Chương 2: Kỉ niệm là lúc chúng ta bắt đầu làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời tiệm cà phê, tôi đi tiếp về hướng khu giải trí với mong muốn tìm được tiệm bán đồ lưu niệm mà một trong những người quen tôi từng nhắc đến. Bây giờ tôi đã biết được vị trí cụ thể được ghi trên mảnh giấy rồi nên bản thân cũng muốn tranh thủ thời gian. Thật ra có một lý do mà tôi muốn đến cửa hàng lưu niệm đó. Có một món đồ giới hạn mà tôi nghe là nó có thể được bán ở thành phố Arc này.

Cũng không phải là tôi thật sự muốn món đồ đó hay gì, chẳng qua một người quen cũ khác của tôi rất thích nó nên tôi nghĩ mình sẽ cố kiếm cho người đó nếu có dịp. Mà, dù rằng bản thân tôi cũng không chắc liệu chúng tôi có gặp lại nhau hay không.

Tôi đi khắp nơi trong suốt 6 năm qua nên việc gặp gỡ nhiều người, tạo dựng các mối quan hệ là chuyện khó tránh được. Trong số đó, có những người mà tôi chỉ đơn thuần xem như đối tác làm ăn nhưng cũng có một số người mà tôi đặt niềm tin của bản thân vào. Hơn nữa, cũng có vài người mà tôi cực kì trận trọng dù giờ đây tôi quay trở về chỉ một mình. Trong thâm tâm tôi hy vọng được gặp lại họ một ngày nào đó.

Đường phố ngày một đông, tôi đang tính tới khả năng mình có thể bị lạc. Nhắc đến tôi mới bất ngờ nhận ra rằng tôi không biết phải tìm cái tiệm bán đồ lưu niệm đó ở đâu. Khác với cái ký túc xá Lavender được ghi trong cái địa chỉ mà một người quen cho tôi, ông ta lại không cho tôi địa chỉ cũng như cái tên của tiệm đồ lưu niệm ở Arc.

Thật ra tôi có thể hỏi người đi đường để tìm nó, nhưng có một điều rắc rối là tôi không thể bắt chuyện với ai cả. Dường như mọi người đều hướng sự khó chịu của mình về phía tôi. Mỗi khi tôi muốn bắt chuyện thì mặt họ lại nhăn xị rồi lơ tôi. Có lẽ bộ đồ mà tôi đang mặt thật sự là một vấn đề.

Khẽ thở dài, tôi sớm xác định là sẽ tự đi mò khắp cái khu này.

"Này!"

Tôi lấy quyển tạp chí trong túi ra với hy vọng tìm được thông tin về cái tiệm đó, chỉ cái tên thôi cũng là quá tốt rồi.

"Này anh!"

Di chuyển theo dòng người, tôi tập trung vào quyển tạp chí, thứ đang được mở tới trang có bản đồ và đang cố đọc từng cái tên được ghi trong đó để lọc ra nơi nào có khả năng cao là tiệm đồ lưu niệm nhất. Dù đang rất tập trung nhưng tôi vẫn có cảm giác dường như xung quanh đang dần trở nên ồn ào hơn. Điển hình như tiếng ai đó gọi lớn từ nãy giờ.

"Này!"

Đột ngột có ai đó kéo tay trái của tôi. Ngay lập tức, tôi nếm quyển tạp chí trên tay phải đi rồi đưa tay ra sau lưng, dưới lớp áo choàng. Tôi hướng sự chú ý của mình về phía người đang giữ tay trái của tôi. Nhanh chóng, não tôi bắt đầu phần tích tình huống và đối phương. Ngay khi vừa thấy được khuôn mặt, vóc dáng của người đó, mặt tôi liền chuyển sang một vẻ ngạc nhiên.

Là cô nữ sinh tóc bạch kim lúc nãy đang giữ chặt cổ tay tôi trong khi bản thân đang thở dốc.

"T-Thiệt tình. Em đang cố gọi anh nãy giờ đấy!"

"C-Có chuyện gì sao?"

Trong khi đang lo lắng vì chưa biết vì sao em ấy lại chạy theo tôi thì cô nữ sinh đó từ từ thả tay tôi ra rồi điều chỉnh là nhịp thở một cách chuyên nghiệp. Đúng là được đào tạo ở Lavender có khác.

Sau khi lấy lại hơi, em ấy nhìn tôi với đôi mắt bối rối.

"Là về tách cà phê của em với Clara. Em sẽ tự trả."

Nói xong, ngay giữa dòng người, cô nàng lấy ví của mình ra rồi đưa cho tôi một đồng bạc.

Một đồng bạc... nó cũng là số tiền mà tôi đã trả cho chị ở quầy thu ngân cùng câu "Khỏi thối" một cách ngầu lòi. Một tách cà phê giống với thứ mà tôi lẫn cô nàng đang trước mặt tôi uống có giá ba mươi đồng kim ngân. Mà một trăm đồng kim ngân bằng một đồng bạc cho nên khi đó, tôi đã trả dư mười đồng kim ngân. Đối với mấy tên nhà giàu thì mười đồng kim ngân chả đáng là bao nhưng thực tế nó vẫn đủ cho một bữa trưa chất lượng.

"C-Chờ tớ với!"

Trong khi tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô nàng tóc xoăn kia cũng chạy đến.

"À ừm... mục đích của hành động này là gì? Tôi không thể đoán được giá trị của việc mà em đang."

"Giá trị? Không, em chỉ muốn trả lại tiền cho anh thôi. Một tách cà phê ở đó cũng có giá rất cao đấy, chưa kể nó là phần đặc biệt nữa. Em không muốn mắc nợ ai cả."

"Eh?"

Não tôi bắt đầu thấy loạn lên vì không kịp phân tích cái tình huống này. Bộ trả tiền cà phê cho ai đó lạ lắm sao?

"Này Elie, dù cậu vốn là một người sắc sảo nhưng nhiều lúc cậu ngốc thật đấy."

Cô nàng tóc xoăn đột ngột lên tiếng cùng với một cái thở dài. Elie, đó là tên của cô nữ sinh tóc bạch kim này sao? Còn bên này là Clara à?

"N-Ngốc?"

"Cái đó là một trong những phép lịch sự trong quan hệ xã hội đấy, đặc biệt là đối với những thương nhân. Việc lo hết cho một bữa ăn trong quan hệ đối tác là một chuyện vô cùng bình thường. Cho nên việc mà cậu đang làm đây có thể nói là đang không coi trọng anh ấy đấy."

Ồ! Cô nàng này sắc sảo hơn tôi nghĩ. Cô ấy nói đúng. Để có thể sống sót suốt sáu năm tự lực cánh sinh, mấy việc như cô bé nói là điều mà tôi thường xuyên làm.

"Eh? Thật sao?"

Cô nàng tên Elie nhìn tôi với ánh mắt vô cùng bối rối. Vẻ mặt đó của em ấy cuốn hút một cách lạ kì. Trước phản ứng đáng yêu đó, tôi khẽ gật đầu.

"T-Thật sự xin lỗi ạ!"

Lại một lần nữa, cô bé cuối gập người xuống trước mặt tôi, ngay dữa dòng người khiến mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.

"Elie!"

Trong tức khắc, mắt của tôi và cô nàng tóc xoăn Clara chạm nhau, cả hai đều khẽ gật đầu như hiểu được ý của nhau. Clara bất ngờ kéo Elie đi về phía một tiệm bánh trông không quá đồng còn tôi thì theo sau hai em ấy.

.

.

"Thành thật xin lỗi anh ạ. Em không giỏi mấy vụ đối đãi giữa các thương nhân lắm. Cũng may là có Clara nhắc chứ không là em đã đắc tội với anh rồi."

Dường như đã lấy lại bình tĩnh, Elie xin lỗi tôi với đôi má đỏ ửng. Chúng tôi đang ngồi trong một tiệm bánh có phong cách cổ điển mang hương vị truyền thống của người Quang Quốc. Từ sàn nhà, trần nhà, cột chống cho đến bộ bàn ghế đều được làm từ chất liệu gỗ quý của Mộc Quốc, cho ta một cảm giác yên tĩnh, dễ chịu.

"Mà, tôi không để bụng chuyện đó đâu, không cần phải làm nghiêm trọng như vậy đâu."

Cả ba người chúng tôi đang ngồi ở tầng hai của tiệm bánh, cạnh cửa sổ. Ở bên ngoài có treo vài dàn hoa luy tím trông rất đẹp. Chúng là một trong những loài hoa tượng trương cho Quang Quốc vì chỉ sinh trưởng và phát triển ở đây. Elie ngồi đối diện tôi trong khi Clara lại ngồi bên cạnh tôi, tại sao chứ?

"Uu... Dù chỉ mới gặp thôi nhưng em lại gây nhiều rắc rối cho anh quá..."

Cô nàng vẫn có vẻ như sẽ không dừng việc cảm thấy có lỗi của mình lại.

Tôi liếc sang Clara. Như thể em ấy hiểu được suy nghĩ của tôi, Clara liền lên tiếng.

"Mà, cả tớ cũng có lỗi nữa, vì không kịp kiểm soát Elie. Cho nên bọn em sẽ trả lời anh bất cứ câu hỏi nào mà anh cần biết xem như là lời xin lỗi, anh trai nghĩ sao?"

Đây rồi! Làm tốt lắm Clara! Cô bé thật sự quá sắc sảo ở độ tuổi đó. Em ấy có thể nhận biết rắc rối của người khác và dễ dàng hòa giải chúng. Bản thân tôi thật sự cảm thấy khâm phục.

"Anh ổn với việc đó."

"Thế thì tốt quá."

Sau khi cả hai đều gật đầu đồng thuận, tôi và Clara hướng ánh nhìn của mình về phía Elie.

"Eh? À ừm... nếu anh chấp nhận thì..."

"Nhất trí vậy đi!"

Vỗ nhẹ hai tay vào nhau, Clara nở một nụ cười tươi về phía tôi. Tôi vẫn đang thắc mắc là tại sao em ấy không ngồi phía bên kia mà lại ngồi cạnh tôi.

"V-Vậy, anh muốn hỏi gì ạ?"

Elie hỏi tôi trong khi vẫn còn một chút bối rối.

Trước câu hỏi đó, tôi đã có sẵn trong đầu thứ mà bản thân sẽ nói ra.

"Vậy cho anh hỏi gần đâu có tiệm bán đồ lưu niệm nào không?"

"Vâng?"x2

Cả Clara lẫn Elie đều cùng lúc quăng cho tôi cái nhìn đầy ngạc nhiên.

"Có chuyện gì sao?"

Cả hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"À không, chỉ là có chút bất ngờ thôi ạ."

Elie trả lời một cách mơ hồ cùng với một chút bối rối. Người ngồi bên cạnh tôi, Clara cũng trút một hơi thở dài.

"Mà anh biết đấy. Em nghĩ anh cũng có ấn tượng gì đó với Elie. Ý em là vẻ ngoài của cậu ấy. Mặc dù em cũng tự tin về diện mạo của mình như khi nói đến Elie thì đó là một vấn đề khác."

"C-Clara..."

Elie nhìn sang Clara với hai má đỏ ửng.

"Vẻ ngoài xinh xắn, thân hình chuẩn từ trên xuống dưới cùng với tính cách vừa tinh tế lại có chút vụng về đáng yêu, cho nên việc có cả tá người đến tán tỉnh cậu ấy là chuyện thường ngày."

Clara nói một cách thoải mái trong khi Elie liên tục phát ra những tiếng ậm ự cùng đôi bàn tay khua liên tục về hướng của em ấy.

"Haha..."

Tôi cũng không phản đối bởi vì đó cũng là ấn tượng đầu của tôi đối với em ấy.

"Cho nên khi em đưa ra đề nghị sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh, em cứ tưởng là anh sẽ lợi dụng cơ hội đó để hỏi địa chỉ hay số đo ba vòng của Elie."

"Clara! Cậu hơi quá đáng đấy!"

"Ahaha..."

Tôi không biết bản thân nên có phản ứng như thế nào cho ổn trước cái tình huống này nữa.

"Thật sự thì vào lần đầu thấy anh, em có ấn tượng không mấy tốt về anh nhưng từ cái lúc anh đứng dậy và đi thẳng đến quầy thu ngân, em đã phải nhìn nhận lại. Từ nhỏ em hay theo cha mỗi khi ông đi làm ăn với đối tác nên em liền nhận ra tác phong đó là của một thương nhân chuyên nghiệp."

"T-Thật sao?"

Ngay cả Elie cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Dù không hẳn là thương nhân nhưng đúng là tôi có quen với việc đó. Em suy nhạy bén thật đấy."

"Hì hì."

Ngược lại với những gì tôi tưởng tượng, Clara khẽ cười một cách đáng yêu.

"Hay là vầy đi. Liệu anh có thể hộ tống tụi em không ạ? Thật ra em với Elie có kế hoạch đi dạo phố ngày hôm nay."

"C-Clara?"

Elie bất ngờ tỏ ra bối rối trước một Clara đang nói vô cùng tự tin.

"Như em đã kể trước đó đấy ạ. Bởi vì em sợ lỡ có vài người đến ve vãn tụi em khiến tâm trạng của Elie không vui. Thật sự là lâu lắm tụi em mới có dịp đi chơi cùng nhau thế này, Elie nhỉ?"

Clara vừa nói vừa khẽ nháy mắt với Elie, tôi khẽ bật cười trước hành động đó.

"Eh? À ừm... chờ đã! Không phải thế!"

"Tụi em cũng định ghé qua cái tiệm bán đồ lưu niệm mà anh nhắc đến nữa. Khi mọi chuyện xong xui thì tụi em sẽ dẫn về Ký túc xá, anh thấy thế nào? Chẳng phải anh muốn đến đó sao?"

"Clara!"

Elie nổi giận với Clara nhưng tôi lại chả thấy tí giận dữ nào trong hành động của em ấy cả.

"Em tính quái thật đấy. Anh thật sự nể em đó."

"Ehehe..."

Clara nở một nụ cười tinh nghịch hòa lẫn với tiếng thở dài của Elie.

"Được. Anh chấp nhận lời mời của em."

"Tuyệt quá!"

Clara vỗ hai tay vào nhau đầy phấn khởi nhưng đôi mắt của em ấy lại trông như đã tính trước được kết quả này.

"T-Thật chứ ạ? Em lại thấy phiền anh quá."

Ngược lại với một Clara tinh quái, Elie lại có vẻ lo lắng hơn.

"Không sao đâu. Coi như có qua có lại thôi. Thật ra tôi cũng đang không biết làm thế nào để đến đó đây."

"Chỉ cần đi cùng tụi em, anh có thể được xem là khách của em hoặc Elie!"

Như thể đang chớp lấy thời cơ, Clara nói lên điều tôi cần nghe nhất.

"Thật sao?"

"Vâng!"

Cô nàng này... đúng thật là đáng sợ.

Clara cười tươi trong khi Elie khẽ thở dài trước người bạn ranh ma của mình.

"Em thành thật xin lỗi vì đã làm phiền anh."

"Không cần phải xin lỗi. Ngược lại, tôi mới là người có vinh dự được hộ tống hai cô gái xinh đẹp này ấy chứ."

"T-Thật ạ?"

"Ây chà? Hóa ra anh cũng biết lấy lòng con gái đó chứ."

Elie ngượng đến đỏ cả mặt trong khi Clara nhìn tôi với cặp mắt săm soi.

"Vậy thì... xin được tự giới thiệu."

Clara đứng dậy, quay về phía tôi rồi khẽ nhấc mép váy lên và cuối chào một cách tao nhã.

"Em tên là Clara Fountain, hân hạnh được làm quen."

"A! E-Em là Elie Fountain, mong được anh giúp đỡ."

Elie cũng nhanh chóng làm man giới thiệu tương tự với Clara. Cơ mà Fountain... chả phải đó là một gia đình bá tước sao?

"Khoan đã? Cả hai là chị em sao? Tôi cứ tưởng hai em là bạn."

"Thật ra có một câu chuyện dài về vấn đề này nhưng... anh có thể xem là vậy."

Có một câu chuyện dài phía sau à? Có lẽ tôi không nên tọc mạch quá nhiều.

"Vậy thì anh cũng tự giới thiệu. Anh tên là..."

"?"

"À ừm... hai em có thể gọi anh là Ren. Hân hạnh được làm quen."

"V-Vâng."

Dù hơi miễn cưỡng nhưng có vẻ cả hai đều không định hỏi gì thêm. Quả nhiên là Clara và Elie đều là những cô gái có suy nghĩ trưởng thành.

"À còn nữa. Anh không cần xưng hô quá lịch sự đâu ạ. Tụi em đều nhỏ tuổi hơn anh cả."

"Bộ tôi trong già thế sao?"

Nói rồi cả hai đồng loạt bật cười.

"Vậy thì để tôi... để anh đi tới quầy thu ngân một lát rồi mình xuất phát thôi."

"A! Lần này để em! Có qua có lại ạ!"

Elie nhìn tôi nở một nụ cười đắc thắng. Cả tôi lẫn Clara đều khẽ bật cười.

"Vậy nhờ em."

"Vâng!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net