Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột nhiên giữa màn sương mỏng, hình bóng người bí ẩn lúc nãy lại thoắt ẩn thoắt hiện. Lần này tôi có thể nhìn rõ hơn chút hình dáng người ấy. Dáng người cao to, chắc hẳn là nam giới, tóc cắt ngắn, điệu bộ nhanh nhẹn. Tất cả khiến tôi chỉ có thể nghĩ đến một người : Phong! Quái lạ, cậu em họ tính giở trò gì đây!? Bỗng dưng chơi trò mất tích cả nửa tháng rồi lại lộ diện nhưng chẳng chịu gặp mặt tôi cho tử tế mà như đang chơi cút bắt thế này. Hơi cáu, tôi bèn đi thẳng về phía bóng người kia, định bụng hỏi cho ra lẽ. Quả nhiên chúng tôi hệt như đang chơi cút bắt. Cứ hễ tôi đến gần thì cậu ta lại chạy ra xa, nhanh và đột ngột đến mức tôi không hiểu làm cách nào mà cậu ta có thể di chuyển nhanh đến thế. Dần dần cậu ta gần như dẫn dụ tôi đến càng gần biệt thự Treo Cổ. Khi chân tôi chạm vào phần đất từng là khu vườn quanh biệt thự thì bóng người hoàn toàn mất hút, hệt như hồi sáng, như thể tan biến vào không khí. Tôi nhìn quanh, nhận ra cảnh sát đã rút đi hết dù họ chưa đưa ra được kết luận nào về cái chết của ông lão. Không còn rào chắn hay dải băng giăng ngang, tôi có thể tự do ra vào khuôn viên biệt thự. Chung quanh vẫn chẳng thấy bóng người nào, ngôi biệt thự gần như đứng biệt lập giữa rừng thông, bao quanh bởi muôn ngàn tiếng rì rầm quái gở như vọng lên từ địa ngục. Băng qua khu vườn và giờ đây tôi đang đứng trước cửa ngôi biệt thự cũ kỹ. Cánh cửa gỗ xỉn màu không còn nhận ra vân gỗ nữa, tay nắm đã long ra, chỉ còn một lỗ trống đen ngòm. Có vẻ trong nhà cũng không có đèn đóm gì. Hoàn toàn là một biệt thự bỏ hoang.

Tôi ngại ngần một thoáng rồi khẽ đẩy cánh cửa gỗ trông có vẻ nặng nề nhưng thực chất đã bị mối mọt ăn phân nửa. Bản lề sắp long, rên lên ken két rồi nhọc nhằn xoay mình, kéo tấm gỗ mục nát sang bên, nhường chỗ cho tôi bước qua. Trong nhà bốc lên nồng nặc mùi ẩm thấp lâu ngày. Mỗi khi nhấc chân bước đi, một làn bụi mỏng lại chờn vờn bay lên. Tiền sảnh khá rộng nhưng hoang tàn đổ nát thê lương như một bức ảnh cũ nham nhở không màu. Các cửa sổ đều không còn gắn kính hoặc có thì chỉ là mảnh kính vỡ sót lại, khung cửa gỗ cũng xộc xệch, long bản lề và bị thời gian bào mòn nước gỗ thành màu xám ngoét như bia mộ. Rải rác trên sàn là những thanh gỗ mục lẫn với gạch ngói vỡ. Nền nhà trước đây có lẽ được lát gạch nhưng nay chỉ còn trơ nền xi măng pha tạp đất đá ngổn ngang. Ngọn đèn chùm trên trần đã bị tháo ra, lấy đi từ lâu, chỉ còn lại lỗ khoan trơ trọi như con mắt sâu hoắm nhìn xuống từ trên cao đầy vẻ hăm dọa. Bây giờ đang là ban ngày nhưng ánh sáng từ những khung cửa sổ trống chỉ hắt yếu ớt vào không gian âm u nơi đây. Dường như những tia nắng không đủ sức xuyên thủng bức màn tối dày đặc bụi mù, chỉ làm tăng thêm vẻ u ám và lành lạnh. Từng mảng tường tróc vôi, lộ ra những vết lở loét màu đỏ gạch, màu xám ngoét của xi măng như những vết thương không được chăm sóc, theo thời gian cứ lở mãi ra, thối rữa, mưng mủ bốc mùi tử khí; đến một lúc nào đó toàn cơ thể sẽ đổ sụp, chìm vào hoang phế hư vô.

Tôi bước đến giữa nhà thì phát hiện chiếc cầu thang gỗ. Ánh sáng rọi xuống từ mảng trần nhà bị sụp, còn vương vài mảnh ngói cáu đen đứng chông chênh bên gờ tường. Từ dưới nhìn lên thấy một khoảng trời xa mờ qua lỗ hổng trần nhà với những nét cắt nham nhở quanh rìa trông như chiếc vòng gai trên đầu Chúa Jesus khi ngài bị hành hình. Cả ngôi nhà này đang rỉ máu. Máu đang vô hình tuôn ra từ ngóc ngách tối tăm quá khứ bí ẩn của ngôi nhà. Có lẽ tôi đang chìm trong máu của ngôi nhà, dòng máu đen vô hình đang từ từ dâng lên khiến tôi ngộp thở. Bỗng..."rắc"...Chân tôi dường như đã giẫm phải một vật cứng. Cảm giác cộm dưới đế giày khiến tôi phải nhìn xuống chân. À, một mảnh kính vỡ. Mảnh kính cỡ bàn tay nằm lăn lóc cùng gạch đá và gỗ mục. Trong kính phản chiếu hình ảnh khoảng trời trên đầu tôi. Bỗng dường như ngoài khoảng trời xanh đóng khung nham nhở qua trần nhà loang lổ, còn một vật khác hiện ra trong đó. Tò mò, tôi cầm mảnh kính lên, chỉnh góc độ để xem được ảnh phản chiếu trên đầu. Trần nhà quá bụi, tôi thật sự chẳng muốn ngước mặt lên hứng đám mây vẩn đục chờn vờn trong không khí ấy. Trong mảnh kính thoạt đầu chỉ thấy vòm trời xanh và một phần trần nhà còn nguyên vẹn. Phần nóc tầng trệt bị sụp một góc nên nhìn thấu qua, thấy được một phần lầu một. Trên cây đà vắt ngang đã lỗ chỗ lỗ mọt, dường như có treo vật gì lủng lẳng...Tôi nghiêng mảnh kính soi qua chỗ đó thì thoắt chốc suýt chết giấc : "vật đó" là một người đang treo cổ! Bủn rủn chân tay, mảnh kính trong tay tôi chao đảo suýt rớt, đổi hướng sang phía đối diện. Tôi kịp nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong kính trước khi nó rơi xuống vỡ tan tành : thêm một cái xác chết treo nữa! Và dường như ở góc xa của lầu 1 thoáng hiện một vật thể cũng treo lủng lẳng như thế. Ba cái xác chết treo!

Tôi không còn can đảm ở lại trong ngôi nhà ma ám này nữa. Vét hết sức tàn, tôi lê đôi chân run rẩy đang gần như đóng băng trên sàn nhà, cố hết sức chạy về phía cửa. Đoạn đường từ phòng khách ra đến cửa chính vốn không xa mà sao như dài vạn dặm. Đám bụi càng lúc càng dày đặc theo bước chạy cuống cuồng của tôi. Chúng dường như ngưng tụ thành lớp mây mù bủa vây, không cho tôi thoát khỏi căn nhà. Lạc giữa đám bụi mù đó, tôi chạy như người mất trí, cảm giác con đường trước mặt không dẫn tôi ra cửa mà dẫn thẳng xuống địa ngục. Bỗng dường như xuất hiện một bóng người chìm trong mây bụi. Dáng người rất quen. Dáng người đã khiến tôi chạy đến căn nhà này và dại dột bước vào. Tôi gào lên trong tuyệt vọng :

- Phong! Phải chú không vậy?!

Không có tiếng trả lời. Bóng người cứ lừ lừ tiến tới. Tôi càng lúc càng ngộp thở, đưa hai tay quờ quạng loạn trước mặt, đám bụi không hề loãng ra mà đặc quánh hơn. Tôi như con côn trùng nhỏ bị mắc vào bẫy nhện, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt trong lớp tơ dính. Trước mắt tôi dần tối om. "Thế là hết" - Tôi than thầm. Tự hỏi sao đời mình lại kết thúc vô lý đến thế. Nước mắt tôi chực trào ra...

- Anh khóc cái gì! Chẳng có gì đáng khóc ở đây cả!

"Phong". Tôi nghe văng vẳng giọng cậu ta đâu đây, lơ lửng trong hư vô, vừa gần vừa xa. Vừa sợ vừa mừng, tôi đánh liều gào lên :

- Chú ở đâu thế? Cứu anh với!

- Anh không đáng cứu.

- ....!!?

- Mà anh cũng chẳng còn cứu được nữa. Anh chết rồi mà!

- Nói gì vậy?! Anh không hiểu!

- Anh quên rồi hả? Anh đã chết cách đây một tháng.

- Nói nhảm gì thế!?

- Những người anh gặp họ gọi tên anh là gì?

- Phong! Chú càng nói anh càng không hiểu.

- Nhớ lại đi, có ai từng gọi anh là "Sơn" chưa, từ một tháng nay?

- ...!!? Dù là gì thì mau giúp anh ra khỏi đây trước đã...

- Anh không đáng cứu. Không đáng cứu....Loại người như anh...

- Phong!!!

Giọng Phong càng lúc càng xa xăm như chìm dần vào hố đen. Tôi gào lên khản cổ : "Có ai không? Cứu tôi!" đến khi kiệt sức và nhận ra chẳng có âm thanh nào thoát ra từ cổ họng. Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực và yếu ớt đến thế. Đột nhiên trong tôi trào lên nỗi căm hờn uất nghẹn không tên. Tôi không đáng phải bị thế này, không đáng phải nhận một cái chết thấp hèn như con giun con gián bị giày xéo, chết vô danh, chết tức tưởi mà không hiểu vì sao mình chết. Một cái chết câm lặng trong xó tối và chẳng để lại được gì cho đời. Tôi chưa thể chết! Tôi còn phải hoàn thành bức chân dung "nàng". Tôi không muốn chết! Dù Phong bảo rằng tôi không đáng cứu nhưng tôi vẫn gọi tên cậu ta vì giờ đây đó là cái tên duy nhất tôi có thể nghĩ ra giữa mịt mù đám rối ký ức tôi.

- Anh gọi tên ai thế?

Tôi bỗng nghe giọng Phong thì thầm sát bên tai, khiến tôi giật thót tim.

- Phong!

- Phong là ai?

- Là em họ của anh. Chú hỏi gì lạ vậy?

- Anh có chắc người anh đang nói chuyện là Phong đó không?

- ....Anh không biết. Chỉ biết giọng nói này là của Phong.

- Anh có nhận ra khuôn mặt Phong không?

- Nhận ra chứ!

- Thật không? Vậy nhìn đi!

Đột nhiên bóng dáng Phong xuất hiện ngay trước mặt tôi. Dáng người đúng là Phong, dù chỉ như một bóng sáng mờ ảo. Phong vốn cao hơn tôi một cái đầu nên tôi phải ngước lên để nhìn. Nơi tôi nghĩ rằng sẽ bắt gặp đôi mắt quen thuộc dù giờ đây hẳn là lạnh như băng, chỉ là hai hốc rỗng trắng xóa. Một khuôn mặt không mắt, không mũi, không miệng hệt như bản phác thảo chân dung trước khi vẽ chi tiết : chỉ là một hình ê líp trống rỗng nằm trên phần thân người. Tôi hét lên không thành tiếng, điếng người rồi phút chốc bóng tối phủ chụp lấy tôi. Thinh lặng. Lạnh lẽo

......

Đau quá. Đầu tôi nặng như đeo đá. Mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi không muốn mở mắt ra, không muốn thấy những điều không mong đợi. Không khí có vẻ lành lạnh. Nơi đây lúc nào cũng lạnh nhỉ. Vài cơn gió thoảng qua, vuốt ve đầu mũi khiến tôi dễ thở hơn chút. Trong gió vương mùi tóc quen thuộc. A, tôi quên mất chuyện sáng nay đi mua đồ ăn cho cô ấy. Mà chuyện ấy còn quan trọng không nhỉ. Cô ấy có tồn tại không? Tôi có tồn tại không? Tôi đang ở thế giới nào đây? Trán tôi bỗng thấy ấm hơn, cảm giác bàn tay với những ngón thon mềm đang đặt lên. Cảm giác này quen thuộc kỳ lạ, mơ hồ như ký ức xa xôi nào quay về. Chợt một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên :

- Anh không sao chứ? Anh có bị gì không?

- Tôi...chết rồi hả?

- Hở? Không hiểu anh nói gì nữa, nhưng nếu nằm đây lâu hơn thì chắc anh sẽ chết thật đó!

Tôi mở bừng mắt và xuất hiện trước mắt tôi là khuôn mặt một cô gái chưa từng gặp. Cô ta không đẹp lắm nhưng có vẻ đằm thắm nhu mì pha chút hồn nhiên của một thiếu nữ. Tôi nhìn quanh và thấy mình đang nằm trên mảnh đất vốn là khu vườn quanh biệt thự. Có lẽ tôi đã kịp lao ra cửa và thoát chết chăng? Hơi đất ẩm và lạnh dưới lòng bàn tay cho tôi biết là mình vẫn còn trên đời này. Tôi bèn chống tay đứng dậy, hơi loạng choạng rồi đứng vững lại. Cô bé kia cũng đứng lên. Cô bé thật, chỉ đứng đến ngang ngực tôi thôi. Tôi vừa đưa tay phủi bụi trên quần vừa nói :

- Cám ơn cô nha. Chắc tôi không sao đâu.

- Sao anh lại nằm trước nhà người ta. Bộ anh không biết chỗ này mới có án mạng hả?

- Biết chứ. Tại tôi thấy người quen chạy vô đây nên mới đi theo gọi lại.

- Chỗ này có ai dám tới đâu, từ khi ông lão làm vườn chết.

- Chắc tôi nhầm người...

- Anh lạ thật, không giống thường ngày chút nào.

- Cô...quen tôi hả?

- Anh ngộ thật. Anh thường tới chỗ em làm tóc mà. Lần nào cũng ngồi cả tiếng.

- Ơ...cô biết tên tôi không?

- Anh tên Phong. Ai chẳng biết.

Tôi thoắt chốc điếng người khi nhớ lại lời Phong trong cơn mê sảng : "Nhớ lại đi, có ai từng gọi anh là "Sơn" chưa, từ một tháng nay?". Thấy tôi đờ người ra, cô bé vội nói :

- Anh về nhà đi. Đứng đây hồi cảm lạnh giờ.

- À..ừ...

- May mà em đi ngang nhà anh, thấy anh chạy như ma đuổi về phía này. Em đi từ từ theo sau coi thử thì thấy anh nằm ở đây.

- À...cám ơn cô.

- Anh kỳ cục thật đó. Cứ như là một người khác.

Tôi ậm ừ cho qua rồi lẳng lặng cùng cô bé đi khỏi khuôn viên biệt thự "Treo Cổ". Tôi không dám ngoái lại nhìn như lần đầu nữa. Phía sau lưng, gió bỗng rít lên như tiếng nghiến răng đay nghiến, mang theo âm vang từ bóng tối bám theo tôi : "Anh không đáng cứu...Không đáng cứu..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net