có...người ở đây. Người ấy nhìn làm em không ngủ được.

- Vậy sao em còn bảo tôi ở bên em? Tôi nhìn làm em không ngủ được mà.

- Em không có nói anh. "Người khác" kìa...

Tôi cảm thấy hơi rờn rợn ở sống lưng. Chẳng lẽ có trộm thật? Tôi nhìn chung quanh căn phòng nhưng chỉ thấy tối mịt. Không có ánh sáng nào ngoài ánh đèn đường vàng vọt yểu mệnh khều nhẹ vào ô cửa kính và nhanh chóng bị làn mưa hung bạo nhấn chìm. Tà áo tôi khẽ bị giật. Có lẽ cô thấy tôi nhìn nơi khác nên lo lắng tôi sẽ bỏ đi chăng. Tôi thở nhẹ, ngồi xuống bên cô. Cánh tay muốn quàng qua bờ vai trần nơi cổ áo buông trễ, nhưng rồi ngại ngần dừng lại trên mặt nệm sau lưng cô. Tôi mỉm cười dù không chắc trong bóng tối cô có nhìn thấy không, khẽ nói :

- Vậy tôi sẽ ở bên em đến khi em thức giấc

Tôi không biết biểu hiện trên khuôn mặt cô thế nào, chỉ thấy cô níu chặt lấy cánh tay tôi, có tiếng sột soạt rồi tấm chăn được kéo lên, che đến ngực cô. Tôi không nghĩ gì thêm, trườn vào chăn, cánh tay vẫn bị nắm chặt. Chẳng bao lâu tôi đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô đang chìm vào giấc ngủ. Đầu cô ngả trên vai tôi, cánh tay tôi cơ hồ thành chiếc gối ôm bất đắc dĩ của cô. Tôi nhắm mắt, cố đưa mình vào giấc ngủ. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã.

.......

Lạnh thật. Gì thế này? Cánh tay tôi lạnh cóng như thể bị quấn bởi băng giá. Toàn thân cứng đờ, gần như không nhúc nhích được. Người con gái nằm bên tôi vẫn ngủ ngon lành. Tay tôi mất cảm giác nên không biết cô còn nắm cánh tay tôi nữa không. Tôi gượng ngồi dậy một cách khó khăn. Vô tình ánh mắt tôi rơi vào chiếc gương lớn đặt cạnh tủ quần áo. Trong gương dường như hiện hình một "ai đó". Vì gương đặt hơi chếch về phía giường nên có cảm giác "ai đó" đang nhìn về phía chúng tôi. Cô gái của tôi vẫn ngon giấc, có lẽ vì vững bụng có tôi ở bên nên cô không bất ngờ thức giấc như mọi khi chăng? Mồ hôi bắt đầu vã ra lấm tấm, càng khiến tôi lạnh hơn. Như thể cái lạnh đến từ bên trong tôi, len qua từng đốt xương, phả hơi lạnh xuyên từng mạch máu, đóng băng dần thần kinh khiến tôi tê liệt từ từ. Tôi căng mắt nhìn về phía gương, hy vọng hình ảnh lúc nãy chỉ là ảo giác. Nhưng không, rõ ràng trong gương có "người" và "người ấy" đang nhìn tôi. Một ánh chớp chợt lóe lên, thắp sáng căn phòng tối om trong thoáng chốc, kịp để tôi nhìn rõ "người trong gương". Đó là một người dáng cao, rắn rỏi, khuôn mặt nhẵn nhụi cùng cái miệng rộng hay cười. Nụ cười làm bao cô gái chết mê chết mệt và không ít nam nhi khó chịu rủa thầm là đồ Sở Khanh. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, chỉ có thể của một người : Phong!

Ánh chớp vừa tắt thì tiếng sấm rền vang. Một tiếng kêu khẽ lanh lảnh bên tai khiến tôi giật mình. Cánh tay tôi lại bị nắm chặt. Bên vai tôi cảm nhận được một sức nặng êm đềm và mùi tóc thoang thoảng. Tôi quay qua, ôm hai vai cô, thì thầm : "Không sao đâu, không sao đâu". Khi cô đã nguôi ngoai và thả người dụi đầu vào ngực tôi như một đứa trẻ vừa tìm thấy chỗ nương tựa, tôi vừa dịu dàng ôm cô vừa hé mắt nhìn về phía gương : Phong đã biến mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net