Chương 21: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cùng với Leo vào lớp vừa kịp lúc tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên của buổi chiều vang lên.

Dựa theo những gì ghi trong quyển sổ tay thì buổi sáng chúng tôi học bốn tiết lý thuyết ở trên lớn, bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 11 giờ trưa sẽ kết thúc. Còn buổi chiều chúng tôi có hai tiết thực hành, bắt đầu từ một giờ cho đến 3 giờ 30, như thế là một ngày học sẽ kết thúc. 

Tuy vậy, nhà trường vẫn mở công mãi cho đến 23 giờ đêm mới đóng nhằm mục đích phụ vụ cho các hoạt động câu lạc bộ của học sinh.

Mặc dù là học viện chiến đấu nhưng vấn đề xã hội vẫn rất được đề cao và khuyến khích, có lẽ mục đích là nhằm phát triển khả năng phối hợp giữa các học viên lẫn khả năng lãnh đạo của họ.

Hiện tại thì tôi chưa nằm trong câu lạc bộ nào nên có lẽ sẽ quay về khi hết tiết hai.

Chúng tôi bước vào lớp từ cửa sau, ngay lập tức bắt gặp nhóm của Erina đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Khi chúng tôi tiến đến gần, họ liền chuyển sự chú ý về phía này.

Đặc biệt hơn hết, Clara nhìn chúng tôi với thoạt đầu ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng dãn cơ mặt ra cùng một cái thở dài.

"Cả hai đi chung ạ?"

Erina ngay lập tức lên tiếng hỏi.

"Ừ, tụi này vừa làm quen và có nói chuyện, khá là hợp nhau đấy."

Leo liền đáp lại bằng một nụ cười phấn khích. Hợp nhau sao? Mà, cậu ta khá cởi mở và dễ giao tiếp, nhưng tôi chưa thể xác định liệu chúng tôi có thật sự hợp nhau hay không nữa.

"Không hổ danh là anh Leo. Anh lúc nào cũng giỏi kết bạn nhỉ?"

Erina cười tươi đáp lại.

"Ahaha, vậy mà Ren lại bảo anh nhìn giống người cô đơn đấy."

"Chỉ là ấn tượng ban đầu thôi. Tôi lúc đó đã giao tiếp với cậu đâu mà biết."

Tôi thở dài rồi chợt bắt gặp ánh mắt của Rena, ngay lập tức chị ấy nở một nụ cười dịu dàng.

"Em có thêm bạn mới rồi nhỉ, chúc mừng em."

"Eh? Gì vậy, chị vẫn xem em là trẻ mới lớn à?"

Rena khúc khích cười trước vẻ bối rối của tôi.

"Mà, Leo đúng là giỏi ngoại giao thật. Đến em cũng không có nhiều mối quan hệ bằng cậu ấy."

"Ahaha, cậu quá khen."

Ngược lại với vẻ niềm nở của những người khác, Clara không nói gì mà chỉ liếc qua lại giữa tôi và Leo.

"Phải rồi nhỉ. Leo rất giỏi ngoại giao nhỉ? Đặc biệt là với mấy cô gái ấy."

Em ấy nở một nụ cười mỉa mai về phía Leo khiến cậu ấy chợt giật mình.

"K-Không có, anh không có giỏi vụ đó, phụ nữ khó hiểu lắm."

Leo gãi đầu cùng với một nụ cười bối rối. Khi nhìn thấy phản ứng đó, nụ cười của Clara mất đi, thay vào đó là một vẻ vừa thất vọng, vừa mất hứng. Clara không nói rằng gì mà chỉ đơn thuần về chỗ ngồi rồi quay mặt đi chỗ khác.

"Hình như tôi vừa làm gì đó sai khiến em ấy giận thì phải?"

Leo bối rối nhìn mọi người. Đáp lại lại cậu ta là cái khẽ lắc đầu, nhún vai từ Erina, Lavie và Rena. Tôi chợt ngửi thấy mùi của sự thú vị ở đây. Mà thôi kệ, không phải là chuyện mà tôi nên quan tâm, rồi thứ gì tới cũng sẽ tới thôi.

.

.

.

Theo như lời của Erina, ở tiết thực hành, chúng tôi sẽ được dạy một số bài tập thực chiến cũng như các bài tập khác tùy theo chức nghiệp của mỗi người. Chẳng hạn như đối với knight, họ sẽ được cho tập các bài tập nhằm cải thiện khả năng duy trì thể lực và phản xạ. Ngoài ra họ cần tập thêm về võ, kiếm kĩ hay những thứ khác liên quan đến phong cách chiến đấu.

Bởi vì cho dù có mang một sức mạnh vật lý khủng khiếp mà bản thân lại không có thân thủ thì cũng chỉ là một cục thịt di động mà thôi.

 Mặt khác, các magician và wizard sẽ được dạy cách tập trung khi thi triển chúc phúc. Cũng giống như các poster, để có thể sử dụng chúc phúc, họ cần tập trung cao độ. Họ càng tập trung, kĩ năng họ thi triển càng hoàn thiện, chính xác và uy lực. 

Chẳng hạn như poster chúng tôi, nếu trong lúc trích xuất hay thu hồi, nếu không đủ tập trung thì đôi khi vật phẩm được vận chuyển sẽ bị hư hỏng.

Dường như lịch trình của ngày hôm nay cũng như vậy. Thế nhưng khi cả lớp bắt đầu di chuyển đến sân tập thì giảng viên Leila đột ngột bắt chuyện với tôi.

"Ren, phiền em một lát."

"Vâng?"

Sau khi ra hiệu cho nhóm Erina đi trước, tôi quay lại khi giảng viên gọi tôi.

"À, cũng không có gì, hiệu trưởng muốn gặp mặt riêng với cậu một lúc, bảo là có chuyện cần bàn."

"Em sao?"

"Ừ. Tôi cũng không rõ lí do lắm nhưng tốt hơn hết là cậu nên đi đi. Có cần tôi dẫn đường không?"

"Dạ không sao đâu, cảm ơn cô. Vậy em đi đây."

"Ừ, nhưng mà nhớ đừng có lấy đó làm lý do cúp tiết đấy."

Cô ấy nói thế rồi rời đi. Mà, dù trông có vẻ lạnh lung nghiêm khắc thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì giảng viên Leila khá quan tâm đến người khác ấy chứ. Chưa nói đến việc cô ấy rất nghiêm túc trong công việc của mình.

Tôi nhanh chóng đi đến phong hiện trưởng trong khi tự hỏi ông ấy có ý định gì khi gọi tôi vào lúc này. Tôi chợt có dự cảm không lành.

Dù hai tòa nhà cách nhau không xa nhưng do độ lớn của chúng nên cũng tốn tôn gần mười phút để có thể đến phòng của viện trưởng. Tôi gõ nhẹ lên cửa ba cái thì có tiếng đáp lại từ bên trong.

"Mời vào."

Tôi từ tốn mở cửa ra, bước vào và đóng lại. Ngay lúc đó, ngoại trừ ngài Rumal đang ngồi ở bàn làm việc thì tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc khác.

"Ya, ta đang đợi cậu đấy chàng trai. Chính xác hơn thì... chúng ta đang đợi nhỉ."

Ngài ấy vừa nói vừa nhìn sang người có vóc dáng nhỏ con với mái tóc vàng nhạt bên cạnh.

"Chào ngài Rumal và... nhóc làm gì ở đây vậy Zesta? Tự dưng cái dự cảm của tôi nó càng mạnh hơn."

Zesta nhìn sang tôi cười gượng trong khi xoa cái mái tóc vàng nhạt hơi xoăn của cậu ta.

"Dự cảm? Cơ mà vào chuyện chính luôn. Ta gọi cậu đến đây vì có một số chuyện cần trao đổi, cũng như một số giao dịch mà hai bên cùng có lợi."

"Giao dịch?"

Ông ấy liếc sang Zesta một cái rồi quay lại nhìn thẳng vào tôi.

"Ren, cậu không phải một poster bình thường... tôi nói đúng chứ?"

Tôi khẽ giật mình khi ông ấy đề cập đến vấn đề này. Ngài Rumal nhìn tôi trong khi nở một nụ cười tự tin. Ngược lại, Zesta lại lảng tránh ánh mắt của tôi trong khi khẽ xoa đầu. Cái thói quen xoa đầu của Zesta khi làm gì đó có lỗi vẫn như cũ, tôi có thể dễ dàng nhận biết điều đó.

"Ý ngài là sao?"

Tôi hít một hơi và vẫn giữ cho mình sự điềm tĩnh. Chính xác hơn, tôi vào trạng thái điềm tĩnh giống như khi tôi đi làm ăn vậy.

"Thì như ta nói, cậu không phải một Poster bình thường. Chắc cậu cũng phải hiểu điều này chứ? Chúng ta đang nói về bản thân cậu mà?"

"Ahaha... để em nói thẳng luôn... ông ấy rất giỏi trong việc đào bới danh tính của người khác đấy. Kể cả em cũng là nạn nhân."

"Đừng có nói như ta là kẻ xấu vậy chứ Zesta. Ta không có ý xấu ở đây, chỉ là ta muốn một cuộc giao dịch thôi."

"Giao dịch... giống như ngài đang đe dọa thì hơn... Ngài biết được bao nhiêu về tôi?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt của ông ấy. Đáp lại tôi, ông ấy nở một nụ cười tự tin đến đáng sợ.

"Nếu ta nói mọi thứ thì sao?"

"..."

"Mà, đùa thôi. Cũng không phải là ta cố ý đào sâu vào đơi tư cậu đâu chàng trai. Chỉ là tình cờ biết đến và ta cũng không có ý định đi rao hô nó làm gì. Dù gì thì ta vẫn có danh dự của bản thân mà. Nếu cậu hỏi ta biết được những gì thì... về đại khá năng lực của cậu, quá khứ của cậu cũng như công việc gần đây nhất của cậu."

"Ngài có ý định gì?"

"Thì như ta nói, một cuộc giao dịch. Tất nhiên là đôi bên đều có lợi. À, đừng nghĩ xấu cho ta. Đúng là ta có điều tra một chút về khả năng của cậu, nhưng quá khứ và công việc gần đây nhất của cậu, ta biết đến chúng mà không hề có chủ ý đào bới đâu. Cậu biết đấy, ta nghĩ ai từng làm trong nghề kinh doanh đều biết đến quá khứ của cậu mà?"

Tôi không nói gì, chỉ nhìn thằng vào ngài Rumal, chờ đợi cái giao dịch mà ông ấy nói tới. 

Thật ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đối với một người có quyền thế như viện trưởng Rumal, sớm muộn gì thì ông ấy cũng biết. Nhưng mọi thứ đến sớm hơn tôi dự tính.

"Đối với một người thông minh như cậu, chắc cậu cũng phần nào đoán ra được mục đích của việc thành lập lớp EX rồi nhỉ?"

"... Ý ngài là... không lẽ ngài thật sự nhắm đến nó?"

"Đúng vậy. Cơ mà vẫn chưa thật sự có cách nào cụ thể để có thể thức tỉnh Vô hạn chúc phúc được. Cho nên..."

"Ngài muốn tự thí nghiệm để tìm ra phương pháp?"

"Đúng vậy. Vì nhân loại, cậu biết đấy. Tinh Quan Công Chúa, cậu chắc biết cô ấy nhỉ, cũng như lời phán..."

"Ra vậy... nhưng liệu có kịp không? Trước kia chúng tôi cũng có nghiên cứu nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả gì."

"Mà, bản thân bọn ta cũng chỉ đang cố níu kéo một chút hi vọng thôi. Cho nên, vì muốn thúc đẩy cũng như tăng khả năng tìm ra giải pháp, ta muốn cậu giúp bọn ta. Chuyện đó đâu phải thứ gì khó khăn với cậu, đúng chứ, Đại Hiền Giả?"

Ông ấy nhìn tôi, nụ cười lần này lại mang chút nể trọng hơn.

"Ngài thậm chí còn biết đến cái tên này, đúng là không thể ngưng đề phong một phút giây nào được."

"Ahaha, lúc trước em cũng bất ngờ lắm."

Zesta cười khổ trong khi nhìn tôi đầy cảm thông.

"Hah... nhưng ngài cũng biết là tôi không muốn nổi bật, hơn nữa..."

"Là về chuyện của Luân Tâm Công chúa nhỉ? Yên tâm, ta không có ý định can thiệp quá sâu vào chuyện của Nguyệt Tộc đâu. Ta vẫn muốn một cuộc sống bình yên."

Ông ấy chống cằm trong khi khẽ phẩy tay và thở dài. Trước phản ứng đó, tôi và Zesta nhìn nhau rồi cười khổ.

"Hơn nữa, mọi việc mà ta nhờ cậu sẽ chỉ giới hạn trong lớp EX thôi, cho nên cậu không cần lo về việc trở nên nổi bật."

"Nhưng mà chắc gì họ đã chịu nghe theo những gì tôi nói?"

"Hm? Ta nghĩ là họ sẽ nghe theo thôi. Nếu không thì chỉ cần thể hiện một chút, cho họ biết ai mới là sếp ở đây là xong."

Ngài ấy vừa nói vừa giơ ngón cái lên rồi cười lớn. Theo đó, Zesta cũng cười theo trong khi tôi trưng ra một vẻ méo mó.

Tôi thật sự không quen với việc được nhiều người chú ý. Đôi lúc chúng khiến tôi khó chịu là đằng khác.

"Thế, đổi lại, tôi sẽ được gì?"

"Quả nhiên cậu vẫn là một người trong giới kinh doanh nhỉ? Đổi lại, cậu sẽ được cả cái học viện này chống lưng trong mọi tình huống, cậu thấy sao? Đôi lúc thì tiếng nói của ta thậm chí còn nặng hơn mấy tên quan lớn ở cung điện đấy."

Ông ấy nhìn thằng vào mặt tôi rồi nở một nụ cười khá đáng sợ. Nó trông giống như ông ấy đang tỏ ra thích thú khi được chiến đấu với kẻ thù mạnh vậy.

"Mà, ta không ép cậu phải trả lời ngay lúc này. Nếu cậu đổi ý thì cứ đến tìm ta là được. Cả nhóc nữa Zesta."

Ông ấy nhìn chúng tôi với ánh mắt kiên định của một chiến binh lão luyện. Gió bên ngoài thổi nhẹ qua cánh cửa khiến mấy tấm rèm bay phấp phới khiến cái khung nền phía sau của ông ấy càng thêm hoành tráng.

"Sắp tới gió sẽ thổi mạnh đấy, ngài nên đóng cửa lại nếu không muốn căn phòng này trở nên lộn xộn."

"À ừm, ta biết rồi, cảm ơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net